Chương541 Oan gia ngõ hẹp
Kỳ thật Giang Trần cũng biết, mình cử động như vậy, tất nhiên sẽ khiến các phương diện chú ý.
Bất quá, đứng ở trên lôi đài, Giang Trần không có bất kỳ do dự nào.
Đã lựa chọn yêu nghiệt, vậy liền thỏa thích thi triển ở trên lôi đài.
- Tiếp tục khiêu chiến sao?
Giám khảo nhìn Giang Trần, lần nữa hỏi.
- Tiếp tục.
Giang Trần căn bản không do dự.
Tựa hồ giám khảo cũng đoán được hắn sẽ tiếp tục, gật gật đầu, bắt đầu rút ra đối thủ kế tiếp.
Đối thủ kế tiếp, là một Võ Giả Bính đẳng, cũng đến từ Lưu Vân Tông. Người này, mặc dù có chút không phục, nhưng so với hai người trước thì cẩn thận hơn nhiều.
Tựa hồ hắn cũng đoán được mình sẽ bại, bất quá hắn không muốn bại chật vật như hai vị trước, không muốn trở thành đá mài dao cho quán quân thế tục này. Cho nên, hắn vừa lên, liền thủ môn hộ, rất có tư thế tử thủ đến cùng.
Giang Trần cười nhạt một tiếng, lấn thân về phía trước, lại là chiêu cũ để cho người mở rộng tầm mắt.
Thế nhưng mà, hết lần này tới lần khác là chiêu đó, phảng phất có ma lực vô cùng, để cho người vô luận như thế nào, cũng không trốn tránh khỏi.
Đối thủ thứ ba này, dù đã làm xong tư thế tử thủ, làm tốt tất cả chuẩn bị. Thế nhưng mà dưới một chiêu kia, lại không có chỗ ẩn trốn, vẻ mặt tuyệt vọng bị oanh xuống đài.
- Cần tàn khốc như vậy sao.
Nương theo tiếng ai thán của thằng này, hắn bị oanh bay xuống đài.
Bất quá, lần này hắn ngược lại rất may mắn, bởi vì hắn phát hiện, mình bay xuống đài, dĩ nhiên là hai chân rơi xuống đất trước, hơn nữa hai chân còn vững vàng đứng vững.
Bởi vậy, lại nhìn như là hắn chủ động bay xuống.
Tuy da mặt thằng này dày, nhưng cũng biết, đây là người ta hạ thủ lưu tình. Ngượng ngùng cười cười, đột nhiên, có một loại cảm giác hãnh diện.
Đúng vậy a, lão tử thất bại.
Hơn nữa cũng là một chiêu bị oanh xuống.
Thế nhưng mà lão tử bại tiêu sái, bại phong độ nhẹ nhàng. Ít nhất, lão tử là hai chân rơi xuống đất, hơn nữa tư thế rơi xuống đất cũng phi thường ưu mỹ.
Hai tên gia hỏa trước, một cái Ất đẳng, một cái Bính đẳng, còn không phải rơi chật vật không chịu nổi, nào có tiêu sái tự nhiên, phong thái chiếu người như lão tử?
Tưởng tượng như vậy, vẻ mặt người này cực kỳ hớn hở, thản nhiên về tới trận doanh nhà mình. Một kẻ bại, có thể bại như hắn, tâm tính coi như là phi thường khác loại rồi.
Bất quá, kỳ thật nội tâm của hắn rất rõ ràng, sở dĩ quán quân thế tục kia không có hành hạ hắn như hai người trước, là vì sau khi hắn lên đài, tư thái thả vô cùng thấp, cũng không có khẩu xuất cuồng ngôn, một lòng bày biện thái độ tử thủ. Có lẽ, đúng là loại thái độ này, để cho mình bảo trụ mặt mũi a?
Tưởng tượng như vậy, tên võ giả này, không những không hận Giang Trần, ngược lại ẩn ẩn có chút thưởng thức, thậm chí có chút cảm kích. Hắn cảm thấy, tuy mình thất bại, nhưng so với hai người trước, mình bại không thể nghi ngờ là bại rất có mặt mũi.
Bởi vậy, người sáng suốt càng thêm kinh hãi.
Bọn hắn rốt cục nhận thức đến, quán quân thế tục này, một mực dùng một chiêu, là có thâm ý sâu sắc. Hơn nữa, nhìn điệu bộ của người ta, hiển nhiên rất thành thạo, thu phóng tự nhiên.
Nhìn đối thủ thứ ba kia, hiển nhiên là hạ thủ lưu tình rồi. Bằng không thì, dùng thân phận Đinh đẳng Võ Giả, bị oanh xuống, làm sao có thể không tổn hại mảy may?
Có thể thu phóng tự nhiên như thế, thực lực bực này, lực khống chế bực này, làm cho tất cả Võ Giả ở đây, đều lâm vào trong trầm tư.
Trong nội tâm giám khảo kia cũng tán thưởng:
- Quán quân thế tục này, đích thật là thiên tài võ đạo. Có thể vận dụng một chiêu số đến cảnh giới như thế, tuyệt không phải người bình thường có thể so. Hóa mục nát thành thần kỳ, tuyệt đối là một thiên tài.
- Tiếp tục.
Giang Trần đối mặt ánh mắt hỏi thăm của giám khảo, chỉ nói hai chữ đơn giản.
Lại có đối thủ đi lên, lại một lần nữa bị Giang Trần một chiêu oanh xuống.
Như thế, đối thủ thứ năm đi lên, vẫn là một chiêu!
Năm đối thủ, cùng một chiêu số, nhưng hết lần này tới lần khác lại không người có thể phá, không người nào có thể tránh cục diện khó xử kia.
Đan Phi cực kỳ hưng phấn, liên tục vỗ tay.
Giờ phút này, những Võ Giả tông môn kia, thậm chí ngay cả hứng thú cừu thị Đan Phi cũng không có. Hiện tại trong lòng bọn hắn cũng ẩn ẩn lo lắng một sự kiện.
Cái kia chính là… nếu như mình lên, nên phá chiêu kia như thế nào? Làm sao tránh cục diện một chiêu bị bại khó xử kia?
- Quán quân thế tục này, chẳng lẽ cố ý đến Huyền Linh khu đập quán sao? Cái chiến pháp này, cũng không tránh khỏi bá đạo a? Cái này còn để cho người khác sống sao?
- Đáng giận, thằng này, đích thị là cố ý đánh mặt đệ tử tông môn ta. Võ Giả thế tục, hương dã thôn phu, không hiểu thấy tốt thì lấy, thật sự là đáng giận!
Huynh đệ Thành gia, lúc này sắc mặt cũng rất khó coi.
Trong tâm bọn họ, cũng ẩn ẩn có chút hối hận. Nhìn điệu bộ này của người ta, tựa hồ thực lực của huynh đệ bọn họ, còn không đủ đối kháng a.
Vạn nhất gặp nhau ở trên lôi đài, nhất định sẽ bị hành hạ thảm. Trong lúc nhất thời, trong nội tâm Thành thị huynh đệ tràn đầy sợ hãi, không ngừng cầu nguyện, đừng cho mình gặp gỡ, ngàn vạn lần đừng rút trúng người này.
Thế nhưng mà, thế sự thường thường là trùng hợp như vậy.
Thời điểm Giang Trần khiêu chiến lần thứ sáu, đối thủ lấy ra, là Thành Chân.
Thành Chân, đệ tử Tử Dương Tông, Huyền Linh khu Giáp đẳng Võ Giả.
Tuy là Võ Giả Giáp đẳng, nhưng lúc này, Thành Chân lại có loại cảm giác khóc không ra nước mắt. Muốn nói tiếp, hắn cũng là Tiên cảnh tứ trọng a.
Còn đường đệ Thành Lan, tuy cũng là Tiên cảnh tứ trọng, nhưng này chẳng qua là gần đây có kỳ ngộ mới lấy được đột phá.
Mà Thành Chân hắn, năm trước đã đột phá Tiên cảnh tứ trọng. Thực lực viễn siêu đường đệ Thành Lan. Thế nhưng mà, giờ khắc này, trong nội tâm Thành Chân vẫn có cảm giác không nắm chắt.
Cũng không phải nói đối thủ cường đại đến không thể chống cự, mà là đối thủ thật sự quá quỷ dị.
Đánh đến bây giờ, đã qua năm tràng, đến cùng tu vi thằng này ra sao, chỉ sợ ngay cả giám khảo đại nhân cũng không biết.
Từ đầu tới đuôi, chỉ dùng một chiêu. Hơn nữa, một chiêu kia hết lần này tới lần khác bá đạo như thế, quỷ dị như thế. Ngoại nhân nhìn về phía trên, cũng không thấy có gì không dậy nổi, bình bình đạm đạm.
Thế nhưng mà, vừa lên lôi đài, vì sao cả đám đều như đưa tới cửa bị đánh, một chút sức chống cự cũng không có?
Nếu như không phải ở trên lôi đài, Thành Chân cơ hồ sẽ hoài nghi, có phải thằng này dùng tà pháp gì hay không?
Thế nhưng mà, trên lôi đài, người thắng làm vua, ai quản ngươi dùng thủ đoạn gì? Thủ đoạn không trọng yếu, quan trọng là ... Kết quả.
Thành Chân mang theo cảm xúc phức tạp đi lên đài. Tuy trong nội tâm chột dạ, nhưng đệ tử tông môn, tố chất tâm lý vẫn rất cao.
Thành Chân cố gắng ngăn chặn những cảm xúc phức tạp kia, hắn biết rõ, mình không thể khiếp đảm. Một khi yếu đi khí thế, muốn thắng đối thủ, sẽ càng thêm khó khăn.