Chương 451 Cơ hội tốt xảo trá 2
- Giang Trần, giết bọn hắn rất đơn giản. Chỉ là, loại tiểu nhân vật này, trong tông môn rất nhiều, ngươi giết cũng giết không hết.
Bỗng nhiên Diệp Trọng Lâu truyền âm nói với Giang Trần:
- Hôm nay, sắp tới đại tuyển bạt, nếu như ngươi giết bọn hắn, nhất định sẽ khiến Thái Thượng trưởng lão Thiết Long tự mình ra tay. Thiết Long này, lão phu cũng không sợ hắn. Bất quá, nếu như ngươi giết cháu của hắn, hắn tất sẽ điều động hết thảy lực lượng đến chèn ép ngươi. Thậm chí ở trong đại tuyển bạt, hạ các loại ngáng chân, để ngươi khó lòng phòng bị.
Giang Trần nhíu mày, truyền âm nói:
- Ta không giết Thiết Đạt Chí này, Thiết gia cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Thiết Đạt Chí này càng có tính rắn rết, thả hắn trở về, nhất định là thả hổ về rừng.
- Ha ha, Giang Trần, ngươi thả hắn trở về, Thiết Đạt Chí và Thiết Xán, nhất định còn sẽ nhằm vào ngươi. Nhưng ít ra còn không đến mức kinh động Thiết Long. Thiết Xán và Thiết Đạt Chí năng lượng có hạn, mặc dù bọn hắn muốn ngáng chân ngươi, ở trong đại tuyển bạt, quyền của bọn hắn cũng không nhiều.
Lão gia tử âm thầm khuyên nhủ:
- Đương nhiên, một thiên tài quật khởi, tự nhiên không nên e ngại chèn ép. Nên giết thì giết, đây cũng là chân ý võ đạo. Bất quá, lão phu ngược lại cho rằng, không giết bọn hắn, ngược lại là một cơ hội tuyệt hảo a.
- Cơ hội?
Giang Trần sững sờ.
- Đúng, cơ hội, cơ hội xảo trá Thiết gia.
Lão gia tử lộ ra dáng tươi cười ranh mãnh.
Xảo trá?
Trong nội tâm Giang Trần khẽ động, lập tức hiểu được ý tứ của lão gia tử.
Trong lúc nhất thời, khóe miệng Giang Trần cũng tràn ra nụ cười. Xảo trá, đề nghị này không tệ.
Hắn gần đây, vì thiếu các loại Linh Dược tài nguyên mà phát sầu.
Thiết Đạt Chí cùng Chu Dật này, tuy là Địa Linh cảnh, nhưng dùng tu vi của Giang Trần hôm nay, bất luận nơi nào, đều không e ngại bọn họ tự mình trả thù.
Giết bọn hắn, tùy thời có thể.
Nếu ở thời điểm đại tuyển bạt, bọn hắn dám trả thù, Giang Trần có rất nhiều biện pháp diệt bọn hắn.
Lúc này giết, khoái ý là có, nhưng ngoại trừ trả thù điên cuồng ra, tựa hồ không có thu hoạch gì khác.
Giang Trần là người chủ nghĩa thực dụng, vừa nghĩ tới đề nghị xảo trá của lão gia tử, trong lòng đích xác rất động tâm.
Đúng vậy a, vì cái gì không mượn cơ hội này, hung hăng xảo trá Thiết gia một số.
Mấy gia hỏa này rơi vào trong tay hắn, có lão gia tử làm chỗ dựa, có đầy đủ vốn liếng cùng Thiết gia cò kè mặc cả. Huống chi phía dưới còn có 16 tên đệ tử chấp pháp.
Những đệ tử chấp pháp kia, đều bị kích thương, cũng chưa chết.
Giữ lại tánh mạng, từng cái cũng có thể xảo trá một khoản tiền.
- Giang Trần, Thiết Long là thủ tọa Thái Thượng trưởng lão của Bảo Thụ Tông, Thiết gia càng là một trong hai đại thế gia của Bảo Thụ Tông, lịch sử đã lâu, nội tình thâm hậu, thứ tốt quả thực không ít. Ngươi cũng đừng khách khí với bọn họ, rao giá trên trời, ngay tại chỗ trả tiền. Dù sao người trong tay ngươi, sốt ruột chính là Thiết gia. Chuyện lần này, ngươi chiếm đạo lý, bọn hắn không đáp ứng, ngươi không thả người. Náo đến chỗ tông chủ, tông chủ cũng có cớ khai đao với Thiết gia.
Lão gia tử âm thầm truyền âm, dứt khoát đem lời nói rõ.
Giang Trần đối với sự tình trong Bảo Thụ Tông cũng có biết một chút, biết rõ trong Bảo Thụ Tông, cũng không phải bền chắc như thép. Trong tông môn có hai đại thế gia, là Tạ gia cùng Thiết gia, vẫn luôn tranh đấu gay gắt, cơ hồ khống chế toàn bộ tám chín thành tài nguyên của Bảo Thụ Tông.
Thiết gia này, thân là một trong hai đại thế gia, nội tình thâm hậu, khẳng định có thể xảo trá ra rất nhiều thứ tốt.
- Lão gia tử, Thiết Đạt Chí này, ở trong nội tâm Thiết Long, địa vị như thế nào?
Giang Trần lại hỏi.
- Dòng chính trưởng tôn, thiên phú xuất chúng, ngươi nói địa vị như thế nào? Tuyệt đối coi là chân truyền Thiết gia đến bồi dưỡng.
Thân truyền đệ tử, cũng đã rất khó lường rồi.
Nếu là Chân Truyền Đệ Tử, cái kia chính là người nối nghiệp. Tuy đệ tử chân truyền chưa hẳn chỉ có một cái, nhưng mà xếp vào chân truyền, trên cơ bản đều là rất được coi trọng.
Giang Trần nghe lão gia tử nói như vậy, trong nội tâm liền có ngọn nguồn.
- Tốt.
Giang Trần gật gật đầu, giương giọng nói:
- Thiết Đạt Chí, hôm nay nếu không phải lão gia tử thiện tâm, các ngươi khó thoát khỏi cái chết.
Sắc mặt Thiết Đạt Chí tái nhợt, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới, hôm nay sẽ nhục nhã như vậy. Đại nạn không chết, vậy mà không phải người tông môn tới cứu hắn, mà là Diệp Trọng Lâu cầu tình.
Phải biết rằng Diệp Trọng Lâu, đây chính là một trong những người Thiết gia bọn hắn ghét nhất.
Hừ một tiếng, nhưng trong lòng Thiết Đạt Chí thì cười lạnh, nghĩ thầm chỉ sợ trong nội tâm Diệp Trọng Lâu này đến cùng vẫn là e ngại tổ phụ Thiết Long, bằng không thì, hắn sẽ vì ta cầu tình?
Còn không phải sợ dẫn lửa thiêu thân?
Nhất niệm đến đây, Thiết Đạt Chí cười lạnh nói:
- Giang Trần, ngươi đừng có một bộ người thắng, ai thắng ai thua, còn không có phân ra đây này.
Thằng này cũng là con vịt đã đun sôi, chỉ còn lại có mạnh miệng rồi. Gặp thái độ Giang Trần tựa hồ mềm, liền muốn nói vài lời kiên cường, tìm về tràng diện.
Chỉ là, hắn vừa nói ra, sắc mặt Chu Dật liền thay đổi. Trong nội tâm thầm mắng Thiết Đạt Chí này não tàn, lúc này ngươi còn tranh khí làm gì?
Quả nhiên, sắc mặt Giang Trần phát lạnh, cười rộ lên:
- Thắng bại còn không có phân? Ngươi đã nói như vậy, vậy càng dễ xử lý, cứ tiếp tục đánh, đánh tới phân ra sinh tử mới thôi.
Chu Dật bề bộn kêu lên:
- Giang Trần, đã nói rõ đây là hiểu lầm, ta thấy đừng có đấu nữa a?
Thiết Đạt Chí miệng ngạnh, nhưng cũng không phải ngu xuẩn, thấy thái độ Giang Trần tựa hồ cũng không phải mềm hoá, trong lúc nhất thời, ngược lại không dám nói nữa.
- Hiểu lầm?
Giang Trần cười nhạt nói.
- Chu Dật, có phải ngươi cảm thấy, hai chữ hiểu lầm, có thể vui sướng bỏ qua chuyện ngày hôm nay?
- Vậy ngươi còn muốn thế nào?
Trong nội tâm Chu Dật lại trầm xuống, chẳng lẽ Giang Trần này còn muốn đánh?
- Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha. Giang Trần ta cũng không phải người không lưu tình. Bất quá, hôm nay các ngươi phạm đến ta, để các ngươi hoàn hảo không tổn hao gì trở về, về sau ta còn lăn lộn thế nào? Một câu, các ngươi muốn đi, có thể, nhưng để cho người của các ngươi đến chuộc.
- Chuộc người?
Chu Dật ngẩn ngơ.
- Giang Trần, ngươi có ý tứ gì?
- Ngươi không hiểu?
Sắc mặt Giang Trần phát lạnh.
- Mặc kệ ngươi thực không hiểu, hay là giả không hiểu. Ta cuối cùng nói một lần, muốn rời đi, cầm đồ vật đến chuộc người, trong sáu canh giờ, nếu không đưa vật đến, qua một khắc, ta liền giết một người, thẳng đến giết sạch mới thôi.
Một canh giờ, có tám khắc chung. Mỗi một khắc giết một người, bọn hắn tổng cộng mười tám người, hai canh giờ liền giết sạch rồi
Chu Dật luống cuống, ngay cả Thiết Đạt Chí không ai bì nổi, sắc mặt cũng tái rồi.
Bảo Thụ Tông, biết được tin tức Thiết Đạt Chí và Chu Dật rơi vào tay giặc, Thiết Xán thiếu chút nữa nhảy dựng lên.