Chương 436 Tin đồn về Thượng Bát Vực
Bất quá hiện tại hắn phát hiện, mình suy nghĩ nhiều.
Giang Trần nói mạnh được yếu thua, chỉ bốn chữ, liền nói ra bản chất tông môn.
Lão gia tử nhịn không được hỏi:
- Đã như vậy, ngươi còn nguyện ý gia nhập tông môn sao?
Giang Trần cũng không nháy mắt thoáng một phát:
- Phải gia nhập.
- Một khi gia nhập, ngươi sẽ bị quy củ của Bảo Thụ Tông ước thúc? Ân oán cùng phụ tử Thiết gia, sẽ để cho không gian của ngươi càng thêm hẹp hòi, thậm chí, ngoại nhân như lão phu muốn giúp ngươi, cũng không dễ dàng. . .
Giang Trần cười cười:
- Tựa như lão gia tử nói, ta gia nhập tông môn, là đi cướp đoạt tài nguyên. Quy củ là chết, người là sống. Hơn nữa, ta nghe nói, Bảo Thụ Tông cũng không phải Thiết gia một tay che trời. Nói tới lão gia tử ngài, tiểu tử cũng có chút nghi vấn.
- Cái gì?
Lão gia tử cười cười.
- Dùng thực lực cùng địa vị của lão gia tử, vậy mà không phải cự đầu của Bảo Thụ Tông, đây là vì sao?
Cái nghi vấn này, trong lòng Giang Trần cũng nghĩ qua rất nhiều lần, bất quá tìm không thấy đáp án minh xác. Lời nói đã nói đến đây, Giang Trần cũng muốn hỏi rõ.
Lão gia tử thở dài một tiếng:
- Cái này nói lên rất dài. Chỉ sợ là sự tình hai trăm năm trước đi à nha? Năm đó ta cùng một gã trưởng lão của Bảo Thụ Tông đánh bạc đấu, người thua, rời khỏi Bảo Thụ Tông, chung thân không được trở về tông môn. Mà ta, thì là người thua kia.
Lão gia tử ngữ khí đìu hiu, cái đề tài này, hắn chưa bao giờ nói qua cho ngoại giới, ngay cả Đan Phi, cũng là lần đầu tiên nghe được bí mật này.
Đôi mắt dễ thương liếc nhìn Giang Trần, trách hắn không nên nhắc tới chuyện cũ thương tâm của lão gia tử.
Lão gia tử cười ha ha:
- Đan Phi, ngươi cũng đừng trách Giang Trần, những sự tình này, không phải lão phu không muốn nói, mà là cảm thấy không cần phải nói. Bất quá, Giang Trần đáng giá để cho lão phu phá lệ.
- Trên thực tế, ta thua, không phải thua ở thực lực. Sau đó ta mới biết được, đối thủ kia của ta, hắn chơi xấu. Mà lúc ấy, có nhiều cao tầng Bảo Thụ Tông, cũng biết sự tình hắn ăn gian, nhưng không có người đứng ra nói. Điều này cũng khiến lão phu nản lòng thoái chí.
Giang Trần than nhẹ, ngược lại không biết phải an ủi như thế nào.
Chuyện cũ năm xưa, hắn là ngoại nhân, hoàn toàn chính xác nói không được cái gì.
Ngược lại là lão gia tử rộng rãi cười cười:
- Kỳ thật cũng không có gì, mấy trăm năm đi qua, lão phu đã sớm nghĩ thông. Nói sau, chuyện này cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Năm đó người cùng ta đánh bạc kia, ba mươi năm sau, trong một lần nhiệm vụ tông môn, thân tử đạo tiêu. Ngươi nói, hắn thắng ta, rốt cuộc là chuyện tốt, hay là chuyện xấu?
Giang Trần cười khổ:
- Phúc họa tương y, là chuyện tốt, hay chuyện xấu, đúng là rất khó mà nói. Chỉ là nhân vật như lão gia tử, không ở tông môn, hơi có chút đáng tiếc.
- Đáng tiếc, tiếc nuối, cái này là có. Bất quá, sau khi lão phu thua trận, liền giận dữ bỏ đi, ly khai liên minh 16 nước, chu du thế giới. Đi ra liên minh 16 nước, mới biết được mình ếch ngồi đáy giếng bực nào. Cũng chính là vì khắp nơi vấp phải trắc trở, lão phu chỉ có thể phản hồi Thiên Quế Vương Quốc, bế quan khổ tu, mới có địa vị hôm nay.
Lão gia tử tự giễu cười cười:
- Ở 16 nước, phong hào Linh Vương, tựa hồ cao không thể chạm. Nhưng phóng nhãn ra thế giới bên ngoài, phong hào Linh Vương, cũng không quá đáng là tu sĩ bình thường mà thôi. Không nói thế giới càng lớn kia, chỉ là Vạn Tượng Cương Vực mà chúng ta ở, bốn đại tông môn, đó cũng là bình thường, nhiều lắm tính toán là tiểu thế lực tam lưu mà thôi.
- Vạn Tượng Cương Vực?
Giang Trần hơi có chút giật mình.
Muốn nói bốn đại tông môn chỉ là tiểu thế lực, Giang Trần tin tưởng, cũng không thấy được có cái gì không hợp thói thường.
Bất quá, bốn chữ Vạn Tượng Cương Vực, lại để cho Giang Trần nhớ tới phụ thân nói Thượng Bát Vực, Vạn Tượng Cương Vực này, cùng Thượng Bát Vực có quan hệ gì hay không?
- Ngươi nghe qua Vạn Tượng Cương Vực?
Lão gia tử nao nao.
- Vị tiền bối kia, nói qua sự tình Vạn Tượng Cương Vực với ngươi?
Giang Trần lắc đầu:
- Vị tiền bối kia, chưa cùng ta nói bất cứ chuyện gì về ngoại giới. Hắn nói, hắn không muốn dùng ánh mắt của hắn, đến ảnh hưởng nhận thức đối với thế giới của ta.
Diệp lão gia tử cười khổ:
- Tiền bối cao nhân làm việc, quả nhiên không giống người thường.
- Nhưng ta lại nghe hắn nhắc qua cái gì Thượng Bát Vực. Chẳng lẽ Vạn Tượng Cương Vực, là một phần của Thượng Bát Vực?
Giang Trần thăm dò hỏi.
- Thượng Bát Vực?
Thân hình lão gia tử đột nhiên chấn động, hai mắt bắn ra tinh mang.
- Giang Trần, vị tiền bối kia, thật sự nói tới Thượng Bát Vực?
Giang Trần thấy lão gia tử phản ứng lớn như vậy, trong nội tâm hơi động, biết rõ mình quá vội vàng, không nên nói ra sự tình Thượng Bát Vực a.
Bất quá lời đã nói ra, cũng không thể lại phủ nhận.
Gật gật đầu:
- Đúng vậy, hắn đề cập qua Thượng Bát Vực, bất quá lại không nói nhiều.
Lão gia tử nhìn chằm chằm Giang Trần, nhìn hắn gật đầu, thân hình kéo căng mới chậm rãi buông lỏng, thở dài nói:
- Chẳng lẽ, nghe đồn dĩ nhiên là thật?
Trong mắt lão gia tử, tràn đầy sắc thái kích động, thì thào thở dài:
- Thế giới này, thật sự có Thượng Bát Vực tồn tại?
- Tin đồn gì?
Giang Trần rất muốn nghe một ít tin tức về Thượng Bát Vực.
Gặp nhân vật như lão gia tử, đối với Thượng Bát Vực phản ứng cũng khoa trương như thế, Giang Trần lo lắng, chỉ sợ Thượng Bát Vực này rất không tầm thường.
Đồng thời, hắn không khỏi có chút bận tâm phụ thân an nguy.
- Kỳ thật, lão phu cũng chỉ là nghe người ta nói qua một ít mà thôi. Nói cái gì Đại Thiên Thế Giới, Hạ Vực ba mươi hai, Trung Vực mười sáu, Thượng Vực tám tầng. Đằng sau còn có một chút, ta lại nhớ không rõ. Dù sao nói ngoài Thượng Vực, Trung Vực, Hạ Vực, còn có vài chỗ khác, cấu thành toàn bộ Đại Thế Giới của chúng ta.
Lão gia tử nói đến sự tình này, cũng nói không tỉ mỉ. Hắn biết đến, đích thật là quá ít.
Lão gia tử ở Thiên Quế Vương Quốc, đó là tồn tại chí cao vô thượng.
Thế nhưng mà cấp bậc như hắn, phóng nhãn toàn bộ Đại Thế Giới, cái kia là không đủ nhìn.
Hiển nhiên Đan Phi cũng là lần đầu tiên nghe được, hiếu kỳ hỏi:
- Lão sư, liên minh 16 nước chúng ta, là thành viên của Vạn Tượng Cương Vực sao? Vậy Vạn Tượng Cương Vực, lại thuộc về cấp bậc gì?
- Cấp bậc gì? Ba mươi hai Hạ Vực, Vạn Tượng Cương Vực, là một cái trong ba mươi hai Hạ Vực. Mà liên minh 16 nước chúng ta, ở trong Vạn Tượng Cương Vực, là tồn tại biên giới nhất, tầng dưới chót nhất. Nói dễ nghe, là một thành viên của Vạn Tượng Cương Vực. Nói không dễ nghe, là gân gà của Vạn Tượng Cương Vực. Có cũng được mà không có cũng không sao. Nói không chừng ngày nào đó sẽ bị vứt bỏ.
- Vứt bỏ?
Đan Phi nhíu mày.
- Cái này còn có thuyết pháp vứt bỏ? Ai ly khai ai, sẽ không thể sống sao? Nói sau, liên minh 16 nước, đại đa số người căn bản không biết Vạn Tượng Cương Vực là gì? Chẳng phải vẫn sống tốt đấy thôi?