Chương 347: Chương 347

Chương 347 Bị Thử Triều vây quanh

Lúc này, ai cũng không muốn đi quấy rầy Giang Trần, cũng không dám đi quấy rầy.

Nếu như nói, trong nội tâm bọn hắn còn bảo lưu lại một chút hy vọng xa vời, vậy ngọn nguồn của hy vọng xa vời này, là Giang Trần. Cũng chỉ có Giang Trần, ở thời điểm này mới có thể khiến bọn hắn không có tuyệt vọng đến tự sát.

- A…

- Cứu ta, không nên giết ta…

- Không, ta không muốn chết…

Trên đường lớn phía dưới, truyền đến từng tiếng kêu thảm thiết.

Trong lòng Diệp Dung khẽ động, hắn như thế nào nghe không ra, đây là đội ngũ Diệp Đại phát ra tiếng kêu thảm.

Đan Phi hiển nhiên cũng nghe thấy, đôi mi thanh tú nhíu nhíu, nhịn không được nhìn lại phía dưới. Trong hải dương Kim sắc, có vài bóng người làm lấy giãy dụa cuối cùng.

Quả nhiên là bọn người Diệp Đại cùng Trần Lập.

Giờ phút này, độc trong cơ thể bọn họ đã biến mất, nhưng dù vũ lực của bọn hắn cường thịnh gấp 10 lần, gấp trăm lần, đối mặt Thử Triều khôn cùng kia, cũng không làm nên chuyện gì.

Loại chống cự sắp chết này, chỉ có thể kích phát lệ khí của Thử Triều, kích phát chúng thị sát khát máu.

Diệp Đại tuyệt vọng kêu to:

- Diệp Dung, ta chết, ngươi chớ đắc ý, ngươi cũng sẽ lập tức trở thành món ăn trong bụng chúng, ha ha ha, chúng ta đấu đến đấu đi, cuối cùng còn không phải đồng quy vu tận?

- Lão Tam đã bị ăn, ta cũng sắp bị ăn rồi. A… bắp đùi của ta. . . Lão Tứ, lập tức sẽ đến lượt ngươi. Ngươi nói một chút, bây giờ có phải lão Nhị rất đắc ý hay không? Ngươi nói a, Thử Triều này, nói không chừng chính là hắn dẫn động, bây giờ hắn đang ở địa phương nào đó, nhìn chúng ta chê cười, chúng ta đấu đến đấu đi, kết quả vẫn là tiện nghi hắn.

- Lão Nhị?

Trong nội tâm Diệp Dung trầm xuống, người sắp chết hắn nói cũng thiện, Diệp Đại vùng vẫy giãy chết, nói ra lời này, thật có vài phần đạo lý.

Liên tưởng đến thi thể Phệ Kim Thử trên đường, Thử Triều này nhất định là con người dẫn động. Như vậy người dẫn động Thử Triều là ai?

Sau lưng chuyện này, nhất định là có con người làm ra. Hơn nữa rất hiển nhiên, đối phương đã nắm giữ hành tung của Diệp Dung hắn, cũng nắm giữ hành tung của Đại vương tử Diệp Đại.

Đối với hành tung của hắn và Diệp Đại cảm thấy hứng thú, còn có ai?

Nhị vương tử Diệp Kiều

Trong đầu Diệp Dung, hiện lên bóng dáng của Diệp Kiều, miệng đầy đắng chát:

- Lão Nhị, xem ra, ngươi mới là người thắng cuối cùng.

Trong đầu Đan Phi, cũng hiện lên bóng dáng Nhị vương tử Diệp Kiều, Diệp Kiều kia một mực để cho người bắt đoán không ra, cùng Đại vương tử Diệp Đại đấu nhiều năm như vậy, tuy bị áp chế vô cùng thảm, nhưng thủy chung không ngã.

Việc này, chẳng lẽ là hắn phát động sao?

Đan Phi bất đắc dĩ cười cười, lúc này, dù biết là Diệp Kiều, vậy cũng không có tác dụng gì.

Có phải Diệp Kiều hay không, đã không trọng yếu.

Thử Triều khôn cùng, đã đẩy mạnh đến chân núi, bắt đầu hướng sườn núi đẩy mạnh. Tuy tốc độ lên dốc không nhanh, nhưng mà tốc độ kia, đại khái là mấy hơi thở tầm đó, liền có thể đến dưới chân bọn hắn rồi.

Chi chi chi chi…

Chi chi chi…

Phệ Kim Thử kêu to, thanh âm thôn phệ hết thảy vật ngăn cản, thanh âm cắn xé, thanh âm hưng phấn,… nhiều tiếng lọt vào tai.

Càng đẩy mạnh, càng thêm rõ ràng.

Rốt cục, Thử Triều khôn cùng, từ bốn phương tám hướng vọt tới bên chân bọn hắn.

Nếu không phải bên ngoài bị Giang Trần gắn ba vòng phòng ngự, giờ phút này chỉ sợ những Thử Triều kia đã đến trên người bọn họ, bắt đầu cắn xé bọn họ rồi.

Mà bọn người Diệp Đại, Trần Lập phía dưới, đã triệt để không có thanh âm.

Hiển nhiên, bọn hắn đã bị ăn đến xương cốt không thừa.

Bang…

Lăng Thiên Lý rút kiếm, kêu lên:

- Chết thì chết, cũng phải giết nhiều mấy con Phệ Kim Thử muốn ăn ta, trước giết vài con điền mệnh.

- Đừng động thủ…

Giang Trần quát khẽ.

Lăng Thiên Lý giơ kiếm lên, đang muốn phát động công kích, bị Giang Trần quát, sinh sinh dừng lại.

- Giang Trần, chuyện cho tới bây giờ, chẳng lẽ chúng ta không động thủ, chúng sẽ “hạ miệng lưu tình”?

Trên mặt Lăng Thiên Lý tràn đầy đắng chát.

- Đừng nóng vội, chúng đối với độc phấn này có sợ hãi tự nhiên. Đừng chọc giận chúng, bây giờ chúng còn đang thăm dò, chưa hẳn dám xông lại.

- Tư vị ngồi chờ chết, so với bị chúng lập tức ăn mất còn khó chịu hơn a.

Những lời này của Lăng Thiên Lý, cũng đưa tới những người khác cộng minh.

Diệp Dung khoát tay chặn lại:

- Nghe Giang Trần, đều ngồi xuống đi. Thật sự ngăn cản không được, giết vài con, cũng không làm nên chuyện gì.

Giờ phút này, Diệp Dung lại đốn ngộ.

Nếu như đây là vận mệnh, không thể nghịch chuyển, như vậy giờ phút này giết nhiều vài con, có gì khác nhau?

Cái này căn bản không phải Phệ Kim Thử sai, muốn trách, là trách người sau lưng. Nếu như không có người cố ý hành hạ Phệ Kim Thử đến chết, một đường lưu lại vết máu, thị uy bầy Phệ Kim Thử, Thử Triều này, không có khả năng tấn mãnh như thế, tàn sát bừa bãi như thế.

Giờ phút này, Đan Phi nhìn qua Phệ Kim Thử vô biên vô hạn, nội tâm cũng than nhẹ:

- Ta một lòng muốn bắt thú con Linh thú, hiện tại bốn phương tám hướng, chỗ thấy, đều là Phệ Kim Thử, thì tính sao? Ha ha, ngẫm lại, ta thật là ngu a. Ngược lại là Giang Trần, hắn tựa hồ. . .

Nghĩ đến Giang Trần, Đan Phi nhịn không được lại nhìn tới Giang Trần.

Mà bầy Phệ Kim Thử phía dưới, hiển nhiên đã không kiên nhẫn, bắt đầu trùng kích vòng phòng ngự độc phấn kia, không bao lâu, vòng thứ nhất đã bị đột phá.

Mặc dù có rất nhiều Phệ Kim Thử bị độc phấn làm ngã, mất đi sức chiến đấu, nhưng mà đằng sau lập tức có đội ngũ như thủy triều bổ sung.

Nhìn vòng phòng ngự bị công phá một tầng, tâm tình mọi người càng sa sút một tầng.

- Chết rồi, lần này, chỉ sợ thật sự phải chết rồi.

Ngay lúc này, bỗng nhiên Giang Trần vươn người đứng dậy, Thiên Mục Thần Đồng phát ra đạo đạo hào quang kinh người, thần thông Thất Khiếu Thông Linh, cũng vận hành đến mức tận cùng.

Trong lúc đó, ánh mắt Giang Trần, xa xa tập trung phương hướng phía nam.

Mở miệng, bỗng nhiên nói ra âm tiết kỳ quái.

Có thể xác định, là Giang Trần đang nói, nhưng mà đến cùng Giang Trần nói cái gì, ai cũng nghe không hiểu. Loại ngôn ngữ này, coi như là Đan Phi kiến thức rộng rãi, cũng nghe không hiểu nửa chữ.

- Hắn đang làm gì vậy nhỉ?

Trong đầu Đan Phi hiện lên một ý niệm cổ quái.

- Giang Trần? Ngươi đang làm gì vậy?

Diệp Dung cũng không hiểu thấu.

Mấy tùy tùng khác của Diệp Dung, thậm chí cho rằng Giang Trần bị áp lực quá lớn, đột nhiên điên rồi.

Tiết Đồng cũng hơi kinh ngạc nhìn Giang Trần, hắn đi theo Giang Trần lâu như vậy, cũng biết Giang Trần làm việc, thường xuyên sẽ có hành động kinh người.

Thế nhưng mà lúc này, ngay cả Tiết Đồng cũng không biết, Thiếu chủ đang làm gì? Chẳng lẽ hắn đang nói chuyện, hay là niệm chú ngữ gì?

Vào thời khắc này, một màn để cho người không tưởng được đã xảy ra.

Chỉ thấy phương vị phía nam, ở trong Thử Triều khôn cùng, bỗng nhiên bổ ra một gợn sóng, gợn sóng này, vậy mà dùng tư thế như vòi rồng, xoắn tới một đạo quang mang màu vàng.

Tia sáng này khí thế kinh người, xông lên mà đến, Phệ Kim Thử bốn phía như nhận lấy kinh hãi, nhao nhao tránh ra một lối đi, để cho quang mang kim sắc lao tới.