Chương 343 Tiên cảnh nhất trọng? Một đao miểu sát! 2
- Trần huynh, Giang Trần này, khó giải quyết như thế, xem ra, cần ngươi xuất mã rồi.
Ánh mắt Diệp Đại, nhìn tên đệ tử Bảo Thụ Tông kia, cường giả Tiên cảnh Nhị trọng thiên.
- Hừ, đệ tử Càn Lam Bắc Cung, tiềm lực quả nhiên có hạn. Cái gọi là Tiên cảnh nhất trọng thiên, so sánh với nửa bước Tiên cảnh của Bảo Thụ Tông ta, chỉ sợ cũng có chênh lệch. Diệp Đại vương tử, giết Giang Trần này, tựa hồ không phải ước định giữa chúng ta a. Ngươi muốn ta ra tay, thù lao tính toán như thế nào?
Đệ tử Bảo Thụ Tông này, ngữ khí đạm mạc, hiển nhiên chỉ là do Diệp Đại mời đến, mà không phải tử sĩ đi theo Diệp Đại.
Diệp Đại cắn răng:
- Thù lao gấp bội, chỉ cần giết Giang Trần, thù lao ở trên cơ sở tăng gấp bội.
- Gấp ba.
Trần Lập duỗi ra ba ngón tay.
- Không cò kè mặc cả. Giang Trần này, là Tiên cảnh nhất trọng thiên chân chính, giết hắn, cần hao phí một chút thực lực. Nếu như chỉ là loại mặt hàng như Lưu Xán, ta sẽ không cần gấp ba, nhiều lắm là gấp hai.
- Gấp ba thì gấp ba, hiện tại động thủ đi.
Diệp Đại cũng vô cùng kiên quyết.
Trên mặt Trần Lập lộ ra dáng tươi cười để cho người sởn hết cả gai ốc, gật gật đầu:
- Đại vương tử quả nhiên sảng khoái, đầu Giang Trần này, ta muốn.
Diệp Dung vội nói:
- Các hạ là đệ tử Bảo Thụ Tông, cần gì lẫn vào vương thất chúng ta tranh đấu? Hắn ra gấp ba thù lao, ta nguyện ý ra gấp năm, cũng không cần ngươi ra tay, chỉ cần ngươi trung lập, như thế nào?
Trần Lập kia cười ha ha, quả nhiên dừng bước, lại nhìn Diệp Đại:
- Đại vương tử, đệ đệ này của ngươi, tựa hồ hào phóng hơn ngươi a.
Diệp Tranh vội nói:
- Trần huynh, đừng nghe hắn, Diệp Dung hắn là quỷ nghèo kiết xác, ở đâu có nhiều thù lao như vậy cho ngươi? Đại ca ta ra gấp ba, ta cũng ra gấp ba, tổng cộng sáu lần. Một ngụm giá, đừng cò kè mặc cả nữa, giết Giang Trần sáu lần thù lao, đi ra ngoài liền thực hiện.
Nụ cười trên mặt Trần Lập càng thêm dày đặc, hắn hiện tại, là ước gì hai bên tăng giá, hắn trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Diệp Dung cắn răng:
- Ta ra gấp 10 lần.
Lúc này Giang Trần lại nở nụ cười:
- Tứ vương tử, ngươi chừng nào thì có tiền như vậy? Gấp 10 lần? Ngươi cho ta thù lao gấp 10 lần, ta hái đầu của tất cả bọn hắn xuống cho ngươi.
Trần Lập vốn còn muốn nghe Diệp Dung báo giá, nghe Giang Trần nói vậy, nụ cười trên mặt đột nhiên thu lại, lạnh giọng nói:
- Diệp Dung, ngươi không có cơ hội rồi.
- Hiện tại, dù ngươi ra gấp trăm lần, hôm nay, các ngươi cũng phải chết.
- Giang Trần, ngươi là người thứ nhất.
Trong mắt Trần Lập bùng lên sát cơ.
Giang Trần ung dung cười cười:
- Nếu như ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không lạc quan như vậy.
Trần Lập nhe răng cười:
- Lạc quan? Ta là thiên tài tông môn, Tiên cảnh nhị trọng thiên, ngươi chỉ là một Tiên cảnh nhất trọng thiên, cho rằng bằng kỹ năng phi đao, liền có thể đối phó ta?
- Được rồi, cho ngươi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là đệ tử tông môn chính thức, cái gì gọi là thiên tài chính thức.
Nói xong, đột nhiên Trần Lập thúc giục khí thế, thúc dục Linh Hải, Linh lực bùng lên, toàn thân ở trong một đoàn ánh sáng màu đỏ, như biển lửa trùng thiên.
Nhưng mà, đây hết thảy, Giang Trần lại như nhìn không thấy, vẻ mặt mỉm cười, phảng phất Trần Lập là một thằng hề.
- Sắp chết đến nơi, ngươi còn cười được.
Trần Lập hét lớn một tiếng.
- Thật không biết đầu óc ngươi hư mất, hay là thật có bản lĩnh.
Giang Trần ung dung cười nói:
- Ta khẳng định cười ra tiếng, bất quá, ta nhìn ngươi, lập tức cười không nổi rồi. Bây giờ ngươi thúc dục càng ngưu bức, sẽ phát hiện mình càng suy yếu.
- Cái gì?
Trong nội tâm Trần Lập trầm xuống, trong lúc đó, hắn phát hiện ở trong Linh Hải của mình, tựa hồ có đạo đạo khí tức kỳ quái truyền vào.
- Không tốt, giống như ta không vận nổi chân khí.
- Ân? Không đúng, Linh Hải của ta, giống như có cái gì đó.
- A, chân khí của ta cũng không vận chuyển được.
Đột nhiên, người bên Diệp Đại đều kêu lên.
Sắc mặt của Diệp Đại cũng đại biến, bởi vì hắn phát hiện, mình không thể vận chuyển chân khí, không chỉ có những thủ hạ kia, ngay cả Diệp Đại hắn, trong đan điền cũng không không đãng đãng, phảng phất chân khí bị cái gì đó khóa lại, căn bản không thể vận chuyển.
Sắc mặt Trần Lập thay đổi, phảng phất như một con vịt bị người bóp cổ, phát ra thanh âm khàn giọng quát:
- Giang Trần, ngươi dùng độc?
- Chúc mừng ngươi, đã đoán đúng. Trần Lập đúng không? Hiện tại, ngươi cảm thấy ngươi có thể cầm bao nhiêu thù lao?
Giang Trần giống như cười mà không phải cười hỏi.
Sắc mặt Trần Lập xám ngoét, khí diễm hung hăng càn quấy, thoáng cái giống như bị một chậu nước lạnh tạt vào mặt, trên mặt tràn đầy kinh khủng:
- Giang Trần, ngươi. . . nếu ngươi dám giết ta, Bảo Thụ Tông tuyệt sẽ không bỏ qua ngươi.
Sắc mặt Giang Trần trầm xuống:
- Cho ta một cái lý do không giết ngươi đi.
- Ta. . .
Ý niệm đầu tiên trong đầu Trần Lập muốn nói ta là thiên tài Bảo Thụ Tông, ta là đệ tử Bảo Thụ Tông, ngươi giết ta, chẳng khác nào đối địch Bảo Thụ Tông.
Thế nhưng mà, hắn đến cùng không có ngu xuẩn về đến nhà, loại uy hiếp vô lực kia, lúc này căn bản không có bất kỳ tác dụng
Ngươi muốn giết người ta trước, hiện tại bị âm, dựa vào vài câu uy hiếp, đối phương liền không giết ngươi? Điều này sao có thể?
- Giang Trần, ngươi cứ nói, ngươi muốn cái gì? Chỉ cần ta lấy ra được, ta nhất định cho. Giữa chúng ta vốn không có cừu oán, đều là vì tiền mà chết. Ta giết ngươi, là được người thuê, là cầu tài. Ngươi giết ta, không có bất kỳ chỗ tốt, cần gì phải giết? Không giết ta, có thể vớt rất nhiều chỗ tốt. Ta cũng có thể thề với trời, về sau tuyệt đối không trả thù gây chuyện với ngươi.
Không thể không nói, Trần Lập này là người rất sự thật. Thấy tình thế không đúng, lập tức cầu xin tha thứ, không dây dưa dài dòng một chút.
- Ta không giết ngươi, có thể. Ta cũng không cần tiền của ngươi, cũng không cần ngươi thề với trời. Ta chỉ có một yêu cầu.
- Ngươi nói.
Trần Lập đại hỉ, liên tục nói:
- Ngươi cứ nói, muốn ta làm gì cũng có thể đáp ứng.
- Trong các ngươi, chỉ có một người có thể ly khai. Nếu như ngươi giết bọn chúng, ta để ngươi ly khai.
Giang Trần cười nhạt nói.
- Chuyện này là thật?
- Ngươi cảm thấy ta như người nói giỡn sao?
Giang Trần nhàn nhạt hỏi.
Lúc này, Đan Phi đi tới:
- Giang Trần, cho ta một cái mặt mũi. Lần này, thả bọn họ ly khai được không.
Giang Trần sững sờ:
- Vì cái gì?
Đan Phi thản nhiên nói:
- Ngươi nói trước, có đáp ứng hay không.
Giang Trần nhất thời im lặng.
- Bây giờ ngươi giết bọn chúng, sau khi ra ngoài, rất dễ dàng liền tra được ngươi. Đến lúc đó, ngươi là công địch của cả Thiên Quế Vương Quốc. Coi như ngươi có Thiên Quế Quốc Sĩ Lệnh, chỉ sợ cũng không dùng được. Hơn nữa Trần Lập này là đệ tử Bảo Thụ Tông, ngươi giết đệ tử Bảo Thụ Tông, là một sự tình phiền phức.