Chương 334: Chương 334

Chương 334 Giang Trần, ngươi giúp ta thoáng một phát được không nào? 1

- Giang Trần, thú con không có bị thương chứ? Mau giúp ta nhìn xem.

Giang Trần căn bản không có lý nàng, thuận tay nhặt lên mấy lông mao, đột nhiên, Giang Trần biến sắc:

- Mau dừng lại, không nên vận dụng Linh khí chữa thương, đình chỉ vận hành Linh khí!

Thấy ngữ khí của Giang Trần đột nhiên biến đổi, Đan Phi bị hắn nói hoảng sợ:

- Như thế nào? Chẳng phải một ít thương tích ngoài da sao?

Sắc mặt Giang Trần trắng bệch:

- Trên lông mao, có độc!

Thân thể mềm mại của Đan Phi nhoáng một cái, sắc mặt trắng bệch:

- Có độc?

Biểu lộ của Giang Trần rất ngưng trọng, lại nhặt lên mấy lông mao, cẩn thận cảm thụ một chút, mới xác định gật đầu:

- Tuyệt đối có độc, ngươi xem lông mao này, hiện màu sâm bạch, hiển nhiên là ẩn chứa kịch độc. Cũng may tu vi của ngươi là Tiên cảnh, nếu như Chân Khí cảnh, bây giờ đã thành một cỗ thi thể rồi.

Dù tính cách Đan Phi rất tỉnh táo, nhưng cuối cùng vẫn là nữ nhân, vừa nghe có kịch độc, khuôn mặt cũng trắng bệch, trong đôi mắt xinh đẹp, lộ ra hoảng sợ mà xưa nay tuyệt đối nhìn không tới.

- Giang Trần, ta... ta sẽ chết sao?

Đan Phi khẽ cắn môi, ngữ khí có chút đau thương hỏi.

Giang Trần rất muốn an ủi nàng một chút, nhưng mà sự tình phát sinh đột ngột, hắn cũng không cách nào xác định, đến cùng có thể cứu Đan Phi hay không.

- Trước đừng nói chuyện, ngồi xếp bằng xuống, tốt nhất là minh tưởng, bình tâm tĩnh khí. Nhớ kỹ, không nên vận hành Linh khí, mang đến áp lực cho Linh Hải. Nếu không, một khi độc khí công phá Linh Hải, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Giang Trần khuyên bảo.

Lúc này, Đan Phi tựa như một vợ bé nhu thuận, ủy khuất gật đầu. Trong mắt, không có sắc thái của nữ cường nhân, chỉ còn lại kinh hãi, ủy khuất như cừu non bị thương.

Kiếp trước Giang Trần là Đan Đạo Đại Sư, đối với dụng độc có nghiên cứu rất sâu.

Hắn lấy ra một cái Đan đỉnh, để lông mao Cự Viên vào, bắt đầu nghiên cứu.

Làm mấy lần liên tục, Giang Trần đứng dậy, đi đến bên cạnh thi thể Cự Viên, lấy dao găm, phá vỡ huyết nhục của Cự Viên, lại để vào trong đan đỉnh nghiên cứu.

Động tác mau lẹ, dùng tốc độ rất nhanh làm xong hết thảy, Giang Trần đứng lên, ánh mắt nhìn tới Đan Phi.

Đừng nhìn thời gian này rất ngắn, nhưng mà Đan Phi giống như đã trải qua vài thập niên. Trong đôi mắt đẹp dịu dàng, bắn ra ý chờ đợi nồng đậm, nhưng trong chờ đợi, lại xen lẫn vài phần lo lắng, hiển nhiên cũng sợ Giang Trần nói ra kết luận bi quan.

- Ân? Không phải nói ngươi ngồi minh tưởng sao? Sao còn đứng đấy?

Trên mặt Giang Trần tràn ngập nghi vấn.

- Ta...

Khuôn mặt Đan Phi đỏ lên.

- Ta... Ta ngồi hơi bất tiện.

Giang Trần sững sờ, lập tức nghĩ tới, tựa hồ mông của Đan Phi cũng trúng chiêu. Nhịn không được muốn cười, nhưng loại trường hợp này, cười sẽ hơi khiếm nhã a.

- Được rồi, vậy thì đứng đấy, không nên suy nghĩ bậy bạ.

Đan Phi thấy Giang Trần phản ứng như thế, tự nhiên biết rõ Giang Trần đã minh bạch ý của nàng, vừa thẹn vừa giận, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi:

- Giang Trần, chất độc này, đến cùng có giải được hay không?

- Độc này, chỉ là độc ngoài da lông, huyết nhục của Cự Viên không có độc. Đây là tin tức tốt, nhưng cũng là tin tức xấu.

- Tại sao lại có tốt có xấu?

Đan Phi có chút gấp.

- Giang Trần, rốt cuộc như thế nào, ngươi có thể nói thẳng hay không. Có phải ta thật sự phải chết hay không...

Vành mắt của Đan Phi đỏ lên, dù nữ nhân lại thanh nhã, lại siêu nhiên, ở hơn hai mươi tuổi, gặp được cảnh này, biểu hiện ra ngoài, vẫn sẽ là như vậy.

- Tin tức tốt là, không phải huyết nhục chi độc, phát tác sẽ tương đối chậm một chút. Nhưng mà, tin tức xấu là, không phải huyết nhục chi độc, không thể dùng huyết nhục của nó lấy độc trị độc. Độc bên ngoài thân, rất là quỷ dị. Muốn phá giải, phải tìm được vật giải độc đối ứng. Đây là sự tình rất đau đầu.

Nếu như có thể tìm được vật khắc chế, Giang Trần có nắm chắc giải độc này. Nhưng mà trong đêm, thế giới mê cảnh lớn như vậy, muốn tìm vật giải độc, là không dễ dàng a.

- Nói như vậy, là không thể cứu được sao?

Đan Phi lã chã muốn khóc, trong mắt lộ ra bi thương vô tận, đột nhiên, lại chuyển thành vẻ kiên quyết.

- Giang Trần, nếu ta chết rồi, ngươi đốt ta đi, mang tro cốt về cho lão gia tử. Còn nữa, mấy con thú con này, ngươi nhất định phải giúp ta mang về cho lão gia tử, được không?

Cái này tính toán là trăn trối sao?

Trong nội tâm Giang Trần thở nhẹ, an ủi:

- Đừng bi quan như vậy, độc này, phát tác không nhanh, ta tìm tiếp, có lẽ có thể tìm được vật giải độc đối ứng?

- Ha ha.

Đan Phi cười nhạt một tiếng, sợ hãi trước kia đã quét qua hết sạch.

- Giang Trần, không cần ngươi an ủi ta. Đan Phi ta, từ nhỏ không cha không mẹ, là lão gia tử nuôi ta lớn. Ngươi khẳng định cảm thấy, tại sao ta quan tâm thú con Linh thú như vậy, cảm thấy ta rất ngu. Thế nhưng mà, ân tình của lão gia tử đối với ta, ngươi không hiểu...

- Được rồi, bây giờ nói những chuyện này không có ý nghĩa. Ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi tìm xem. Cự Viên sống ở vùng này, độc của nó, không có khả năng vô duyên vô cớ hình thành, tất nhiên cùng hoàn cảnh bên người nó có quan hệ. Nói không chừng, ta thật có thể tìm được vật giải độc đối ứng.

Đột nhiên Đan Phi hỏi:

- Giang Trần, cái gì gọi là vật giải độc đối ứng?

- Sự tình trong thiên hạ, đều chú ý tương sinh tương khắc. Độc ngoài thân của Cự Viên, có lẽ là do hoàn cảnh bên người tạo thành. Đã có vật hình thành độc kia, tất có vật khắc chế nó. Bằng không thì độc này không thể hình thành cân đối, đã sớm xâm lấn vào trong huyết nhục của Cự Viên rồi. Làm sao chỉ tồn tại ở ngoài thân?

Giang Trần phân tích.

Đột nhiên Đan Phi nghĩ đến cái gì, trong mắt hiện lên một tia hào quang:

- Giang Trần, ta nhớ ra rồi. Trong động quật của Cự Viên, có rất nhiều Linh Dược, linh thảo... lúc ấy ta vội vàng, căn bản không kịp ngắt, có thể...

- Ngươi nói cái gì?

Con mắt Giang Trần sáng ngời.

- Trong động quật, có rất nhiều linh thảo cùng Linh Dược?

- Ân!

Đan Phi cũng kích động, từ trong ánh mắt của Giang Trần, nàng tựa hồ đọc được một tia hy vọng sống sót.

- Ngươi ở nơi này đừng nhúc nhích, ta đi xem. Nhớ kỹ, không nên thúc dục Linh Hải, mặc dù gặp phải địch nhân, cũng chờ ta trở lại nói sau, tận lực kéo dài thời gian!

Cũng may, động quật kia cách nơi này không xa. Giang Trần ở ven đường thu thập mũi tên cùng phi đao trên mặt đất, chạy vội mà đi.

Trên đường, đi ngang qua địa phương giao chiến, liền thu mũi tên về.

Những mũi tên này, chính là nguyên bộ của Đại Vũ cung, mặc dù bị nắm đấm của Cự Viên đánh bay, nhưng bản thể lại không hao tổn, tự nhiên phải thu về.

Rất nhanh, Giang Trần liền đến trong động quật.

Trong động quật trống không, Giang Trần lướt vào, đập vào mắt, quả nhiên là rất nhiều linh thảo cùng Linh Dược, còn có một chút cây cối Linh phẩm.

- Ân? Nhiều như vậy?

Ánh mắt Giang Trần, rất nhanh liền nhìn chăm chút một đóa hoa Tử sắc,

- Cái này... Đây là Tử Nguyệt Yêu Hình Hoa?