Chương 288 Bài danh bảo vật làm toàn trường há hốc mồm 1
Cho nên, nghe Hoàng Long Quan Hải Đồ xếp hạng thứ ba, những người này kinh ngạc, trong nội tâm lại nhìn có chút hả hê, đồng thời không khỏi sinh ra một ít dã tâm cùng cách nghĩ.
- Hoàng Long Quan Hải Đồ xếp hạng thứ ba? Như vậy có phải ta có cơ hội cạnh tranh đệ nhất hay không? Có lẽ, ta tiễn đưa bảo vật, trước kia lão gia tử không có xem qua, đặc biệt thưởng thức?
Người ôm ý nghĩ thế này, quả thực không ít.
- Đan Phi tỷ, xác định không có lầm? Ta không nghĩ ra, những bảo vật này, tất cả mọi người đều chứng kiến, còn có vật tốt hơn Hoàng Long Quan Hải Đồ sao?
Diệp Tranh bắt đầu đứng ra vì Diệp Đại kêu oan.
Đan Phi thản nhiên nói:
- Diệp Tranh, ngươi là hoài nghi ánh mắt của lão gia tử sao?
Diệp Tranh đau cả đầu, vội vàng khoát tay:
- Ta không có ý tứ này, ta chỉ là nghĩ, có phải thời điểm ngươi viết bảng, trình tự lầm rồi hay không.
Đan Phi liếc mắt nhìn hắn, nhưng ánh mắt lại thoáng có chút đạm mạc.
Cái liếc này, làm cho Diệp Tranh co rụt đầu, thức thời nhắm mắt lại.
Diệp Đại miệng đầy đắng chát, Đan Phi tỷ biểu hiện, hắn nhìn ở trong mắt. Điều này hiển nhiên không phải lầm, mà là sự thật hắn xếp hạng thứ ba.
Hơn nữa, ý tứ của Đan Phi tỷ, hiển nhiên ngay cả giải thích cũng không muốn!
Trong nội tâm Diệp Đại phiền muộn muốn nổi giận, hắn không rõ ràng, đây là vì cái gì?
Chỉ là, hắn cũng minh bạch, nếu như lúc này hắn đứng ra náo sự, chỉ sợ ở trong nội tâm Diệp thái phó, ấn tượng sẽ giảm bớt đi nhiều.
Lập tức đắng chát cười cười, lui trở về, có chút khom người:
- Diệp Đại đa tạ lão gia tử thưởng thức.
Đan Phi khẽ gật đầu, thấy Diệp Đại không có thất thố, ngược lại hơi có chút không đành lòng, nàng cũng muốn giải thích thoáng một phát, thế nhưng mà giải thích thế nào?
Nói hắn là đồ nhái? Cái này so với không giải thích càng đả kích người. Đường đường một Đại vương tử, tiễn đưa một đồ nhái cho lão gia tử, đây không phải cố tình mất mặt sao?
Cho nên, lựa chọn tốt nhất, là không giải thích.
Diệp Đại thấy trong ánh mắt Đan Phi, tựa hồ tiết lộ vài phần không đành lòng, trong nội tâm thoảng dễ chịu một tí, khá tốt, Đan Phi tỷ vẫn nhớ tình bạn cũ.
Đan Phi sửa sang lại cảm xúc thoáng một phát, thanh âm lại lần nữa vang lên:
- Tên thứ hai, thú con Kiếm Xỉ Phi Hồ.
Diệp Dung nghe vậy, trong nội tâm vui vẻ, lại sững sờ. Vui chính là, mình bài danh áp đảo Đại vương tử Diệp Đại.
Sững sờ là, mình vậy mà không phải sắp xếp đệ nhất?
Bất quá lúc này, đệ nhất hay không đã không sao cả. Dù sao, áp đảo Đại vương tử Diệp Đại, hắn liền thành công.
Nhớ tới vừa rồi bên Đại vương tử kia nhục nhã, Diệp Dung cũng rất tức giận, mỉm cười, ánh mắt không nhìn Diệp Đại có chút ít địch ý, hướng Đan Phi khom người nói:
- Có thể được lão gia tử thưởng thức, Diệp Dung rất vinh hạnh, cũng đa tạ Đan Phi tỷ.
Luật Vô Kỵ không phục:
- Kiếm Xỉ Phi Hồ, chỉ là đồ chơi, vậy mà bài danh cao hơn Hoàng Long Quan Hải Đồ, cái bài danh này, ai, xem không hiểu.
Tuy là trong miệng lầm bầm, nhưng mà ở đây ai nghe không được.
Ánh mắt Đan Phi lạnh lùng, bắn về phía Luật Vô Kỵ:
- Ngươi là ai? Sự tình lão gia tử định ra, ai cho ngươi đến lắm miệng? Nói thêm một câu nữa, lập tức cút ra ngoài!
Đan Phi từ nhỏ đi theo Diệp thái phó, tuy trên tay không có bất cứ quyền thế gì, nhưng cao thấp Thiên Quế Vương Quốc, ai cũng không dám khinh thị nữ nhân này.
Bởi vì, ai cũng biết, nữ tử này, đại biểu chính là Diệp thái phó!
Luật Vô Kỵ ở Thiên Quế Vương Quốc, coi như là quý tộc đỉnh cấp, nhưng muốn nói ở loại trường hợp này giương oai, hắn còn xa xa không đủ.
Lui một bước nói, coi như là Đại vương tử Diệp Đại, cũng xa xa chưa đủ tư cách!
- Vô Kỵ, không được làm càn.
Đại vương tử Diệp Đại, mặc dù đối với phong cách dám nói dám làm của Luật Vô Kỵ rất thưởng thức, nhưng loại trường hợp này, lời nói tràng diện là phải nói.
Luật Vô Kỵ ngượng ngùng trở ra, mặt đen lui trở về.
Hắn rất không phục, cảm thấy Đại vương tử tao ngộ bất công.
Đan Phi nổi giận, lại càng có một cỗ mị lực, làm cho những người tuổi trẻ kia càng thêm khao khát.
- Được rồi, hiện tại, ta tuyên bố, áp trục chi bảo lần này… Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu.
Đan Phi cũng biết, chỉ nói Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, chỉ sợ những người này căn bản không biết là cái nào. Lập tức nắm bầu rượu kia vào lòng bàn tay, xa xa ý bảo thoáng một phát.
Kỳ thật Đan Phi cũng hiểu được tràng diện này có chút buồn cười, dù sao, thời điểm bầu rượu này trình lên, là đưa tới hiện trường một mảnh cười vang, bị tất cả mọi người coi là trò cười.
Mà giờ khắc này, đồ vật như vịt con xấu xí kia, rõ ràng biến hóa nhanh chóng, đã trở thành thiên nga chói mắt nhất, thành viên bảo thạch trên vương miện!
Nghĩ tới đây, mặc dù là Đan Phi, cũng nhịn không được hướng sau lưng Diệp Dung đưa tới một ánh mắt chú ý.
Nàng cũng tò mò, Diệp Dung từ nơi nào tìm đến một người trẻ tuổi kỳ quái như vậy? Mà người trẻ tuổi kia, sao có thể lấy ra đồ vật như vậy, làm cho lão gia tử gần đây bình tĩnh, cũng hơi có chút động dung?
Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu? Trong trí nhớ của Đan Phi, cũng chưa từng nghe nói qua loại rượu này. Nàng cũng biết, lão gia tử xưa nay lúc nhàn hạ, cũng có thói quen uống rượu.
Thế nhưng mà, Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu này, lão gia tử chưa bao giờ đề cập qua.
Đan Phi là người sớm có chuẩn bị tâm lý, cũng cảm thấy có chút kinh ngạc. Những người dưới đài kia phản ứng, thì càng không chịu nổi.
Diệp Đại nghe được Cửu Hoa Ngọc Lộ Tửu, còn không biết là bảo vật của ai hiến. Nhưng mà trong tay Đan Phi nâng bầu rượu kia, ai sẽ không biết?
Bầu rượu mới vừa rồi còn xấu mặt, bị mọi người chế ngạo, vậy mà thành áp trục chi bảo?
Đây là nằm mơ sao?
Diệp Đại cơ hồ hoài nghi ánh mắt của mình phạm sai lầm, trừng mắt nhìn, nhìn thật kỹ, phát hiện mình không có nhìn lầm.
Hoàn toàn chính xác, là bầu rượu vừa rồi Giang Trần tiện tay lấy ra.
Muốn nói những vật khác, có lẽ còn có người không nhận thức. Nhưng mà bầu rượu này, bề ngoài hiếm thấy như thế, tạo hình hiếm thấy như thế, đây tuyệt đối là độc nhất vô nhị.
Ai muốn không nhận thức, cũng không cách nào quên được.
Luật Vô Kỵ lúc này, đôi mắt trừng to nhất, vẻ mặt như gặp quỷ rồi. Hắn giờ phút này, là không thể tin được nhất.
Một phá bầu rượu, vậy mà thành áp trục chi bảo. Nếu như không phải mới vừa rồi bị Đan Phi quát lớn, hắn cơ hồ nhịn không được đứng ra nghi vấn, nhảy ra chửi đổng.
Thế nhưng mà, lý trí nói cho hắn biết, lúc này nhảy ra, Đan Phi nhất định không ngại để cho người oanh hắn ra, vậy mặt mũi là triệt để mất sạch.
Luật Vô Kỵ đỏ bừng cả khuôn mặt, nóng rát, triệt để không còn mặt mũi rồi. Hắn rất muốn tìm một cái lỗ chui xuống, vừa rồi thời điểm người ta đưa lên bầu rượu, hắn là nói móc hung nhất, châm chọc ác nhất.
Sự thật chứng minh, Luật Vô Kỵ hắn mới là ngu ngốc.
Diệp Đại cũng vô cùng xấu hổ, hắn như thế nào cũng nghĩ không ra, áp trục chi bảo cuối cùng, dĩ nhiên là bầu rượu này.