Chương 1139: Tông môn nghiền nát

Trong lòng hai người lúc này không còn ý định lưu lại nơi này.

Ở phía đông nam cách Vạn Tượng cực cảnh ba bốn trăm dặm, quang mang từ trong tay Giang Trần tuôn ra, đem tất cả thiên tài trẻ tuổi của các tông thả ra.

- Các vị, ở nơi này tạm thời an toàn, chư vị nên luyện hóa cấm chế trên người đi.

Cũng may cấm chế trên người bọn họ cũng không quá nhiều, chỉ đơn giản trói buộc không cho bọn họ cử động mà thôi. Chỉ cần tốn ít thời gian là có thể cởi bỏ.

Hạng Tần khác với mấy người còn lại, trên người hắn vết thương chồng chất, Giang Trần lại đưa cho hắn mấy khỏa đan dược chữa thương.

- Giang sư đệ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thẩm Thanh Hồng nhanh chóng giải cấm chế rồi hỏi.

Giang Trần đem một ít chuyện mà mình biết nói ra một lần. Thiên tài tất cả các tông nghe hết tức thì ngây ra như phỗng.

Nghe thấy Thánh Kiếm cung phản bội Vạn Tượng Cương Vực, dẫn người tiến vào Vạn Tượng cực cảnh giết tất cả các thiên tài. Trong lúc nhát thời bọn họ cảm thấy măn mắn, lại cảm thấy phẫn nộ.

- Chư vị, núi cao đường xa, sau này còn gặp lại. Tông môn các ngươi ta đoán không thể quay về được nữa. Trở về cũng là chui đầu vô lưới. Chư vị đều là thiên tài của tông môn mình. Nên làm thế nào tin rằng không cần Giang mỗ nhắc nhở. Nơi này không nên ở lâu, mọi người nên chia tay thôi.

Giang Trần cứu mọi người đi ra đã là hết lòng, hắn không có khả năng mang nhiều người cùng hành động như vậy.

Hạng Tần thì đứng dậy chắp tay nói:

- Ân cứu mạng về sau Hạng mỗ nhất định sẽ báo đáp. Sau này còn gặp lại.

Nói xong mấy người Đại Thánh đường nhìn nhau hội ý, lập tức rời khỏi.

Người Đại Thánh đường vừa đi người tất cả các tông khác cũng biết ở trong thế cục rối lọa như vậy người tụ tập càng đông nguy hiểm càng lớn, cho nên cả đám lập tức tiến lên nói lời cảm tạ và từ biệt Giang Trần.

Hiện tại Vạn Tượng Cương Vực gặp tai họa ngập đầu, mọi người đều hiểu thế cục hiện tại. Tốt xấu gì những thiên tài này đều là người có tâm chí kiên định, tuy rằng trong lòng kinh ngạc, thậm chí là sợ hãi. Thế nhưng đến cuối cùng coi như vẫn bảo trì bình tĩnh, sau khi tự quyết định nhanh chóng cáo từ rời khỏi.

Rất nhanh chỉ còn ba người Đan Kiền Cung.

- Giang Trần sư đệ, chúng ta phải làm sao bây giờ.

Hiện tại Thẩm Thanh Hồng hoàn toàn không còn ra vẻ, hoàn toàn coi Giang Trần là người dẫn đầu.

- Ngươi có tính toán gì không?

Thẩm Thanh Hồng suy nghĩ một lát rồi nói:

- Bọn họ đều nói người Đan Kiền Cung phá vòng vây trước, ta suy đoán đám người cung chủ hẳn đã trở về Đan Kiền Cung. Vô luận thế nào ta cũng muốn trở về đó nhìn xem.

Lăng Bích Nhi cũng gật đầu nói:

- Ta cũng muốn trở về đó nhìn xem.

Hai người đều có ý kiến như vậy tự nhiên Giang Trần cũng không phản đối, huống chi một ít thủ hạ của hắn vẫn còn ở Đan Kiền Cung, hắn nhất định phải trở về một chuyến.

Nhìn thấy Giang Trần không có phản đối, Thẩm Thanh Hồng nói:

- Vậy hiện tại chúng ta đi chứ?

Giang Trần không nói gì, khoát khoát tay, ý bảo chờ một chút. Hoàng Nhi dẫn hai cường giả Hoàng cảnh kia rời đi, nhất định nàng sẽ trở về hội họp.

Quả nhiên trong hư không truyền đến thanh âm của Hoàng Nhi:

- Giang công tử, các ngươi đi đi, Hoàng Nhi đi theo ở phía sau.

Hiển nhiên Hoàng Nhi không muốn bạo lộ bản thân.

Giang Trần nghĩ lại cũng không có phản đối mà vung tay lên:

- Chúng ta đi thôi.

Cả Vạn Tượng Cương Vực cơ hồ đồng thời lâm vào trong chiến hỏa vô tận, không quản bọn họ đi tới đâu, đều có thể nhìn thấy cảnh chém giết thảm thiết.

Hiển nhiên gần hai mươi tông môn tứ phẩm của Xích Đỉnh trung vực thoáng cái tràn ào, cơ hồ mang tới tai họa ngập đầu cho Vạn Tượng Cương Vực.

Trên đường đi ba người đều cố ý tránh đi, tránh khỏi một ít chiến đấu.

Trên mặt Lăng Bích Nhi tràn ngập vẻ lạnh lẽo, mà khóe miệng Thẩm Thanh Hồng không nhịn được mà co rúm lại, cũng không biết là đang mắng mấy câu gì.

Ven đường đi không có cách nào một đường thông suốt, đi tới đi lui cuối cùng ba người cũng trở lại Đan Kiền Cung.

Thế nhưng thứ đợi bọn họ là một mảnh phế tích. Ba người đứng từ một nơi bí mật gần đó, nhìn qua một mảnh phế tích sau đại chiến.s Trong lòng triệt để lạnh lẽo.

Mùi thuốc súng trên phế tích còn chưa hoàn toàn tán đi. Cả đại trận hộ sơn của tông môn cũng bị phá hủy. Cửa vào Đan Hà cốc bị đánh tan.

Bốn phía là một mảnh bừa bộn, khắp nơi đều là động phủ sụp đổ, cả Đan Kiền Cung tràn ngập thi thể khắp nơi, hoàn toàn không tìm thấy một người nào sống.

Trong lòng Lăng Bích Nhi kinh hãi, chạy như bay tới cửa động phủ mình. Nhìn thấy động phủ đã sớm trở thành một mảnh phế tích, không có bất kỳ dấu vết của tính mạng nào.

Giang Trần cũng bước nhanh tới động phủ của mình, điều khiến cho hắn không thể tưởng tượng được là Cửu Môn Phần Thiên trận trải qua thăng cấp không ngờ cũng bị phá vỡ.

Giang Trần cảm thấy toàn thân như rơi xuống hầm băng, các lỗ chân lông trên người bắt đầu dựng đứng. Cảnh hắn lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.

Thần thức toàn bộ được triển khai, tìm chút manh mối trong động phủ.

Trong lòng không ngừng nhảy loạn.

Hắn sợ, hắn sợ nhìn thấy thi thể của đám thuộc hạ kia ở trong động phủ.

Khá tốt, thần thức hắn quét một lượt chung quanh lại không phát hiện ra thi thể của ai. Trong động phủ tuy rằng cũng có một ít dấu vết đánh nhau, dường như cũng không quá kịch liệt.

Giang Trần dùng thần thức quan sát một lát, đại khái đã phỏng đoán ra được một ít.

- Chiến đấu không tính là quá thảm thiết, nhất định là có siêu cấp cường giả phá trận mà vào, cường thế bắt giữ Câu Ngọc. Nếu không nhất định nơi này sẽ vô cùng mất trật tự.

Không nhìn thấy thi thể bọn họ, trong lòng Giang Trần có chút buông lỏng.

- Giang công tử, xin lỗi, Hoàng Nhi vốn nên ở lại nơi này chiếu cố bọn họ một chút.

Chẳng biết từ khi nào Hoàng Nhi đã đứng ở bên n g ười Giang Trần, trong giọng nói tràn ngập vẻ áy náy và hối hận.

Hai mắt Giang Trần đỏ bừng, đắng chát lắc đầu:

- Chuyện này không liên quan tới nàng. Là ta... Là ta đã đánh giá quá cao uy lực của trận pháp này.

Giang Trần quả thực đang hối hận, tuy rằn hắn biết rõ địch nhân cường đại.

Thế nhưng mà cuối cùng thực lực hắn còn chưa đủ, nếu như thực lực hắn mạnh hơn nữa, bố trí trận pháp mạnh hơn một chút, có lẽ phòng ngự ít nhất có thể chống đỡ được cho tới khi hắn trở về.

Tất cả đã muộn, hiện tại có nói gì cũng đã muộn.

Giang Trần hung hăng đấm mình một quyền, ngồi phịch xuống mặt đất.

Trong lúc đó Giang Trần nhớ tới cái gì đó, lập tức vọt về phía Mộc Linh chi tuyền.

Vừa tới cửa động, hắn liền phát hiện ra ở cửa động chất đầy thi thể Kiếm điểu, lửa giận của Giang Trần thoáng cái lại trào dâng.

Kiếm điểu, cơ hồ tất cả kiếm điểu đều phơi thây tại chỗ. Hơn nữa chết vô cùng thảm thiết. Huyết nhục mơ hồ, lục phủ ngũ tạng bị móc ra.

Thấy một màn như vậy, ngực Giang Trần như muốn nổ tung ra.

Hai mắt tràn ngập tơ máu, toàn thân không nhịn được mà bắt đầu run rẩy.

Nhìn vào bên trong, Mộc Linh chi tuyền cũng rỗng tuếch, hiển nhiên đã bị người ta lấy đi.