Chương 1106: Hoàng Nhi cảnh báo

Giang Trần ở bên ngoài nửa khắc, phát hiện ra cánh cửa tiến vào ngoại cực cảnh này khác với cánh cửa từ ngoại cực cảnh bên ngoài tiến vào nội cực cảnh.

Giang Trần nhìn một chút, cũng không có phát hiện ra sự khác biệt giữa hai cánh cửa ở nơi nào.

- Mặc kệ đi vào trước rồi nói sau.

Căn bản Giang Trần không cần cân nhắc nhiều như vậy, cho nên nhanh chóng đi qua cánh cửa tiến vào ngoại cảnh cực cảnh.

Sau khi tiến vào ngoại cảnh cực cảnh, Giang Trần lại phát hiện ra trong này cũng không có bao nhiêu khác biệt với nội cực cảnh. Chỉ là khí chất trầm lặng bên trong này lại càng thêm nồng đậm.

Nếu như nói ngoại cực cảnh và nội cực cảnh đều là không khí trầm lặng thì ở nơi này quả thực không khác địa ngục là bao.

Sinh cơ cái gì đó Giang Trần hoàn toàn không tìm thấy.

- Khó trách Đan Trì cung chủ nói nơi này không có cái gì. Nơi này ngay cả loại thực vật cứng nhắc kia cũng không có a.

Giang Trần giương mắt nhìn chung quanh, lúc này trên mặt đất là đất cát màu vàng, giống như tới một địa phương hoang vu hoàn toàn không có một chút sinh cơ nào.

Giang Trần đột nhiên hiểu ra cảm nhận của Đan Trì cung chủ.

Loại địa phương như nơi này, đừng nói là Đan Trì cung chủ, coi như là Giang Trần hắn kiếp trước tuy rằng có kiến thức rộng rãi thế nhưng cũng có cảm giác không muốn ở lại nơi này.

Loại địa phương như thế này, Giang Trần suy đoán, coi như là bản thân hắn, tuyệt đối không ở lại được nơi này một tháng.

Mà những người khác chỉ sợ mười này cũng khó.

Cơ hồ hắn có xúc động muốn bỏ cuộc nửa đường, thế nhưng nghĩ lại, Giang Trần vẫn quyết định tiếp tục đi về phía trước. Đã tới nơi này, không có đạo lý nào lại về tay không.

Trong tính cách của Giang Trần cho tới bây giờ không có hai chữ bỏ cuộc này.

Hoặc là không làm, một khi làm thì nhất định phải kiên trì. Huống chi ngoại cảnh cực cảnh này quỷ dị như vậy, muốn nói nó không có bất kỳ mê hoặc nào có đánh chết Giang Trần cũng tuyệt đối không tin.

Ngay khi Giang Trần tiến vào ngoại cảnh cực cảnh, ở cánh cửa tiến vào nội cực cảnh, thân ảnh của Lăng Bích Nhi cũng vừa vặn tiến vào nội cực cảnh.

Nàng ở bên ngoài ngoại cực cảnh chừng ba ngày, muốn tìm Giang Trần, thế nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì.

Nàng cũng biết bản thân mình không phải là người không muốn rời xa nam nhân như vậy. Thế nhưng mà sau khi tiến vào Vạn Tượng cực cảnh này, trong vòng trăm dặm đều là nơi hoang tàn vắng vẻ. Nếu như muốn gặp Giang Trần, cơ hội quả thực cực kỳ nhỏ bé, không khác gì mò kim đáy bể.

Sau khi bình tĩnh lại, Lăng Bích Nhi quyết định tìm kiếm truyền thừa.

Vạn Tượng cực cảnh này cả đời cũng chỉ có một lần cơ hội tiến vào, ba mươi năm sau sẽ lại là một đám đệ tử trẻ tuổi khác tiến vào đây.

Khi đó nào tới phiên Lăng Bích Nhi nàng?

- Giang Trần sư đệ hiện tại cường đại như vậy, lực lượng một người lại muốn chống lại toàn bộ Thánh Kiếm cung. Trước đó thực lực của mình mạnh hơn hắn, thế nhưng hôm nay đã không theo kịp được hắn nữa. Vạn Tượng cực cảnh lần này nhất định phải tìm được một truyền thừa, để khiến cho bản thân mình tăng lên. Cho dù không đuổi kịp bước chân hắn thì nhất định cũng phải nhìn thấy được bóng lưng của Giang Trần sư đệ.

Tính cách của Lăng Bích Nhi giống như một ngọn núi băng, thế nhưng bên trong lại vô cùng rắn rỏi.

Bất luận một võ giả nào trong lòng đều có một mặt mạnh mẽ, Lăng Bích Nhi cũng không phải là ngoại lệ.

Ngoài Vạn Tượng cực cảnh, chung quanh lôi đài, lúc này đã cách thời điểm các thiên tài tiến vào Vạn Tượng cực cảnh được một ngày, Đan Trì cung chủ khoanh chân ngồi, tâm tình không vì chiến thắng mà buông lỏng.

Tuy rằng người Đan Kiền Cung nắm được vị trí quán quân Vạn Tượng Tiềm Long bảng, hắn cũng không có mừng rỡ. Hơn nữa hắn cũng không thú với cái gì mà ngọc tỷ truyền quốc, cũng không quan tâm tới long ấn trấn quốc.

Nếu như là trước đó, nhất định trong lòng hắn sẽ sinh ra hứng thú nồng đậm với hai vật này.

Nhưng mà giờ khác này, người Đại Thánh đường kia không nói gì, hắn cũng không có hỏi, coi như chưa từng xảy ra. Giờ phút này hắn nghĩ nên im lặng là tốt nhất, đợi sau khi những thiên tài trẻ tuổi của các tông môn đi từ trong Vạn Tượng cực cảnh ra.

Về phần trùng kiến Vạn Tượng đế quốc, đây không phải là chuyện trong một sớm một chiều. Đại Thánh đường muốn làm chuyện này hắn không phản đối. Nhưng mà Đan Trì hắn tuyệt đối sẽ không đi làm.

Chỉ bởi vì một câu thôi, thời cơ còn chưa tới.

Đột nhiên Đan Trì cung chủ nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngẩng đầu lên, thế nhưng lại là một quái nhân mặc áo choàng màu đen. Đan Trì cung chủ biết rõ người này chính là một tùy tùng của Giang Trần.

Bởi vì Giang Trần không có giới thiệu người này, cho nên mặc dù Đan Trì cung chủ hiếu kỳ cũng không có tiện mở miệng hỏi.

Người nọ bỗng nhiên đi tới trước mặt Đan Trì cung chủ, thanh âm tràm thấp, dường như đã trải qua xử lý, có chút khàn khàn:

- Đan Trì cung chủ, Thuấn lão đã dừng lại mấy ngày trong Đan Kiền Cung?

Nói tới vấn đề này thân thể Đan Trì cung chủ chấn động, hỏi:

- Cái gì?

- Ngươi không cần phải lo lắng, ta là thân nhân của Thuấn lão. Ngày đó ngươi cùng với đệ tử Cửu Dương Thiên Tông đối địch, thủ đoạn phòng ngự đó là Thuấn lão dạy ngươi?

Người vừa mở miệng nói chuyện tự nhiên chính là Hoàng Nhi.

Nhưng mà Đan Trì cung chủ nào biết rằng Hoàng Nhi chính là vãn bối của Thuấn lão? Trong lúc nhất thời hắn lúng túng im lặng, nói:

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Ngữ khí của Hoàng Nhi thản nhiên:

- Đan Trì cung chủ, bất kể ta là ai, ta đối với ngươi không có ác ý. Ta tới đây là muốn nói cho ngươi biết. Có rất nhiều địch nhân tiếp cận lôi đài này. Các ngươi đã bị vây quanh.

- Cái gì?

Thoáng cái Đan Trì cung chủ nhảy dựng lên, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Nhi, trong lúc nhất thời hắn có chút hoài nghi, lại có chút tin tưởng.

Hai người bọn họ nói chuyện vốn tránh những người khác. Thế nhưng Đan Trì cung chủ bỗng nhiên đứng lên, lại làm kinh động tới những người khác, nhanh chóng nhìn qua phía hắn.

- Không cần hoài nghi, người tới rất nhiều. Tối thiểu có mấy trăm tới hơn một ngàn. Trong đó cường giả tuyệt đối có không ít, gấp ba tới năm lần các ngươi. Thậm chí còn có cường giả Hoàng cảnh tọa trấn.

Ngữ khí của Hoàng Nhi vẫn bình tĩnh như trước, lời nói của nàng thông qua truyền âm cho nên cũng chỉ có mình Đan Trì cung chủ nghe được.

- Đan Trì cung chủ, chuyện cho tới nước này ta cũng không gạt ngươi. Người lúc trước đánh bại đệ tử Cửu Dương Thiên Tông giúp các ngươi chính là ta. Ngươi có thể không tin ta, thế nhưng ngươi nhất định phải tin Giang Trần.

- Giang Trần?

Đan Trì cung chủ sững sờ.

- Đúng vậy, Giang Trần là ân nhân của ta. Thuấn lão là trưởng bối của ta.

Dùng thực lực và địa vị của Hoàng Nhi, vốn không cần phải khách khí như vậy.

Thế nhưng gần đây nàng thích làm một người yên tĩnh, sẽ không hùng hổ dọa người. Mặc dù là kẻ trước mặt này có thế nào thì ngữ khí của nàng vẫn luôn bình thản, không có gấp gáp.

- Bọn họ còn bao lâu mới tới được đây?