- Nói cũng đúng, Mộc Cao Kỳ này rốt cuộc là người như thế nào, ta nhìn thế nào cũng không thấu. Đây là đánh bạc tính mạng của mình a. Chẳng lẽ hắn thuộc họ mèo, có chín cái mạng?
- Cũng có lẽ, ai mà biết được? Xem náo nhiệt đi. Ân oán của hai tông này ta thấy không chết không ngớt.
Phía dưới có vô số tiếng nghị luận vang vọng. Uông Hàn trên lôi đài nhìn qua đám người Đan Kiền Cung, khí thế kinh người, miệng nói:
- Đan Trì cung chủ, Đan Kiền Cung ngươi thấy thế nào?
Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng nói:
- Chỉ sợ Thánh Kiếm cung ngươi không chịu nổi.
Cái gì?
Sợ Thánh Kiếm cung thua không chịu nổi? Tất cả mọi người không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Đan Trì cung chủ này quá lớn lối, chẳng lẽ người thực sự cho rằng Mộc Cao Kỳ có thể thắng được Uông Hàn hay sao?
Thánh Kiếm cung là truyền thừa kiếm đạo, ngươi cho rằng người ta thực sự ăn chay hay sao?
Đan Trì cung chủ cũng không để ý tới phản ứng của mọi người mà lạnh nhạt nhìn qua Uông Kiếm Vũ nói:
- Uông Kiếm Vũ, nếu như ngươi cảm giác mình có thể chịu được cái giá lớn như vậy thì ngươi có thể tùy ý.
Một câu hời hợt lại khiến cho Uông Kiếm Vũ cười lạnh không thôi:
- Đan Trì, một chút thủ đoạn công tâm của ngươi, ngươi cảm thấy có thể hù được Uông mỗ sao? Đánh bạc tính mạng thì đánh bạc tính mạng. Chỉ sợ ngươi không chịu nổi mà thôi.
Đan Trì cung chủ thản nhiên nói:
- Vậy thì một lời đã định.
Nhìn thấy Đan Trì cung chủ bình tĩnh như vậy, trong lòng Uông Kiếm Vũ sinh ra một tia rung động khó hiểu, chẳng lẽ Đan Kiền Cung này đã thực sự tính trước?
Chuyện quỷ dị này khiến cho Uông Kiếm Vũ không khỏi nghi thần nghi quỷ.
Nhưng mà lời cũng đã nói ra, hiện tại có muốn đổi ý cũng không đơn giản như vậy, tuyệt đối là một chuyện mất mặt, xấu hổ.
Còn nữa, chung quy hắn vẫn cảm thấy, Uông Hàn không có lý do gì sẽ thua trong tay Mộc Cao Kỳ, một thiên tài đan đạo.
Tiên Thiên Mộc Linh chi thể quả thực rất kinh người, thế nhưng chẳng qua chỉ có ưu thế về phương diện Đan đạo mà thôi. Trên phương diện võ đạo, loại thiên phú này cũng không có chút đặc biệt nào. Đặc biệt là truyền thừa võ đạo thuộc tính Mộc, cũng không phát huy ra được ưu thế đặc biệt.
- Cung chủ, Mộc sư đệ ....
Thẩm Thanh Hồng muốn nói lại thôi.
Đan Trì cung chủ cười nhạt một tiếng nói:
- Không có gì đáng ngại, hắn tự có chừng mực.
Liên Thành trưởng lão từ đầu không nói gì, trong lòng âm thầm cười lạnh không thôi, có chừng mực? Mộc Cao Kỳ này gây náo động như vậy, nếu như bị Uông Hàn kia một kiếm giết chết, đối với hắn chính là một chuyện vui.
Chỉ là loại tâm tư này của hắn cũng chỉ có thể nghĩ trong lòng, tự nhiên không có khả năng nói ra ngoài.
Quân Mặc Bạch thì nhìn chằm chằm vào trên lôi đài, đánh giá Giang Trần từ xa, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Mà vẻ mặt Niếp Trùng thì khó hiểu, hắn cũng không biết rốt cuộc Mộc Cao Kỳ dựa vào cái gì mà có dũng khí lớn như vậy, chuyện này so với thiêu thân lao đầu vào lửa có khác gì nhau.
Cho dù Niếp Trùng có khinh thường Mộc Cao Kỳ tới cỡ nào thì giờ phút này trong lòng hắn cũng không thể không bội phục đối phương. Trong lúc nhất thời trong lòng hắn xinh ra cảm xúc khác thường, hy vọng Mộc Cao Kỳ có thể bình an đi xuống lôi đài.
Lăng Bích Nhi cũng nhìn không chớp mắt về phí lôi đài. Chỉ là nàng là người trẻ tuổi duy nhất biết rõ chân tướng. Sau khi biết rõ thực lực của Giang Trần, tự nhiên Lăng Bích Nhi không có một chút lo lắng nào.
Trái lại nàng còn có chút chờ mong, chờ mong lần này Giang Trần tỏa sáng trong luận võ của Vạn Tượng đại điển.
Mà Uông Hàn không thể nghi ngờ chính là hòn đá đặt chân nổi tiếng nhất.
Tông chủ hai tông đều không có ý kiến, vậy thì đổ ước sinh tử cũng nhanh chóng được soạn thảo.
- Uông sư huynh, cố gắng lên, ta cá là ba chiêu huynh sẽ giải quyết tiểu tử này.
- Ba chiêu? Ngươi nằm mơ sao? Một chiêu Uông sư huynh sẽ nghiền nát tiểu tử này.
Bên Thánh Kiếm cung, đám người trẻ tuổi vừa rồi kêu gọi ầm ỹ lại bắt đầu lên tiếng.
Giang Trần bỗng nhiên cười lớn, nói:
- Uông Hàn, nếu như ngươi sợ, có thể để cho bọn chúng cùng tiến lên, ở dưới đất to miệng như vậy thì có ích gì?
Cái gì?
Cùng tiến lên?
Lời này không khác gì đổ thêm dầu v ào lửa, thoáng cái khiến cho Thánh Kiếm cung giận dữ.
- Tiểu tử, ngươi muốn chết?
- Cuồng đồ, Uông sư huynh nhất định huynh phải hành hạ tiểu tử này tới chết.
- Tiểu tử này thấy mình đã sống đủ rồi sao?
- Uông sư huynh, hành hạ hắn.
Uông Hàn cười lạnh, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn qua Giang Trần nói:
- Ngươi nghe thấy không? Tiểu tử, chuẩn bị nghênh đón sự lửa giận của đệ tử Thánh Kiếm cung đi.
- Nói nhảm, không ngờ lại dài dòng như đàn bà. Động thủ đi, ta nhường ngươi ba chiêu.
Giang Trần nhướng mày, hai tay bỗng nhiên ôm ngực, lạnh nhạt nhìn về phía Uông Hàn.
Hành động này tức thì khiến cho Uông Hàn giận dữ.
- Tiểu tử, sắp chết tới nơi còn mạnh miệng như vậy.
Sát ý ngập trời từ trong mắt Uông Hàn bắn ra.
Uông Hàn tu luyện Băng Hàn kiếm khí, sau khi tiến vào Thánh Cảnh, một thân Băng Hàn kiếm khí có thể đóng băng mặt đất, khiến cho những dãy núi cũng phải đóng băng.
Thánh nguyên khí bá đạo, cường thế trào ra, trong lúc nhất thời cả lôi đài giống như đột nhiên biến thành một thế giới tràn ngập băng tuyết tới khôn cùng.
Hàn ý cường đại chẳng những lạnh thấu xương mà giống như còn có thể đóng băng linh hồn nhân loại, đóng băng ý thức của nhân loại.
Ngoài lôi đài đã sớm bị một đoàn sương mù bằng băng tuyết ngăn cản tầm nhìn, cho dù ánh mắt có mạnh mẽ hơn nữa cũng không có cách nào nhìn xuyên thấu qua tầng sương mù chung quanh lôi đài.
Trong lúc nhất thời mọi người chỉ cảm thấy gió lạnh thấu xương, hàn khí lạnh lẽo kinh khủng không ngừng lan tràn ra.
Những thiên tài tu vi thấp như Nguyên Cảnh cách lôi đàn này gần nhất đều không nhịn được mà lui về phía sau. Hiển nhiên không có cách nào chống cự được hàn khí từ lôi đài lan tràn ra.
Không ngờ hàn khí chung quanh lôi đài này lại kinh người như vậy.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người không khỏi hoài nghi, Mộc Cao Kỳ Nguyên Cảnh thất trong có thể chịu được hàn khí lạnh lẽo khôn cùng này hay không.
Đột nhiên hàn quang bùng lên, trong lôi đài, một đạo bạch quang chói mắt phóng lên trời, giống như va chạm với mây xanh trên chín tầng trời, có vô số đạo hàn khí đánh xuống.
Trong lúc nhất thời hư không chung quanh lôi đài không chung quanh lôi đài không ngờ lại xuất hiện vô số bông tuyết cực lớn, giống như lông ngỗng không ngừng rơi xuống.
Bông tuyết này có sáu cánh, sáng long lanh, giống như một đóa hoa đẹp đẽ nhất trong thiên địa, có thể gột rửa tất cả vết bẩn.
- Mộc Cao Kỳ, ngươi nên chứng kiến để biết bản thân mình yếu tới cỡ nào.
Tiếng cười đắc ý của Uông Hàn từ trong lôi đài không ngừng truyền ra.
Trong lúc vô số bông tuyết giống như ngàn vạn đóa hoa nở từ trên trời rơi xuống, kiếm khí tung hoành, vô số băng hàn kiếm khí giống như ngư long nhảy múa. Trong lúc nhất thời cả lôi đài đều là bông tuyết.
Mỗi một mảnh bông tuyết đều ẩn chứa kiếm khí, sắc bén, lạnh lẽo.