Chương 1017: Cò kè mặc cả 2
  • Chính là ở nơi này sao?

Thì Trinh nhìn qua thác nước lớn này, nhìn thác nước giống như mộng ảo cũng bị cảnh tượng mê người trước mắt làm cho trong lòng rung động.

Nhưng mà Thì Trinh với tư cách Đan Vương nhị cấp, lại vô cùng cảnh giác.

Sau khi quan sát chung quanh một hồi, xác định không có gì nguy hiểm, lúc này hắn mới trở lại trước mặt Tào Tấn, nói:

- Tào sư huynh, vùng thác nước này không có Mê thần chướng.

Tào Tấn gật đầu, nhìn Ngô Hằng nói:

- Ngô sư đệ, sư đệ có nắm chắc không?

Sắc mặt Ngô Hằng ngưng trọng nói:

- Cấm chế của trận pháp này so với trận pháp bên ngoài cường hãn hơn rất nhiều, dùng thực lực của ta muốn phá vỡ trận pháp này cơ hồ là chuyện không có khả năng.

- Dùng Liệt Trận thuật cũng không được?

- Nếu như bây giờ ta có thực lực Hoàng cảnh, dùng Liệt trận thuật nhất định có ba tới năm thành nắm chắc phá vỡ một khe hở để cho chúng ta xuyên qua.

- Cần thực lực Hoàng cảnh mới được?

Thì Trinh nghe vậy bắt đầu phiền muộn lên tiếng.

- Đúng vậy. Trận pháp này là truyền thưa thượng cổ, tuy rằng đã trải qua vô số năm, thế nhưng không biết vì nguyên do gì. Trận pháp này lại ở trong trạng thái yếu đi. Nếu như trận pháp này ở trạng thái đỉnh phong. Chỉ sợ cho dù ta có thực lực Hoàng cảnh cũng chưa chắc đã phá vỡ ra một khe hở.

Ngô Hằng đối với trận pháp quả thực không tầm thường.

Trận pháp chỉnh thể của Huyễn Ba sơn bởi vì Giang Trần xâm nhập, trước mắt là đang ở trạng thái bán giải, cũng không phải là ở trạng thái đỉnh phong.

Mà Ngô Hằng cũng nhìn ra điểm này.

Nhưng mà mặc dù hắn có nhìn ra, trận pháp đi thông tới dược viên thượng cổ này hiển nhiên không phải là thứ mà trận pháp bên ngoài có thể so sánh. Cấp bậc phòng ngự của nó vốn dĩ đã rất cao rồi.

- Nói như vậy cuối cùng chúng ta chỉ dừng bước ở đây? KHông có cách nào tiến vào dược viên thượng cổ kia?

Thế nhưng Tào Tấn lại cực kỳ không cam lòng.

Hắn biết rõ Giang Trần không có rời khỏi Huyễn Ba sơn, lại không ở trong chủ sơn của Huyễn Ba sơn, vậy thì nhất định đã ở trong dược viên thượng cổ.

Chỉ cần đi vào dược viên thượng cổ là có thể tìm được Giang Trần.

Tìm được Giang Trần, linh dược Thiên cấp, linh dược Địa cấp, còn có đan phương Vạn Thọ đan sẽ trở thành vật trong tay hắn.

Nói cho cùng, phải dừng lại ở bước cuối cùng này khiến cho Tào Tấn cực kỳ không cam lòng.

Ngô Hằng kinh ngạc nhìn qua thác nước lớn mà không trả lời câu hỏi của Tào Tấn.

Một lát sau, trong mắt Ngô Hằng hiện lên vẻ phức tạp, dường như làm ra một quyết định vô cùng gian nan, hắn bỗng nhiên mở miệng nói:

- Tào sư huynh, Liệt Trận thuật có thể ba người đồng thời thi triển. Nếu như là Tam vị nhấ thể, đồng thời thi triển Liệt Trận thuật mà nói, uy lực sẽ tăng lên gấp năm lần.

- Tam vị nhất thể?

Hai mắt Tào Tấn sáng ngời, nói:

- Uy lực có thể tăng lên gấp năm lần?

Hai mắt Thì Trinh cũng tỏa sáng.

Ngô Hằng gật gật, nói:

- Nhưng mà thủ đoạn này lúc trước ta ở bên ngoài du ngoạn, trả một cái giá lớn mới tìm được một môn thần thông thượng cổ như vậy. Đây chính là bí mật độc nhất vô nhị trong Cửu Dương Thiên Tông.

Ngô Hằng nói như vậy khiến cho Thì Trinh và Tào Tấn đều hiểu rõ, Ngô Hằng này đang cò kè mặc cả.

Bí mật độc nhất vô nhị, ai cũng không muốn lấy ra chia sẻ, đây cũng là chuyện bình thường.

Tào Tấn cười nhạt một tiếng, nói:

- Ngươi có điều kiện gì?

Thì Trinh cũng nhìn qua Ngô Hằng, hắn biết rõ trong lòng Ngô Hằng muốn gì, chỉ đơn giản là muốn một lần nữa phân chia lại lợi ít một chút mà thôi.

Ngô Hằng gãi cái đầu trọc của mình, miệng nở nụ cười nhìn qua vô hại, nói:

- Liệt Trận thuật này nếu như ta truyền cho các ngươi, các ngươi cũng coi như nhặt được tiện nghi vô cùng. Điểm đầu tiên ta hy vọng các ngươi thế tuyệt đối sẽ không truyền lại cho những người khác.

- Điều này là tự nhiên.

Tào Tấn và Thì Trình đều không có phản bác mà gật đầu tỏ vẻ tán thành.

- Thứ hai, tự nhiên là phân phối lợi ích. Khi ta lấy được Liệt Trận thuật này cũng phải trả một cái giá rất lớn. Cho nên nếu như trong tay Giang Trần kia có năm gốc linh dược Thiên cấp, ta sẽ nhận được hai gốc, Tào Tấn sư huynh hai gốc, Thì Trinh sư huynh một gốc. Về phần linh dược Địa cấp, Tào Tấn sư huynh được năm thành, ta ba thành, Thì Trinh sư huynh hai thành. Mặt khác, những thứ tốt khác cũng chia theo tỷ lệ này.

Trừ linh dược Thiên cấp ra thì Tào Tấn đối với sự phân chia này cũng không hề có chút ý kiến nào.

Bởi vì trừ linh dược Thiên cấp ra, phương thức phân phối kia cũng không có ảnh hưởng tới lợi ích của Tào Tấn, hắn vẫn cầm được một nửa.

Chỉ là năm thành còn lại vốn Ngô Hằng và Thì Trinh chia đều, lại biến thành Ngô mập mạp được ba thành, mà Thì Trinh lúc này chỉ nhận được hai thành.

- Chuyện phân phối lợi ích đã sớm định rõ từ đầu. Ngô mập mạp ngươi định lên giá sao?

Thì Trinh mất hứng nói.

- Thì Trinh sư huynh không nên nói như vậy nha. Ba người chúng ta cùng một chỗ xuất lực. Ta đã xuất lực. Khi phá trận bên ngoài ta cũng đâu có cò kè mặc cả. Hiện tại trận pháp này phá không được. Muốn ta truyền thụ Liệt Trận thuật cho các ngươi, đây không phải là việc nằm trong phạm vi ước định của chúng ta. Nếu như đã không nằm trong phạm vi ước định của chúng ta. Ta truyefn cho các ng ươi tự nhiên là ta bị thiệt. Loại chuyện thiệt thòi này ta muốn một chút đền bù tổn thất cũng không tính là quá phận chứ?

Ngô mập mạp nói năng hùng hồn, tràn ngập lý lẽ.

Tào Tấn thì khác, một gốc linh dược Thiên cấp, hắn không biết có mở ra được một lỗ hổng hay không.

Ngô mập mạp hiện tại có thể bởi vì Liệt Trận thuật mà cò kè mặc cả, nếu như sau khi tiến vào dược viên thượng cổ, Thì Trinh dựa vào việc Mê Thần chướng mà tiếp tục cò kè mặc cả thì phiền toái.

Một khi có tiền lệ này, chuyện sau đó sẽ phiền phức hơn.

- Mập mạp, ngươi đừng có được một tấc lại tiến thêm một tấc.

Ngữ khí Tào Tấn lạnh lẽo.

Ngô mập mạp cười khổ một tiếng nói:

- Các ngươi đã không đồng ý đề nghị của ta, vậy thì bỏ đi. Dù sao ta cũng đã xuất lực. Bảo ta dạy các ngươi Liệt Trận thuật miễn phí, chuyện này hiển nhiên là không có khả năng.

Thì Trinh cả giận nói:

- Mập mạp, tất cả đều là đồng môn, ngươi còn tính toán chi ly như vậy, mọi người sao có thể hợp tác được chứ?

Từ trước tới nay Ngô mập mạp cũng không phải là người chịu thiệt, bảo hắn xuất ra Liệt Trận thuật miễn phí là chuyện căn bản không có khả năng. Nhưng mà hắn nhìn thấy Tào Tấn và Thì Trinh đều không có ý thỏa hiệp, hắn cười lạnh nói:

- Các ngươi cũng đừng có nói nhẹ nhàng như vậy. Ta có thể thay đổi phương thức phân phối lợi ích, thế nhưng các ngươi phải dùng công pháp ra trao đổi. Tào sư huynh, ngươi đem thần thông Thiên Hà chỉ truyền cho ta. Thì Trinh sư huynh, ngươi có một thủ đoạn độc nhất vô nhị là Thất Hoa khống hỏa thuật đúng không? Cũng có thể lấy ra trao đổi nha.

Phương thức phân phối không thể sửa đổi, Ngô mập mạp lui một bước, cầm thần thông đổi thần thông.