Chương 1013: Tào Tấn chưa từ bỏ ý định

Sau khi vào động phủ, cũng không cần lo lắng những tai mắt của người khác.

- Tào sư huynh, hiện tại có thể nói cho ta một chút tin tức cụ thể được không?

Ngô Hằng cười hắc hắc.

- Ta lần này đi Vạn Tượng Cương Vực, phát hiện ra một địa phương thú vị. Nhưng mà chỗ kia có trận pháp cấm chế, bình thường rất khó tiến vào. Ta đối với trận pháp cũng có nghiên cứu, nhưng nhất thời không tìm thấy biện pháp phá trận. Ngô sư đệ ngươi là trận pháp đại sư, gốc linh dược Địa cấp này coi như là tiền thù lao để ngươi đi theo xem xét. Nếu như sau khi tiến vào chỗ kia có chỗ thu hoạch, ta lấy sáu thành, ngươi lấy hai thành.

- Vậy thì hai thành còn lại thì sao?

Đôi mắt Ngô mập mạp xoay chuyển, mở miệng nói.

- Hai thành còn lại ta mời Thì Trinh sư đệ.

- Ồ? Thì Trinh sư huynh, đây chính là Đan vương nhị phẩm, nghe nói đang muốn đi khảo hạch Đan vương tam phẩm.

Ngô Hằng hơi giật mình.

- Đúng vậy, ta có lực lượng võ đạo, đệ có thiên phú trận pháp, Thì Trinh sư đệ có thiên phú Đan đạo. Chỉ có kết hợp lại mới có hy vọng.

Tào Tấn cười nhạt.

- Nếu như là ba người xuất lực vì sao Tào sư huynh lại độc chiếm sáu thành?

Ngô Hằng mặc dù đưa ra nghi vấn, thế nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười giả tạo thường trực.

- Cái này còn phải hỏi sao?

Tào Tấn nhướng mày.

- Ách...

Ngô mập mạp há hốc mồm, thế nhưng hắn không hỏi tiếp mà đổi chủ đề khác:

- Nghe dường như không tồi, thế nhưng ta nào có biết chỗ kia, có đáng giá để đi tới hay không. Liệu có gặp nguy hiểm hay không?

- Được một gốc linh dược Địa cấp làm tiền đặt cọc, ngươi có thấy nó đáng giá hay không?

Tào Tấn lạnh nhạt nói.

- Linh dược Địa cấp mặt dù tốt, thế nhưng phải có mạng mới dùng được.

Ngô mập mạp cười:

- Tào sư huynh hẳn cũng biết rõ Ngô mập mạp ta là người sợ chết, nếu như nguy hiểm quá lớn, cho dù chỗ tốt có đủ thì mập mạp ta cũng tuyệt đối không đi mạo hiểm.

Tào Tấn lạnh nhạt gật đầu, nhìn chằm chằm vào Ngô mập mạp một lát, bỗng nhiê vươn tay ra:

- Nếu như vậy đưa gốc linh dược Địa cấp kia cho ta, coi như ta chưa từng tới.

Tào Tấn đột nhiên đứng dậy.

Lần này Ngô mập mạp có chút bị động, cười làm hòa, nói:

- Tào sư huynh, tất cả nên thương lượng một chút a. Huynh đã muốn tiểu đệ xuất lực dù sao cũng phải có chút nhắc nhở chứ.

- Đừng nói là ta không nói trước, ta chỉ nói cho một mình ngươi mà thôi. Chỗ đó trước đó không lâu xuất hiện linh dược Thiên cấp.

- Cái gì?

Ngô mập mạp nhảy dựng lên, nói:

- Linh dược Thiên cấp?

Vẻ mặt Tào Tấn không chút biểu tình, lạnh nhạt gật đầu.

- Cái này ... Được, ta đi. Nếu như thực sự có thu hoạch, Tào sư huynh ngươi cầm một nửa, một nửa còn lại ta và Trình sư huynh mỗi người một nửa.

Nói cho cùng vẫn là vấn đề phân chia lợi ích, Ngô mập mạp vẫn là người hám lợi.

Một lát sau Tào Tấn gật đầu nói:

- Có thể.

- Tốt, người sảng khoái nói chuyện cũng sảng khoái. Không hổ là một trong thập đại chân truyền.

Ngô mập mạp cười ha hả, không để ý mà tâng bốc Tào Tấn một câu rắm thối.

- Lúc nào chúng ta mới xuất phát?

Ngô Hằng trong thoáng chốc trở nên chủ động vô cùng.

Linh dược Thiên cấp, chuyện này khiến cho Ngô Hằng không khỏi động tâm. Ngô Hằng hắn bất quá chỉ là cường giả Địa Thánh Cảnh, xưa nay cũng chỉ sử dụng linh dược chân Thánh Cảnh, loại linh dược Địa cấp chỉ có cường giả Hoàng cảnh mới có tư cách dùng. Loại linh dược này hắn không có tư cách nhúng chàm qua, huống chi còn là linh dược Thiên cấp.

- Càng sớm càng tốt, ngươi có cần thời gian chuẩn bị hay không?

Tào Tấn hỏi.

Ngô Hằng nghĩ một lát rồi đáp:

- Cho ta thời gian ba ngày chuẩn bị một chút. Ta cần chuẩn bị một ít đồ phá trận.

Tào Tấn gật đầu, có chút thâm ý nhìn chằm chằm vào Ngô hằng, nói:

- Ngô sư đệ, hợp tác cần phải ra sao có lẽ không cần Tào mỗ nói đúng không?

Ngô Hằng cười nói:

- Tào sư huynh sao lại không tin ta như vậy? Trước khi lên đường chúng ta có thể lập thệ ước thiên địa, ước thúc lẫn nhau, khi đó mới có thể chân thành hợp tác nha.

Tào Tấn cảnh cáo Ngô Hằng, kỳ thực Ngô Hằng làm sao lại không lo lắng Tào Tấn qua sông đoạn cầu cơ chứ.

Dù sao hợp tác với loại thiên tài đỉnh cấp như Tào Tấn, cũng giống như chơi đùa với hổ. Vạn nhất sau đó Tào Tấn qua sông đoạn cầu, cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Cho nên Ngô Hằng vẫn cảm thấy nên lập thệ ước thiên địa thì mới là lựa chọn ổn thỏa nhất.

- Không cần trước khi lên đường, lập ngya bây giờ là được.

Phong cách làm việc của Tào Tấn xưa nay đều cẩn thận vô cùng, hắn cũng không hy vọng sau khi mình đi Ngô Hằng sẽ đem bí mật này ra bán đứng hắn.

Hai người lập tức thệ ước thiên địa, sau đó lại ước định ba ngày sau xuất phát.

Ba ngày sau, Thì Trinh, Đan vương nhị cấp cùng với Tào Tấn hội họp, hai người cùng nhau đi vào trong động phủ của Ngô Hằng, trước khi ba người lên đường lại lập thệ ước thiên địa một lần nữa.

- Tào sư huynh, hiện tại không cần thừa nước đục thả câu a.

Ngô Hằng còn chưa lên tiếng, Đan Vương nhị cấp nhìn qua nhã nhặn gọi là Thì Trinh kia lại mở miệng nói trước.

Tào Tấn nhẹ nhàng cười nói:

- Không phải là Tào mỗ muốn thừa nước đục thả câu, mà là việc này quan hệ trọng đại. Mọi người có nghe nói tới Huyễn Ba sơn trong Vạn Tượng Cương Vực hay không?

Ngô Hằng và Thì Trinh nhìn nhau, đều lắc đầu.

Hiển nhiên bọn họ với tư cách là đệ tử tông môn nhất phẩm trong Bát vực, đối với chuyện hạ vực cực kỳ ít hỏi tới. Tuy rằng Cửu Dương Thiên Tông bố trí với Vạn Tượng Cương Vực, thế nhưng chuyện này cũng không có liên quan tới đại đa số người trong bọn họ.

Chuyện không liên quan tới mình đương nhiên bọn họ sẽ không phí thời giờ đi chú ý.

Nhìn thấy hai người lắc đầu, Tào Tấn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn mà giải thích, nói:

- Lần này ta đi tới Vạn Tượng Cương Vực, vừa vặn tất cả các đại tông môn trong Vạn Tượng Cương Vực lại từ trong Huyễn Ba sơn đi ra. Mỗi một tông môn đề có linh dược Thiên cấp.

- Mỗi một tông môn đều thu được?

Thì Trinh hít sâu một hơi, nghẹn ngào hỏi.

Hắn với tư cách là Đan Vương nhị cấp, tự nhiên càng thêm hiểu rõ về độ trân quý của linh dược Thiên cấp, cho dù là ở Bát vực, nếu như không phải có địa phương đặc thù thì linh dược Thiên cấp cơ hồ là không có.

Địa phương có thể sản xuất ra linh dược Thiên cấp đều là địa phương viễn cổ, di tích cực kỳ khó tìm được. Thậm chí là di chỉ thượng cổ.

- Huyễn Ba sơn kia chẳng lẽ là di chỉ thượng cổ?

Thì Trinh động dung hỏi.

- Có phải di chỉ thượng cổ hay không ta cũng không rõ ràng cho lắm. Dù sao căn cứ theo tình báo mà ta có được, tất cả các tông môn này từ trong Huyễn Ba sơn mang ra mười hai gốc linh dược Thiên cấp

- Cái gì?

Lúc này phản ứng của Thì Trinh càng thêm giật mình:

- Thoáng cái thu hoạch mười hai gốc linh dược Thiên cấp? Cái này... Điều này sao có thể?

Mặc dù là ở Bát vực, loại chuyện này cũng là chuyện mà trăm năm khó gặp.