Chương 64: Quân Bất Tảo Triều

Đêm xuân ngắn ngủi ngày lại đến, từ đó quân vương không còn sớm tảo triều.

Thừa hoan thị yến vô cùng nhàn hạ, xuân tòng xuân dạ chuyên dạ.

Hậu cung mỹ nữ ba nghìn người, ba nghìn sủng ái một người.

......

Nói tới hôm nay, đã tám ngày. Lôi Duẫn Hạo cùng sủng nhi là rất ‘vội vàng’, trừ bỏ miệng uy miệng chút thức ăn ra, căn bản là không có rời khỏi Lôi Cung. Hai người điềm điềm mật mật dính nhau, đã quên trên thế giới này, ngoại trừ bọn họ còn có người khác. Đã quên nhiệm vụ của đế vương, cũng đã quên mất thời gian.

Này cũng làm khó Lâm công công, hiện tại hắn đang vẻ mặt khó xử, nhìn các đại thần nổi giận đùng đùng phía dưới. Trong lòng không khỏi oán hận Hoàng Thượng làm cho hắn chịu khổ cực. Một ngày hai ngày, còn chưa tính, các đại thần tuy nói kỳ quái, lén có chút nghi ngờ, nhưng là không dám nói cái gì. Ba ngày bốn ngày, bắt đầu khe khẽ thì thầm, hỏi hắn đây là đang xảy ra chuyện gì. Hiện tại là tám ngày, trên đời nào có bức tường kín gió, không cần hắn phải nói, trong lòng nhóm đại nhân đã rõ, đương nhiên sắc mặt cũng không tốt. Hôm nay nếu không cho bọn hắn một lời giải thích, sợ là thật muốn nháo đến Hoàng Thượng không thể không đi.

“Ai yêu, ta nói các vị đại nhân a, trước đừng nóng giận...... ” Nhìn xem, đại nội tổng quản hắn bình thường đều là kẻ khác đến nịnh bợ, thế nhưng hiện tại lại hạ thấp tư thế khuyên nhủ người khác. Không có biện pháp,ai kêu hắn đuối lý, chiếu cố Hoàng Thượng đó là chức trách của hắn. Các đại thần không dám nói Hoàng Thượng cái gì, đem tức giận đều phát tiết trên đầu hắn.

“Này....... Này cũng quá vô lý!” Tướng quốc đại nhân chính là một trong hai vị nguyên lão trong triều, nổi giận đùng đùng nói, lại bất đắc dĩ thở dài một hơi. Trong lòng ngẫm nghĩ nam tử kia rốt cuộc là yêu quái phương nào, có phải là muốn đến hủy giang sơn trăm năm của Lôi quốc

“Đúng vậy đúng vậy, những năm gần đây, không có phát sinh chuyện như vậy. Hoàng Thượng chỉ cần ở trong cung, thì mỗi ngày lâm triều là không thiếu được.” Một vị đại nhân khác cũng chen vào. Nam tử kia mị lực sao lại lớn đến như vậy, khiến Hoàng Thượng mê đến quên đường về, nữ nhi của mình tiến cung, rốt cuộc có vài phần thắng hay không a.

“Điều này sao được..... Ai.” Một đám đại thần không nhìn thấy Hoàng Thượng, đành phải phất tay áo rời đi.

Rồi sau đó ngày qua ngày, các phi tử trong lòng bất bình không chỗ phát tiết, đành phải tụ lại một chỗ nghĩ biện pháp. Nam tử này quyết không thể ở lại trong cung, bằng không trong lòng Hoàng Thượng còn có vị trí cho các nàng sao. Nam tử này rốt cuộc đã làm yêu pháp gìVậy mà khiến Hoàng Thượng tám ngày không có lâm triều!

Bên ngoài một bộ rối loạn, thế nhưng trong Lôi Cung vẫn như cũ xuân sắc nồng đậm. Ánh mắt sủng nhi còn chưa mở, liền ra tay che trước ngực, “Không nên, thật ngứa. A, Duẫn Hạo không cần.” Thật là, như thế nào lại giống tiểu cẩu liếm y a.

“Sủng nhi tỉnh, chúng ta đến có được hay không.” Lôi Duẫn Hạo ghé vào trên người sủng nhi, mấy ngày nay hoan ái tuyệt không cảm thấy mệt, chính là hắn cũng thập phần kỳ quái, thế nhưng nhìn thấy sủng nhi cũng khoái hoạt liền vội vàng ‘tính phúc’ của mình, làm sao còn có thể suy nghĩ nguyên do.

“Không được, chúng ta hình như vài ngày không có ra ngoài. Ngươi không cần đi sao” Ngón tay trắng noãn của y nắm lấy tay hắn trong mộng, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn hơi vểnh, trong ánh mắt kia, không phải làm nũng thì là cái gì.

“Ta không muốn đi. Ân, sủng nhi ngươi dám đuổi ta đi!” Thật khiến hắn thương tâm, chẳng lẽ sủng nhi ghét sao Sau khi đem hắn ăn sạch sẽ không muốn hắn nữa.

“Ách, ngươi đó là cái loại nhãn thần gì a.” Vốn đang nhìn hắn lại tự dưng dâng lên cảm giác tội ác. Lam mâu mơ hồ không dám nhìn Duẫn Hạo, cắn đầu ngón tay nho nhỏ, rõ ràng có việc gạt hắn.

“Sủng nhi......”

“Được rồi được rồi, ta nói là được. Ngươi vài ngày không có vào triều, Lâm công công một mình đi thật đáng thương a.” Mỗi lần đều dùng loại ánh mắt cầu cứu ai oán nhìn y,không phải lắc đầu thở dài, thì chính là một bộ muốn khóc. Lâm công công bình thường đối với y tốt lắm, có cái gì ăn ngon đều cho y, thường lấy đồ chơi tốt cho y. Sủng nhi cảm thấy bản thân hẳn là nên giúp Lâm công công, để Duẫn Hạo bồi hắn cùng đi thượng triều, sẽ không có người khi dễ hắn. Ai, y cũng luyến tiếc Duẫn Hạo rời khỏi y a.

“Lâm công công.” Trong lòng Lôi Duẫn Hạo nhẹ nhõm, hoàn hảo sủng nhi không phải chán ghét hắn. Nhẹ nhàng nhớ kỹ cái tên từ miệng sủng nhi phát ra, khiến cho Lâm công công bên cạnh thân thể run lên.

“Có nô tài.” Tiểu tổ tông của ta, ngươi là muốn cứu ta hay là muốn mệnh của ta a. Lâm công công thật sự là khóc không ra nước mắt, tiểu chủ tử quá đơn thuần, nói dối cũng không biết. Buổi sáng ứng phó đám đại thần kia, nói đến khô cả miệng mới bình ổn bất bình trong lòng họ. Hiện tại trở về lại bị Hoàng Thượng giáo huấn, hắn thật là mệnh khổ a!

“Hảo, đừng làm bộ dáng khóc tang đó, ngày mai trẫm liền cùng ngươi lâm triều!” Hắn cũng biết là làm khó Lâm công công, chỉ là không muốn biết, cũng không nguyện biết.

“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Lâm công công vui mừng, trong lòng vẫn còn ai oán như cũ. Thế nhưng hắn cũng không dám nói ra a, rõ ràng thượng triều là chuyện của Hoàng Thượng, vì cái gì lại nói như vậy, còn ‘cùng’ hắn đi Ngữ khí thản nhiên như vậy. Ai, quên đi, hắn làm nô tài, chủ tử cao hứng là tốt rồi.

“Không cần, xem ai khi dễ ngươi, Duẫn Hạo nhất định phải giúp Lâm công công.”

Chính là người bên cạnh ngươi! Lâm công công xấu xa nghĩ, trên mặt cũng là vẻ mặt mỉm cười, cho hắn mười cái gan, hắn cũng không dám nói a.