Chương 2: Ai mới là kẻ thắng? (2)

Chương 2: Ai mới là kẻ thắng? (2)

Sau khi thái tử Cơ Việt Y mất, ông đã sớm suy tính người tiếp theo lên ngôi. Nhưng lại chẳng bao giờ để người phía dưới kia vào trong mắt. Thế mà hôm nay, hắn lại đưa ra lời đề nghị này.

Ngoài đại hoàng tử Cơ Lâm Vỹ thì tứ hoàng tử Cơ Dục Hiên cũng là con của hoàng hậu. Đứa trẻ này lại là em trai song sinh với thái tử Cơ Việt Y. Vừa sinh ra chưa tròn tháng đã được đưa lên núi Ngự Phong huấn luyện. Lúc trở về chính là mùa xuân năm trước, cũng là ngày đông cung thái tử lên ngôi.

Vì ở trên núi nên không được học hành tử tế, còn sống chung với thú vật nên quan lại trong triều chẳng để ý gì nhiều tới hắn. Thậm chí có lúc quên mất hoàng đế còn có một người con trai là hắn.

Nay hắn đứng ra ý muốn lãnh đạo binh sĩ tiến công Miên Trúc là điều không thể nào. Một người chưa bao giờ cầm sách, chưa bao giờ cầm binh lãnh đạo sao có thể nói đi là đi.

Như thế chẳng khác nào đưa toàn đội chưa ra trận đã phải hy sinh.

“Khởi bẩm bệ hạ, tứ hoàng tử tuổi còn nhỏ, chưa có kinh nghiệm chiến đấu, thần cho rằng chúng ta nên tìm một người có khả năng lãnh đạo.” Nghiêm thái úy vội vàng đứng ra phân tích.

Quan lại đồng loạt gật đầu. Ở dưới triều này, tính ra chẳng có một ai ủng hộ tứ hoàng tử. Ngay cả hoàng hậu, thân sinh phụ mẫu cũng không màng gì đến hắn nữa là.

“Bẩm bệ hạ, tứ hoàng tử tuy tuổi đời còn non trẻ, lại chưa có nhiều kinh nghiệm, chưa được dạy dỗ qua cách cầm binh luyện mã. Nhưng y từ nhỏ đã sống trên núi Ngự Phong, hiểu được thế trận cùng địa hình nơi đó. Ngược lại có thể giúp bày binh bố trận, làm quân sư trực tiếp cho toàn đội. Há chẳng phải chuyện tốt sao?”

Người nói là Tư Mã tướng quân, vị này chuyên điều khiển binh sĩ đánh trận. Mới vừa rồi còn dẹp loạn ở biên cương phía Nam trở về. Nói về công lao, ông chắc chắn là người đứng đầu.

Không hiểu sao khi nhìn thấy tứ hoàng tử kia, nhìn thấy ánh mắt sâu vun vút của hắn, nhìn thấy khí thế cực đại của hắn, ông lại nghĩ ngay đến phong thái đế vương.

Người này sớm đã bị mọi người bỏ qua, nhưng chắc chắn trong tương lai sẽ là một vị quân chủ đầu óc tính toán, làm nên đại sự.

Tư Mã tướng quân nói xong, quan lại như bị thuyết phục, gật gật gù gù. Có điều mọi người lại ngạc nhiên vô cùng, ông thế nhưng lại ủng hộ tứ hoàng tử.

Ngay cả Cơ Dục Hiên cũng không khỏi quay xuống nhìn ông bằng ánh mắt khó hiểu. Ngày hắn trở về, không một ai nghênh đón, thậm chí là phớt lờ.

Một năm sống trong hoàng cung, hắn còn thua cả một người lính hậu cần. Chưa một ai đứng về phía hắn.

Nhưng hôm nay, Cơ Dục Hiên thở dài một hơi. Máu trong người sôi sục, hắn mỉm môi, nở một nụ cười bí hiểm.

“Chúng khanh nghĩ thế nào?”

“Thần đồng quan điểm với tướng quân.”

“Xin bệ hạ để tứ hoàng tử lãnh đạo xuất chinh.”

Mọi người đồng loạt đưa tay ra: “Xin bệ hạ để tứ hoàng tử lãnh đạo xuất chinh.”

Miên Trúc năm đó đại thắng dưới sự chỉ đạo của tứ hoàng tử Cơ Dục Hiên. Quân Tần bị đánh bại thảm hại, bắt sống Lạc Vương, đưa về đại lý tự chờ xử án.

Toàn bộ công lao của Cơ Dục Hiên được ghi nhận. Con dân Triều Quốc tung hô vị hoàng tử trẻ tuổi tài trí cao siêu, xứng đáng ngồi lên ngôi vị Đông Cung thái tử.

Cũng vì vậy mà phe cánh trong triều lại lần nữa đảo lộn. Số người ủng hộ Cơ Dục Hiên không ngừng tăng lên, địa vị của hắn ở triều như hổ mọc thêm cánh, ngày càng hùng mạnh.

Tuy nhiên, để ngồi lên vị trí Đông Cung thái tử, hắn vẫn chưa có khả năng. Vì từ nhỏ sống trên núi hoang, hắn sớm đã bị nhận thức hoang dã ăn sâu vào trong máu. Chưa một lần cầm sách bút được dạy dỗ đàng hoàng, hắn đương nhiên cũng không hiểu quy củ phép tắc trong cung.

Nay hắn lập được đại công, cũng xem như thu hút ánh mắt của hoàng đế Cơ Văn. Ông cho Vi thái phó đến dạy dỗ hắn thành tài. Kể từ hôm đó, hắn chính thức đi vào danh sách những người có thể ngồi lên vị trí thái tử trong lòng của bệ hạ.

“Tứ hoàng tử, hôm nay chúng ta học đến đây thôi.” Vi thái phó vừa nói vừa thu dọn Ngũ Kinh.

Trong lòng vẫn không ngừng tán thưởng vị hoàng tử thông minh túc trí.

Nghe nói hắn lớn lên trong môi trường hoang dã. Thế mà chỉ cần ông vừa nói qua, hắn liền hiểu. Tiếp thu so với các vị hoàng tử, công chúa lớn lên ở trong cung còn nhanh hơn.

Nếu không phải từ nhỏ hắn lên núi, e rằng đã sớm là Đông Cung thái tử.

Nghĩ đến đây, Vi thái phó buồn bã lắc đầu. Chỉ sợ rằng đứa nhỏ không hiểu chuyện này cũng sẽ như tiên hoàng tử Cơ Việt Y, sớm bị thế lực trong tối đối phó, chết bất đắc kị tử.

“Đạ tạ sư phó chỉ dạy, A Hiên sẽ cố gắng chăm chỉ học hành. Không phụ lòng mong mỏi của người.”

“Tứ hoàng tử không cần đa lễ. Đó là việc của thần nên làm.”

Cơ Dục Hiên mỉm cười.

Trong lòng hắn, ngoài sư phụ ra thì đây chính là người mà hắn kính trọng nhất. Hắn biết trong lòng ông lo nghĩ cho hắn. Nhưng đối với hắn mà nói, chết còn khó hơn sống.

Hắn còn phải sống để bước lên ngôi vị tối cao kia. Để nhìn lần lượt từng người, từng người bị hắn loại bỏ.

Trong nhãn quang bỗng lóe lên tia tàn nhẫn. Nếu ngày đó đến, tuyệt đối không thể trách hắn. Chỉ trách ông trời bắt hắn sinh ra trong gia đình đế vương, bắt hắn vừa sinh ra đã phải tự mình chiến đấu, bắt hắn phải độc ác như ngày hôm nay.

“Vậy A Hiên không tiễn, sư phó đi đường cẩn thận.”

Vi thái phó gật đầu, phất tay rời đi.

Ra khỏi cung Nghi Định, ông liền bị một đám quân lính chặn lại. Nhất thời hốt hoảng lùi lại hai bước. Khi kịp nhận rõ người đứng đầu, ông mới thôi giật mình, hít một hơi thật sâu, bộ dạng trước sau kiên định như một, hỏi:

Cửu hoàng tử làm như vậy là có ý gì? Thần đầu óc chậm chạp, không hiểu dụng ý của người.”

Cửu hoàng tử Cơ Vĩ Thành há miệng cười lớn.

Từ sau khi tiên thái tử chết, hắn đã được xem như là người kế vị. Ấy thế mà từ đâu xuất hiện một tứ hoàng tử cản đường. Đã thế còn lập công đại thắng quân Tần, sau đó được vua cha để ý, cho thái phó đến chỉ dạy.

Há như vậy chẳng phải chính là gián tiếp thông cáo cho mọi người kẻ kế vị sao?

Hắn chờ đợi ngày này đã lâu, sao có thể vì một đứa trẻ sống cùng chó sói cướp mất chứ?

"Vi thái phó, ta nào dám cản đường ngài, chỉ là muốn mời ngài đến Trị Nhân điện, ăn một miếng bánh, uống một chén trà, hàn huyên tâm sự.”

Bốn chữ cuối cùng, hắn còn cố ý nhấn mạnh.

Chỉ có kẻ ngu mới không hiểu lời nói của hắn có ý gì. Ông đã sớm biết hắn là người có ý đồ nhưng không đề phòng. Vì nghĩ đây là hoàng cung, dưới mi mắt của Cơ Văn hoàng đế, hắn không dám hành động.

Vậy mà…

Lá gan của hắn cũng quá lớn rồi. Hoàng đế ghét nhất là kẻ ở phía sau lưng ông tính toán.

Nếu hôm nay Vi thái phó xảy ra hệ mệnh gì, hoàng thượng quyết sẽ không bỏ qua. Chỉ tiếc ông còn chưa dạy dỗ tới nơi tới chốn Cơ Dục Hiên, chưa dạy cho hắn hiểu thế nào là thâm cung tàn độc.

Vi thái phó thở dài, trước khi đi cùng hắn, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Tân đế, xin bảo trọng.”