Chương 4: Thích hắn rồi sao?

Tại Lý gia.

"Giai Tuệ, em về rồi"  Vương Dạ Tước mỉm cười khi thấy cô gái mở cánh cửa bước ra.

"Dạ! Em về rồi đây, rất nhớ anh..."  Lý Giai Tuệ rưng rưng nước mắt, chạy đến ôm chầm lấy Vương Dạ Tước.

Hai người đứng trước cửa ôm nhau rất lâu.

"Em có khoẻ không?"  Vương Dạ Tước buông Lý Giai Tuệ ra, nhìn trên dưới rồi hỏi.

"Em không sao, công việc tiến triển rất tốt. Còn anh?"  Lý Giai Tuệ trong vòng tay Vương Dạ Tước nghịch ngợm nhéo mũi anh.

Anh cười nhạt: "Anh ổn cả"

Nghe anh trả lời lạnh nhạt như vậy, đôi mắt màu khói long lanh cụp xuống, gương mặt xinh đẹp nay đã hiện rõ những vệt buồn xô vào nhau, cô mở miệng khẽ nói: "Dạ này, em biết anh trách em nhưng mà... em phải đi, em hứa sẽ về thăm anh thường xuyên, anh yên tâm nhé"

"Ừm, được"

"Em yêu anh, Dạ"

"..."

Nói rồi hai người ôm nhau, đầu Giai Tuệ tựa vào vai Dạ Tước.

"Cũng trễ rồi, em ngủ sớm đi"  Thoạt nói, tay anh vuốt ve mái tóc vàng tơ thoang thoảng mùi violet thơm dịu.

"Anh về cẩn thận" Cô gật nhẹ đầu nhoẻn môi cười xinh đẹp.

"Dạ!" Đoạn Vương Dạ Tước xoay người rời đi, Lý Giai Tuệ bất giác muốn giữ anh lại.

"Sao thế?"

"Không có gì"

Vương Dạ Tước hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại thôi. 

"Anh về đây. Em ngủ ngon"

Vương Dạ Tước ra về nhưng ngay sau đó đôi mắt xinh đẹp màu khói thoáng chút muộn phiền. Ánh nhìn về phía chàng trai đang rời khỏi cô không tự nhiên lại cảm thấy xa dần. Trong lòng Lý Giai Tuệ có một loại dự cảm không lành...

———

Sáng hôm sau. Giờ thể dục

"Vương Dạ Tước"  Thầy giáo gọi to tên của anh bước lên kiểm tra thể lực.

Nhìn biểu cảm thầy giáo căng như vậy, Vương Dạ Tước không muốn bị đánh rớt chỉ vì mình không bước lên. Song những bộ môn "xoàng" này làm sao có thể lam khó anh.

Thầy giáo tấm tắc với phần kiểm tra của anh, gật gù vừa ghi vừa nói: "Bài kiểm tra của em đạt. Em về chỗ đi"

Vương Dạ Tước trở về vị trí của mình ngồi phịch xuống. Anh chống hai tay ra sau rồi ngước nhìn bầu trời trong xanh lấp ló sau tán cây rợp bóng. Từng cơn gió êm dịu thổi xào xạt lướt qua lung lay mái tóc bạch kim, thỉnh thoảng anh lại nghe có tiếng gù của chim bồ câu. Không khí buổi trưa thật yên bình.

"Thầy có cuộc họp hội đồng đột xuất nên thầy sẽ để hai lớp học cùng nhau. Do số lượng học sinh khá đông nên lớp trưởng hai lớp là Thiên Du và Hiểu Tuyên quản lí lớp giúp thầy nhé" Thầy thể dục đột nhiên đứng lên thông báo.

Vừa dứt câu, Hạ Thiên Du từ sân sau của trường đi ra gặp ngay lớp của Vương Dạ Tước đang học và ông thầy cáu kỉnh đang thao thao bất tuyệt.

"Thiên Du kìa thầy"  Văn Hiểu Tuyên chỉ tay ra hiệu cho thầy giáo lẫn cô bạn thân đáng yêu của mình.

Thầy giáo thấy học trò cưng của mình thì ngay lập tức thành mặt vui vẻ. Hạ Thiên Du mặc dù không hiểu gì nhưng vẫn đi đến lễ phép hỏi: "Thầy gọi em?"

"Hôm nay lớp hai lớp học cùng nhau, không hiểu nội dung cứ hỏi Hiểu Tuyên, thầy phải đi họp rồi. Trông cậy vào hai đứa"  Thầy vỗ vai Hạ Thiên Du rồi vụt đi, tay không quên mang theo sổ theo dõi.

Gì vậy?

"Hả?"  Hạ Thiên Du ngơ ngác, cô chả hiểu thầy nói gì cả. Và bây giờ cô bạn thân của cô phải giải thích lại từ đầu.

...

"Chậc, vậy sao?"  Thở hắt ra, cô sửa lại băng đeo trán trên đầu, lấy trong túi quần thể dục ra chai nước lọc uống một hơi.

Hạ Thiên Du cột tóc đuôi ngựa, trên trán đeo một cái băng đô màu đỏ, cổ tay hai bên cũng đeo kèm vòng len quấn bảo hộ.

"Cậu nhìn con nhỏ đó kìa như đàn ông vậy, ai lại mặc quần ngắn đeo băng trán như nó. Chả ra dáng con gái"

"Này hai cậu, sau này muốn nói xấu người khác thì nói to một chút. Đứa 'chả ra dáng con gái' này không ngại nghe đâu" Hạ Thiên Du từ phía sau vỗ vai hai đứa con gái vừa nói xấu cô, lạnh giọng đáp trả sắc lẹm.

"Là Hạ Thiên Du. Cậu ấy men quá, cũng dễ thương nữa. Cậu ấy mặc như vậy nhìn đẹp trai quá à. Ôi hội trưởng"

"Hể... thú vị

Bao nhiêu lời xì xầm to nhỏ đều bị Vương Dạ Tước nghe không sót một lời. Anh nhếch mép, trong đáy mắt nổi lên tia hứng thú.

Reng - reng - reng

"Đến giờ vào học rồi, mong mọi người giúp đỡ"  Hạ Thiên Du nở nụ cười rạng rỡ khiến Vương Dạ Tước hơi sững người.

Hạ Thiên Du vẫn chưa nhận ra rằng Vương Dạ Tước đang ở đây, cụ thể hơn là anh đang chăm chăm nhìn cô. Cũng có thể do cô quên béng đi vì anh khá mờ nhạt. Cô không hề hay biết có ai đó đang chạy theo sau lưng mình, Đến khi người đó chạy cùng cô và gọi tên thì cơ thể cô như hoá đá.

"Hạ Thiên Du" 

"Hả? Hắn ở đâu chui ra vậy? Ể? Vương Dạ Tước học lớp này.. Ể !!!!!" Đang chạy cô bỗng dừng lại ngồi sụp xuống, cảm giác như ngọn núi nặng mấy trăm tấn đè cô xuống mấy tầng vực sâu.

Một nỗi u ám bao trùm bốc lên không ai dám đến gần.

"Cô làm sao đấy, vấp phải đá nên ôm đất rồi à, ngồi cục thu lu vậy?"  Anh buông lời cay độc giọng khiêu khích.

"Vương Dạ Tước, cậu ngậm miệng lại không ai nói cậu câm. Tôi bị gì không liên quan đến cậu"  Hạ Thiên Du quăng cho anh ánh mắt căm phẫn. Thoạt đầu hơi ngạc nhiên nhưng sau đó lại thôi, anh đã từng thấy rất nhiều ánh mắt phẫn nộ như vậy nhắm vào mình nên cũng chẳng để ý.

"Đứng được không ?"  Anh chìa tay ra định đỡ cô nhưng bị cô hất ra thẳng tay.

"Không cần, đi chỗ khác đi"  Cô nghiến từng chữ. Không hiểu sao nhìn thấy vẻ mặt cao ngạo đó của anh cô lại rất không thích!

"Cô... mặc xác đồ vịt lùn như cô" Vương Dạ Tước nổi cáu, anh chạy đi bỏ lại cô một quãng.

Tiết học kết thúc. Chỉ có nộ khí của hai con người kia vẫn đang cháy hừng hực tưởng chừng có thể thiêu rụi mọi thứ nếu dám can dự dĩ. Cô nàng dễ thương thấy không khí nghẹt thở thì chạy đến giải hoà: "Thôi mà hai người, tiết học kết thúc rồi về đi nhé, đừng gây nhau nữa"

Vương Dạ Tước thở hắt, nộ khí tan biến, anh lấy túi của mình vác lên vai buông cho Văn Hiểu Tuyên hai từ: "Tuỳ cậu"

"Thiên Du, đi về được không? Hôm đó bị ngã nên chân cậu bị trật rồi sưng tấy cả lên"  Văn Hiểu Tuyên lo lắng bắt Hạ Thiên Du phải ngồi xuống cho cô xem vết thương.

Nghe đến đoạn chân Hạ Thiên Du bị đau, anh chợt nhớ là mình đã va phải cô mà quên mất hỏi cô có sao không. Anh khựng lại nhưng ngại đi đến hỏi sẽ mất mặt. Vì sỉ diện, anh đi đến băng ghế gần đó, ngồi từ xa quan sát cũng như đợi Hạ Thiên Du xem cô có thể đi về nhà với cái chân sưng như chân heo kia được không.

Nghĩ đến đây anh bật cười, nụ cười vô tư lự khi nghĩ đến cô ngốc kia nhưng sau đó lại trở về với vẻ mặt lạnh lùng. Anh bật điện thoại, chỉ mới 5 giờ hơn, vẫn còn sớm nên anh sẽ ngồi xem tình hình của con vịt lùn đó rồi sang chỗ Lý Giai Tuệ sau.

Từ chỗ anh ngồi cách cô không xa. Với đôi mắt tinh anh, Vương Dạ Tước quan sát cô rất rõ. Thật ra cô nhìn cũng không tệ. Cái mũi cao thanh tú, đôi lông mày cong hoàn hảo, đôi mắt lanh lợi có con ngươi trong veo đen tuyền khác xa so với đôi mắt màu khói quyến rũ của Lý Giai Tuệ. Làn da Hạ Thiên Du cũng không bì được với làn da trắng như tuyết của Giai Tuệ, hoặc cũng có thể cô đang mặc đồ dài tay nên anh không thấy rõ. So Lý Giai Tuệ với Hạ Thiên Du, cô ấy đẹp hơn Hạ Thiên Du rất nhiều. Nhưng thần thái của hai người rất khác nhau, Vương Dạ Tước cảm giác Hạ Thiên Du có điều gì đó mà Lý Giai Tuệ không hề có, đó là thứ gì? Cảm giác anh rất muốn biết. 

Anh đẩy mình ra khỏi mớ suy nghĩ kì lạ đó cũng là lúc Hạ Thiên Du ôm cái chân cà nhắc của cô ra về. Đi đến chỗ Vương Dạ Tước cô dừng lại: "Sao cậu chưa về?"

"Tôi thích ở lại"

"Tuỳ cậu"

Nói rồi Hạ Thiên Du cà nhắc bỏ đi. Vương Dạ Tước vẫn ngồi đấy cho đến khi thấy bóng cô khuất hẳn, anh mới đứng lên cho hai tay vào túi quần. Đi theo sau cô.

"Cô gái này đúng là chân ngắn mà, mình đợi cô ấy đi khuất rồi mới đi, vậy mà bây giờ chỉ cách cô ấy có một khoảng" Vương Dạ Tước bước chậm rãi phía sau cô, anh nhìn theo bóng dáng khó khăn nhấc từng bước ấy mà trong lòng đột nhiên dao động.

Anh quan sát được tất cả hành động của cô. Nhìn khuôn mặt nhăn nhó bị che đi một phần sau chiếc mũ lưỡi trai anh cảm thấy có chút tội lỗi. Ấy thế mà cô vẫn không khóc cho dù rất đau. Anh kiên định vẫn đi theo sau cô, đương nhiên là cách một khoảng và cô không hề nhận ra.

Đi được một quãng thấy cô có vẻ ổn. Anh lại bật điện thoại: "Cô ta có vẻ tự lo được, mình qua chỗ Giai Tuệ vậy"

Thoạt quay người bước đi thì từ tai truyền đến một thanh âm nghe có vẻ đau đớn: "Ui da"

Quay người lại thì... đập vào mắt anh là một mớ hỗn độn cặp sách văng tứ tung với một thân ảnh nằm dài trên đất. Hạ Thiên Du bị vấp do chân cứ cà nhắc đi không vững và giờ thì xác định chân cô sẽ không thể khỏi trong mấy ngày.

"Con nhỏ này..."

Vương Dạ Tước đi lại gần chìa tay ra với lòng tốt đỡ Hạ Thiên Du đứng dậy. Cô ngạc nhiên tròn mắt ngước nhìn anh: "Không biết tên này từ đâu chui ra nữa, chẳng lẽ hắn theo dõi mình... nhưng thôi vậy, chân đang rất đau, cứ xem như hắn chuộc lỗi"

Hạ Thiên Du nắm lấy tay Vương Dạ Tước gắng gượng đứng dậy. Chân cô quá yếu, đứng được nửa đoạn lại bị té xuống. Vương Dạ Tước vô thức vòng tay đỡ lấy cô, eo cô bị anh ôm chặt ép cả cơ thể sát vào người anh. Chiếc mũ lưỡi trai rơi xuống, mái tóc được gói gọn bên trong cứ như thế xoã tung. Anh cứng đờ người, thì ra cô ấy có mái tóc dài đẹp như thế.

Tóc cô bay lên rồi hạ xuống xoã dài theo đường eo. Hai tay Vương Dạ Tước vẫn giữ chặt lấy eo cô. Cô tự bao giờ đã bị anh ôm trọn. Cô ngập ngừng ngước lên nhìn, trùng hợp hai ánh mắt bắt gặp nhau. Họ không nói, chỉ lặng nghe tiếng tim đập.

Anh nhìn cô đơ người: "Con nhóc này để tóc nhìn cũng nữ tính đấy chứ. Cô ấy... đẹp"

Mặt cô từ từ đỏ lên, có vẻ đây là lần đầu tiên va chạm thân mật với con trai nên hồi hộp lúng túng, hai má cô ửng hồng: "Hắn... có đôi mắt đen láy như đáy đại dương... thật đẹp, lông mày cũng rất dài, đậm nữa. Ôi... muốn sờ quá. Khuôn mặt này sao lại có thể đẹp đến ngất ngây. Mùi hương trên người hắn cũng rất thơm, cái mùi bạc hà mà mình thích"

"Này Hạ Thiên Du, cô ngắm đủ chưa, tôi phải làm bình phong cho cô dựa đến khi nào đây?"  Anh đánh thức cô khi thấy nét mặt cô mơ hồ cùng với khuôn mặt đỏ bừng kia, anh mấy phần cũng hiểu.

"A tôi xin lỗi"  Cô đẩy anh ra nhưng quên mất việc đẩy anh ra đồng nghĩa cô cũng bị ngã.

Anh nhận ra điều đó, kéo tay cô lại ngăn cản: "Cô bị ngốc à, đẩy tôi ra sẽ ngã đấy"

Thân hình nhỏ con có một chút gầy bị lực kéo của anh mạnh như vậy, cô áp sát vào người anh, nghe rõ tiếng đập của trái tim trong lồng ngực.

Anh cũng hơi ngượng, tự bao giờ đã quên mất thời gian đến chỗ Lý Giai Tuệ. Anh buông cô ra dịu giọng: "Để tôi cõng cô, nhà cô ở đâu?"

Hạ Thiên Du nghe nói anh sẽ cõng cô thì càng mở to mắt. Trông thấy cái biểu cảm ngố nghiêng đó, anh gắt lên: "Tin tôi móc mắt cô ra không, có trèo lên không thì bảo?"

Cô như robot nghe lời trèo lên lưng anh, đồ đạc thì tay anh xách hết.

"Cô ấy nhẹ thật, cảm giác mỏng manh quá"

Trên tấm lưng cao rộng kia có chứa một con sâu ngốc. Cô đúng là nhỏ con, nhìn có vẻ gầy nhưng cũng thon thả lắm. Anh cõng cô về dưới ánh đèn đêm nhìn vào chẳng khác hai người họ là tình nhân. Tình cảnh hiện tại cũng giống lắm chứ. Anh nhẹ nhàng bước đi, cô khẽ tì mặt vào vai anh mắt nhắm hờ. Cô cười - nụ cười hài lòng. Chưa bao giờ cô có cảm giác an toàn đến thế và hơn hết người con trai này đã mang đến cho cô cảm giác như được bảo vệ. Rốt cuộc đây là gì?