Đến trước nhà Giai Tuệ, anh bế cô đi vào, nữ hầu cung kính cúi người. Đặt nhẹ Giai Tuệ xuống chiếc giường bông, anh đi sang chỗ khác gọi điện thoại.
Tút...tút... - "Alo ai vậy ?" Đầu dây bên kia vọng lại giọng của một người đàn ông trung niên, đoán chừng cũng đã 40.
"Chú Phong cháu là Dạ Tước"
"Ồ Tước Nhi. Động lực nào khiến cháu gọi cho chú vậy ?"
Anh nghe thì phì cười : "Không thể gọi để tâm sự chuyện chú cháu với chú sao ?"
"Cháu biết cách nói đùa khi nào chú thật sự không biết đấy, haha có chuyện gì cháu cứ nói"
"Chú hãy về nhà chăm sóc Giai Tuệ, cô ấy ngất xỉu trước cổng Thảo Trạch viên. Hiện tại cháu đã đưa cô ấy về rồi"
"Tuệ Nhi trở về khi nào sao chú không biết ?" Giọng Lý Diệp Phong hốt hoảng.
Anh bình tĩnh kể lại chi tiết sự việc : "Lúc cháu đang ở công ty thì quản gia gọi điện nói Giai Tuệ đang ở trước cửa nhà nên cháu đi về ngay. Cháu và cô ấy đứng ở đó nói một vài chuyện sau đó thì ngất đi.
Lý Diệp Phong lo lắng cho cô con gái bảo bối, giọng rối cả lên : "Sao lại đến nỗi ngất đi, phải chăng hai đứa cãi nhau chuyện gì hay có gì khiến con bé quá sốc ?"
"Chú vẫn nên về một lúc thì hơn"
"Cháu không thể ở lại chăm con bé giúp chú hay sao, dù sao con bé cũng đã về chắc hẳn rất muốn gặp cháu nên mới đến trước Thảo Trạch viên đợi cháu. Nhân cơ hội này hâm nóng lại tình cảm"
"Cháu còn có việc, cháu xin lỗi. Phiền chú về đây một chuyến rồi" Anh quyết từ chối lời đề nghị của Lý Diệp Phong.
"Vậy chú ngắt máy đây, cảm ơn cháu đã đưa Tuệ Nhi về" Người đàn ông chỉ có thể thở dài trước thái độ kiên quyết của anh.
"Tước Nhi đây là đang giận Tuệ Nhi hay thật sự đã không còn tình cảm với con bé nữa..."
Đứng ngắm cô gái vẫn luôn mang vẻ đẹp thiên thần. Anh thở dài, định chân rời đi thì bị Giai Tuệ nắm tay lại : "Dạ .. anh ở lại với em được không ?"
"Anh đã gọi cho ba em, một chút nữa ông ấy sẽ về, em yên tâm" Anh gỡ tay Giai Tuệ ra.
Ngồi xuống cạnh cô đặt tay mình lên tay cô vỗ nhẹ, anh cười trấn an.
"Em cần anh"
"Tuệ Nhi, anh còn có việc, đợi khi ba đến anh sẽ về" Anh lắc đầu giọng nhỏ nhẹ.
"Một chút...chỉ một chút không được sao ?" Gương mặt xinh đẹp hằn rõ những vệt buồn bã.
Đối diện với cô gái trước mặt anh thật không có chút động tâm. Chỉ là trong lòng cảm thấy khó chịu vướng víu, Dạ Tước muốn cắt đứt mối tơ vò này nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu...
Mắt anh chợt ánh lên tia lạnh lẽo, giọng nói cũng mấy phần như vậy : "Tuệ Nhi, cô gái bây giờ nỉ non với anh không giống em !"
Thấy Giai Tuệ thất thần nhìn mình anh thả lỏng, tay nắm tay cô, đôi lúc lại vỗ vỗ như muốn an ủi. Giọng đã nhẹ nhàng trở lại. Thật sự cũng không an tâm khi để cô gái đang rối loạn trong phòng một mình. Thừa nhận Dạ Tước vẫn còn chút lo lắng, lưu luyến đối với cô gái này.
"Em yên tâm nghỉ ngơi đi, anh sẽ ở đây với em"
"Thật không ? Anh không đi nữa ?" Giai Tuệ ngẩng đầu vui mừng.
"Thật. Tuệ Nhi ngoan mau ngủ đi, em cũng đã mệt rồi"
"Ưm. Em ngủ, nhưng anh hứa đừng rời đi trong lúc em ngủ đấy" Cô rạng rỡ câu chặt lấy cánh tay anh.
Anh cười hiền, đỡ cô nằm yên vị trên gối, tay đặt lên trán cô : "Ngủ đi"
Một lúc khi đã nghe được tiếng nhịp thở đều đều từ người con gái, anh đứng dậy trầm mặt ra khỏi phòng. Đến cửa, anh dừng lại quay đầu nhìn Giai Tuệ, một ánh nhìn hờ hững. Bản thân anh cũng không biết tại sao anh lại để lộ ánh mắt ấy với vị hôn thê anh từng nói sẽ yêu cô ấy suốt đời. Chỉ là khi nhìn vào đôi mắt màu khói quyến rũ, đôi môi đỏ hồng căng mọng, tất cả, anh đều không thể động tâm...
Tay tháo bỏ cà vạt, vừa bước xuống lầu thì Lý Diệp Phong về. Vừa gặp Dạ Tước, ông đã đi đến hỏi thăm về con gái bảo bối, vẻ mặt vô cùng lo lắng : "Tuệ Nhi có sao không cháu ?"
"Chỉ là ngất đi một lúc đã tỉnh rồi, đang ngủ trên phòng đấy ạ"
"Vậy tốt rồi tốt rồi" Ông thở phào yên tâm nhẹ nhõm.
"Bây giờ cháu về sao ?"
"Vâng"
"Tước, chú hỏi cháu. Hai đứa đang cãi nhau à ?"
"Sao chú lại hỏi vậy ?"
"Tuệ Nhi trước giờ rất kiên cường, chú không biết khi nào đã về và gặp cháu, nhưng chỉ gặp cháu mà đã ngất đi chứng tỏ cháu đã nói với con bé điều gì khiến con bé rất sốc. Rốt cuộc đã có chuyện gì, nói chú nghe đi Tước"
"Cháu muốn giải trừ hôn ước với cô ấy" Anh nhìn thẳng Lý Diệp Phong trả lời.
"Đã suy nghĩ thật kĩ chưa ? Giai Tuệ rất yêu cháu cháu cũng biết, nếu vì chuyện nó bỏ đi để cháu một mình thì có thể cho con bé sửa sai. Sao lại huỷ bỏ hôn ước - một việc quan trọng như vậy" Ông ngạc nhiên, vẻ bất mãn hằn lên những nếp nhăn.
Anh vẫn thản nhiên đối diện với tiền bối : "Hiện tại cháu không nói đến, khi nào Giai Tuệ bình phục cháu sẽ nói với cô ấy sau. Chú vẫn nên lên phòng xem cô ấy đi"
"Ta thật sự không hiểu a, hai đứa nhỏ này rõ ràng rất yêu nhau. Sao bây giờ....aizzz thật hết cách" Ông gầm gừ khi Dạ Tước đã rời khỏi.
Nói rồi ông lật đật lên phòng với cô con gái bé bỏng.
Dạ Tước sau khi bước ra khỏi cửa nhà Lý gia thì thở phào. Anh đứng sững lại ngắm nhìn - nơi này lúc trước anh đã rất mong có thể đến mỗi ngày, vậy mà giờ đây anh lại cảm giác chính nơi đây đang trói buộc mình. Anh nhìn lại bậc thềm, nơi anh từng đứng đó chờ Giai Tuệ mở cửa, từng đứng đó nâng niu ôm cô ấy. Giờ đây đã quá xa vời, nửa năm như thể thay đổi suy nghĩ lẫn tình cảm con người. Tình yêu năm ấy của anh, Giai Tuệ đã mang theo rồi mất hút chỉ để lại chút hồi ức cùng tình thương. Anh có phải là kẻ phản bội độc ác không ?
Thu lại nét mặt suy tư, anh cười. Bộ dáng lạnh lùng cao ngạo ấy bước ra khỏi ngôi biệt thự rộng lớn...