Chương 5: Lời đồn “Dốc núi oan hồn”

So với diện tích của đảo Minh Trạch thì dân số thường trú trên đảo hiện nay không thể coi là nhiều. Trước đây cư dân trên đảo đều sống bằng nghề đánh bắt cá hoặc nông nghiệp trên những thửa ruộng bậc thang ở khu vực bằng phẳng nhất của dãy núi, mấy năm gần đây có thêm nghề du lịch, mọi người ở đâu âu đấy, tận dụng những căn phòng để không, dọn dẹp đi đôi chút là đã thành: “làng du lịch dân gian” có thể đón du khách đến nghỉ. La Phi và Mông Thiếu Huy vừa đi được một đoạn thì đã tìm thấy một hộ gia đình ở phía đông để xin ở trọ.

Chủ nhà tên là Tôn Phát Siêu, một cụ ông nhiệt tình đon đả. Con cái cụ đều ra thành phố kiếm việc làm cả, còn mỗi mình cụ ở nhà. May mà có hai vị khách đến ở trọ, kể như giúp cụ bớt cô đơn phần nào, vì thế cụ chẳng những dành cho họ sự ưu đãi về giá cả, mà còn làm giúp hết việc này việc kia, quả là chu đáo hết chỗ nói.

Chờ hai người họ tắm rửa xong, Tôn Phát Siêu đã chuẩn bị bữa cơm trưa tinh tươm. Lương thực do cư dân tự trồng trên đảo chủ yếu là khoai lang, thức ăn dĩ nhiên không thể thiếu cá và tôm biển. Tuy tay nghề nấu nướng khá vụng về, nhưng cá và tôm đều là hàng tươi sống, nên nhìn mà phát thèm. Ba người họ ngồi quanh một chiếc bàn, mèo đen Kaka ngồi dưới đất, thưởng thức món đầu cá và xương cá mà chủ nhân ném cho nó. La Phi vừa ăn vừa hỏi thăm Tôn Phát Siêu về phong tục tập quán trên đảo, câu chuyện được lái sang chủ đề và cũng là mục đích chuyến đi lần này của La Phi một cách rất tự nhiên –“Dốc quỷ ám”.

“Lời đồn Dốc quỷ ám? Đều là chuyện có thật cả đấy!” –Tôn Phát Siêu cũng rất lấy làm hứng thú với chủ đề này, hào hứng nói, “Ngày nay ai cũng bảo phải phá bỏ tệ mê tín dị đoan, nào là ma với quỷ, người bên ngoài thì đương nhiên là không tin rồi. Nhưng nếu các cậu mà được chứng kiến những gì đã xảy ra ở đảo Minh Trạch ngày ấy, chắc sẽ không lấy làm kì lạ như vậy. E là cho đến tận hôm nay, vẫn còn không ít những cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi trên đảo đấy!”

“Thật sao? Đảo Minh Trạch ngày ấy đã xảy ra chuyện gì đặc biệt à?” La Phi vẫn nghĩ có chút gì đó hơi kì lạ, “Tôi đọc trên tờ quảng cáo có thấy nhắc gì đến chuyện này đâu.”

“Đương nhiên là không thể nhắc tới rồi, vì nếu nói ra thì sẽ có rất nhiều người không dám đến đây du lịch nữa.” –Tôn Phát Siêu cố hạ thấp giọng, ra vẻ huyền bí và nói tiếp: “Cư dân trên đảo trước đây dễ đến hàng vạn người, nhưng hơn mười năm về trước trên đảo đã xảy ra một vụ thiên tai khủng khiếp, chết mất già nửa người!”

“Hơn mười năm trước? Thiên tai?” –La Phi bỗng nghĩ ra điều gì đó, buột miệng, “Có phải là trận động đất ở biển đông năm ấy không?”

“Đúng thế.” –Tôn Phát Siêu vừa gật đầu vừa nhìn La Phi, “Không ngờ cậu cũng biết cơ đấy. Trận động đất năm ấy gây nên sóng thần, nổi lên những cơn sóng tựa như bức tường, trong nháy mắt đã nuốt chửng già nửa hòn đảo Minh Trạch! Lúc bấy giờ đang là nửa đêm, nhiều người vẫn còn say giấc nồng thì bị dòng nước biển lạnh như băng cuốn đi, chẳng những bị cướp đi tính mạng, thậm chí còn để lại cả thủ cấp nữa! Chết không toàn thây, chả phải sẽ biến thành cô hồn dã quỷ hay sao?”

Đã mười tám năm trôi qua kể từ trận động đất xảy ra ở khu vực biển đông năm ấy, La Phi đã đọc được sự kiện này trong tư liệu sử-địa từ trước đó rất lâu. Đối với đại lục thì ảnh hưởng của sóng thần do động đất gây ra không lớn lắm, nhưng đối với hòn đảo này thì đây lại là một thảm họa. Để đến nỗi hơn chục năm sau đó, dân số trên đảo vẫn không thể khôi phục được thời điểm cực thịnh của nó.

Câu chuyện quá khứ mà Tôn Phát Siêu vừa kể, dường như đã đưa mọi người trở về với quãng lịch sử bi thảm ấy. Không khí trên bàn ăn bỗng như tạm ngừng, ngay cả con Kaka cũng ngừng nhai, nhìn ngó chung quanh vẻ kinh ngạc.

Mông Thiếu Huy thì lại càng ngẩn người ra, trong giây lát, cậu bỗng chốc giật mình, đôi đũa cầm trên tay cũng rơi xuống bàn, rồi sau đó toàn thân người cậu run lẩy bẩy, mồ hôi trên trán toát ra đầm đìa!

“Sao thế?!” –Tôn Phát Siêu vội vàng hỏi, ông lo là do thức ăn có vấn đề, bèn nhấc từng món ăn đưa lên mũi ngửi, “Toàn thức ăn tươi ngon cả đấy chứ!”

La Phi ít nhiều đã nhận ra một vài điều kì quặc, anh đưa tay ra đặt lên vai Mông Thiếu Huy: “Có chuyện gì thế? Em đừng sợ, bình tĩnh một chút!”

Mông Thiếu Huy ngẩng đầu nhìn La Phi, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi: “Em… Em biết tại sao mình lại sợ nước, em… cũng biết cái... cái nguyên nhân của cơn ác mộng ấy rồi!”

Việc Mông Thiếu Huy sợ nước thì La Phi đã biết. “Giấc mơ? Giấc mơ nào vậy?” –anh truy hỏi vế câu sau của Mông Thiếu Huy.

“Em thường nằm mơ thấy mình bị chìm trong một vùng nước lớn, nước ở đó rất lạnh, vừa đắng vừa chát, làm em rất ngột ngạt…” –sau khi kể hết ra chuyện đã giấu trong lòng bấy lâu nay, Mông Thiếu Huy tạm thời lấy lại được bình tĩnh, nhưng vẫn còn thở dốc và tỏ ra bất an.

“Tôi hiểu rồi!” –La Phi đưa tay lên xoa xoa trán, rồi tiếp tục đưa ra suy luận của mình: “Nói vậy, em cũng là một trong những người may mắn thoát chết trong vụ thiên tai ấy? Có lẽ sự mất trí nhớ của em cũng liên quan đến sự việc này. Mẹ em…”

Nói đến đây, La Phi đột nhiên dừng lại, Mông Thiếu Huy đã hiểu được ý của anh, nếu như những phỏng đoán trước đây đều đúng, thì rất có khả năng mẹ cậu là một trong số những người đã gặp nạn. Bản thân cậu đang đi tìm câu trả lời này, nay bỗng nhiên xuất hiện đáp án, khiến cậu cảm thấy vô cùng xúc động.

Tôn Phát Siêu đứng bên cạnh há hốc miệng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, La Phi giải thích cho ông nghe câu chuyện của Mông Thiếu Huy, lúc này ông mới tỉnh ngộ, nhìn về phía Mông Thiếu Huy vẻ đầy xúc cảm: “Bấy giờ chắc cậu mới chỉ sáu bảy tuổi thôi nhỉ? Con trai à, cái mạng con thật là lớn. Mà đừng có nói là con, ngay ta đây bây giờ nhớ lại chuyện ngày ấy, ban đêm cũng có lúc còn không ngủ được nữa là! Phải rồi, cha con tên gì?”

“Mông Kiến Quốc.” –Mông Thiếu Huy vừa nói vừa lần tìm trong túi, bỗng giật thót mình, “Bức thư ấy của con đâu rồi nhỉ?”

Tôn Phát Siêu gãi đầu, miệng lẩm bẩm: “Mông Kiến Quốc? Ta không nhớ nổi là có người mang tên này hay không nữa. Con thử đi hỏi những người già khác xem, nhỡ có người biết thì sao.”

Mông Thiếu Huy nãy giờ chỉ mải tìm thư, nhưng tìm hết các túi trên người mà vẫn không thấy. Chả lẽ lại bị mất? Nghĩ đến việc thư này là kỉ vật duy nhất mà cha cậu để lại, có quan hệ đến quá khứ của cậu, cậu không khỏi hổ thẹn và buồn chán.

“Liệu có phải em đã cất nó vào ba lô không?” –La Phi nhắc nhở Mông Thiếu Huy.

Mông Thiếu Huy lắc đầu chắc nịch: “Không thể nào, em đặt ba lô xuống rồi đi rửa mặt luôn, sau đó vào bàn ăn, chứ đã kịp thu dọn gì đâu.”

“Để lát nữa tìm kĩ lại xem, mất làm sao được.” –La Phi an ủi Mông Thiếu Huy vài câu. Mông Thiếu Huy suy nghĩ một lát, cũng chẳng còn cách nào khác.

“Theo như em nói, thì cái bóng đen trên “Dốc quỷ ám” này cũng có liên quan đến trận sóng thần năm đó à?” La Phi tiếp tục trở lại với chủ đề chính của câu chuyện.

“Tất nhiên rồi, bóng đen ấy xuất hiện vài ngày sau khi thủy triều rút đi. Khi ấy những người may mắn sống sót mải lo dựng lại nhà cửa từ đống đổ nát ở dưới chân núi, cứ đến đêm, bóng đen lại xuất hiện trên chạc cây nằm trên dốc núi ở đằng xa, mọi người đều nói rằng đó là linh hồn của người chết không nỡ rời xa quê hương, mới hằng đêm ngước nhìn về phía làng mạc như thế.”

“Cách nói này xem ra có vẻ chủ quan quá.” La Phi lắc đầu, “Biết đâu đó chỉ là thi thể của một nạn nhân xấu số trong trận sóng thần ấy thì sao.”

“Ban đầu cũng đang có người hoài nghi như vậy, nhưng nếu thế thì có rất nhiều chỗ không thể giải thích được.” –Tôn Phát Siêu vừa đếm ngón tay vừa lần lượt phân tích, “Thứ nhất, nếu đó là một thi thể người chết, thì tại sao lại chỉ xuất hiện về ban đêm? Thứ hai, những người gặp nạn đều bị cuốn vào nước lũ ở dưới chân núi, các cậu nên biết rằng, người bị chết đuối trước tiên họ sẽ chìm xuống đáy biển, đợi đến khi thi thể bị trương phềnh thì mới nổi lên mặt nước, sự thực năm ấy cũng phải đợi đến khi nước lũ rút đi mới thấy thi thể bị trôi dạt vào đảo, vì thế cho dù chỗ ngọn nước cao nhất cũng đã dâng lên đến dốc núi, nhưng thi thể của nạn nhân không thể nào bị mắc trên chạc cây được.”

“Vậy sao?” –Tôn Phát Siêu nói có vẻ có lý, trầm ngâm giây lát, La Phi hỏi tiếp: “Vậy cái bóng đen ấy biến mất từ khi nào?”

Tôn Phát Siêu nheo mắt, cố làm vẻ huyền bí: “Chuyện hồn ma ấy à, muốn giải quyết đương nhiên là phải đi từ gốc rễ của vấn đề rồi. Sau đó người dân trong làng đã lập một miếu thờ dưới dốc núi để cầu siêu cho các linh hồn phiêu dạt bên ngoài, bóng đen ấy cũng tự nhiên mất đi.”

Nghe đến đây, trong đầu La Phi lại lóe lên một ý nghĩ mới: “Nhầm rồi, nhầm rồi, bây giờ mà trông thì cái bóng đen ấy vừa không phải thi thể, cũng chẳng phải hồn ma, mà lại giống với một người còn sống nhiều hơn. Liệu có khả năng là do một người nào đó trên đảo giả làm ma quỷ không?”

Tôn Phát Siêu nghe xong cười khểnh: “Anh đúng là một núi ngoại tỉnh thứ thiệt, chưa được nếm mùi lợi hại của “Dốc quỷ ám” đúng không, ai mà dám đứng đó để giả làm ma quỷ cơ chứ? Thế thì khỏi phải đóng giả, chỉ trong chốc lát là hắn biến thành ma quỷ thật luôn!

La Phi chép miệng, xem chừng cái “Dốc quỷ ám” này quả không phải là một nơi tầm thường, bản thân nếu muốn phát biểu thêm ý kiến gì nữa thì còn phải đợi đến tận nơi xem thế nào cái đã.

Cơm xong, Mông Thiếu Huy đi tìm khắp một vòng mà vẫn không tìm thấy bức thư ấy. Thất vọng, cậu đành gác chuyện bức thư sang một bên, một mình ra ngoài dạo quanh một vòng, tiện thể hỏi han tình hình.

Điều làm cậu thất vọng là, cậu đã đi gõ cửa bảy, tám hộ gia đình ở cái xóm núi này mà tuyệt nhiên không ai nhớ nổi một người tên là “Mông Kiến Quốc”. Cậu định đi xa hơn nữa, nhưng lại sợ bị lạc đường, bèn quay về rủ La Phi đi cùng.

La Phi vừa ngủ trưa dậy, tinh thần phấn chấn, thấy Mông Thiếu Huy muốn rủ mình cùng đi, anh mỉm cười: “OK, tôi cũng đang muốn đến chỗ ‘Dốc quỷ ám’ đó xem sao, cậu đi cùng đường với tôi chứ?”

Mông Thiếu Huy vốn không rõ phải đi theo hướng nào, nên không ý kiến gì, thế là hai người họ cùng nhau xuất phát. Con Kaka nhảy tung tăng vài bước rồi lẽo đẽo theo sau chủ nhân của nó, trông rất chi là lanh lợi.