Đại học A
Cuối thu, gió se se lạnh, Lâm Du nằm bò ở thư viện, cô đã ở đây cả buổi chiều cuối tuần rồi, xem biết bao nhiêu là sách, nhưng vẫn không nghĩ ra được ý tưởng cho bài kiểm tra sắp tới.
Cuối tuần phải nộp bài cho giáo sư Trần rồi, đề bài là “Lụa và hoa”, cái gì mà Lụa và hoa chứ?, Giáo sư Trần chỉ để lại mỗi cái đề bài, không giải thích gì thêm, bảo bọn họ vẽ ra một mẫu thiết kế sau đó thì đi công tác luôn, muốn tìm thầy ấy để hỏi cũng không được.
Cuối tuần này mà không có bài để nộp thì xác định rớt môn, Lâm Du uể oải thở dài.
“Bạn học, chổ này có ai ngồi không?”
Có một giọng trầm ấm vang lên, Lâm Du chán nản không thèm ngẩng đầu dậy.
“Không có”
Cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh, Lâm Du nhớ ra mình còn đang bày sách vở lung tung trên bàn, vội ngẩng đầu lên, nhưng…giây phút bắt gặp khuôn mặt ấy, cô liền bất động, là anh…
“Bạn học, làm phiền dọn sách vở lại một chút, được không?”
Lâm Du vẫn không động đậy, mắt nhìn Tô Lẫm chằm chằm như người mất hồn, Tô Lẫm đợi rất lâu vẫn không thấy người bên cạnh có phản ứng, liền giơ tay huơ huơ trước mặt Lâm Du.
“Này, bạn học…”
“A..à.. anh..anh Tô..”
“Cậu biết tôi à?”
“Em…em.. là sinh viên năm nhất khoa thiết kế.”
Lâm Du bỗng nhiên lấp bấp, nói không thành câu.
“Phiền em dọn sách vở một chút, tôi không có chổ để sách”
“À..à..em dọn ngay, dọn ngay…”
Lâm Du vội vội vàng vàng gom mấy cuốn sách lại, vô tình làm rơi ra bức tranh phác họa của mình xuống đất, Tô Lẫm thấy vậy tiện tay nhặt lên, nhưng anh khựng lại.
“Lụa và hoa?”
Lâm Du ngơ ngác không biết anh muốn nói gì, vươn tay lấy lại bức vẽ.
“Đây…đây là bài kiểm tra của em, còn..còn chưa vẽ xong nữa”
Không hiểu sao Lâm Du lại đi giải thích với Tô Lẫm, rõ ràng chuyên ngành của họ đâu giống nhau.
“Hiện đại và cổ điển nếu kết hợp không tốt sẽ gây tác dụng ngược.”
“Hả?”
“Bản thiết kế của em là váy dạ hội đúng không?”
“À..dạ”
“Lụa vốn mang vẻ đẹp mềm mại tao nhã, nhưng em điểm xuyết quá nhiều chi tiết hoa Tulip, làm mất đi vẻ tao nhã vốn có của lụa.”
“Hoa tulip lại mang nét đặc trưng phương Tây, nếu quá lạm dụng sẽ mất đi ý nghĩa cổ điển ban đầu.”
Tô Lẫm nói xong thì không nhìn Lâm Du nữa, bắt đầu vùi đầu vào mấy quyển sách luật, để lại Lâm Du ngây ngốc nhìn bản thiết kế đó.
Tối hôm đó, Lâm Du thức trắng cả đêm để sửa lại bài kiểm tra, thay vì bộ váy đuôi cá trắng in họa tiết hoa tulip cách điệu ban đầu, thì Lâm Du đã sửa lại, cũng là bộ váy trắng nhưng không in hoa văn nữa, mà chỉ điểm xuyết đúng một đóa hoa tulip ngay eo, phần chân váy được thiết kế hình dáng hơi phồng thắt lại ở cuối, giống hình dạng bông hoa tulip, phần cổ được thiết kế giống cổ của sườn sám cổ truyền nhưng xẻ sâu một chút, vừa tao nhã vừa quyến rũ.
“Rất tốt!”
Đây là lời nhận xét của giáo sư Trần khi xem bài của Lâm Du, ông hài lòng gật gù.
“Rất có năng khiếu, kết hợp hiện đại và truyền thống rất tinh tế, xứng đáng đứng nhất lớp.”
Lâm Du rất vui mừng, cúi đầu cảm ơn giáo sư Trần rồi ôm bản thiết kế chạy về chổ.
“Tiểu Du, cừ thật nha, đứng nhất lớp luôn đấy”
Cố Y Lan trêu chọc Lâm Du, Tố Mai cũng hùa theo.
“Không biết tại hạ đây có thể bái cô nương làm sư phụ, từ nay theo cô nương tầm sư học đạo hay không?”
“Hai cậu đừng chọc tớ nữa mà, là may mắn thôi.”
Thật ra, Lâm Du cảm thấy rất vui, lần này đúng là nhờ công của Tô Lẫm, nếu anh ấy không gợi ý thì Lâm Du cũng không kịp chỉnh sửa lại bài.
Giờ nghỉ trưa, Lâm Du vội vàng thu dọn tập sách, chạy một mạch ra cửa, quên cả Cố Y Lan và Tố Mai đang trố mặt nhìn nhau.
“Tiểu Du, cậu đi đâu thế? Không đi ăn trưa à?”
Cố Y Lan hét với theo, Lâm Du xoay người lại.
“Tớ có việc, các cậu đi ăn đi, không cần đợi tớ”
Nói xong thì Lâm Du chạy biến, nhanh còn hơn thỏ. Thật ra cô đang muốn đi tìm Tô Lẫm, rất muốn cảm ơn anh ấy. Lâm Du đi đến khoa luật nhưng không tìm thấy Tô Lẫm, suy nghĩ có lẽ giờ này anh đang ở thư viện, nên tức tốc chạy đến đó, lúc đi ngang hoa viên, Lâm Du bỗng thấy bóng lưng quen thuộc đang ngồi ở ghế đá dưới gốc ngân hạnh.
“Anh Tô, thì ra anh ở đây?”
Tô Lẫm ngước mắt lên, thấy Lâm Du thì chau mày khó hiểu.
“Em là…”
“Anh quên rồi sao? Tuần trước ở thư viện, bản thiết kế đó.”
“À.., em tìm tôi có việc gì?”
“Em muốn cảm ơn anh, lần trước nhờ anh cho nhận xét mà em đã sửa lại bản thiết kế, hôm nay còn được giáo sư Trần khen.”
“Không có gì, tiện tay thôi.”
“Anh Tô, em…chúng ta làm bạn được không?”