Chương 5: Thất Tinh Hoàng Cung

Trôi qua một tháng tập luyện cực lực, nhiều lần khiêu chiến cực hạn cơ thể, cũng may rằng nhìn tiền thân cơ thể gầy gò nhưng xương cốt lại dẻo dai hết biếc, săn chắc vô cùng, chống đỡ cơ thể suýt nữa bị Minh Vũ làm vỡ nát. Một cái like cho tiền thân tập luyện có cố gắng!

Mà cũng như thế, trong vòng một tháng Minh Vũ vừa mày mò Thái Linh Võ Hồn vừa đem tu vi tăng lên một đoạn dài đến Võ sư tam đẳng. Cũng trong khoảng thời gian đó, cậu vô tình vậy mà làm cho Võ Hồn tiền thân xuất hiện trở lại, mà còn là biến dị Võ Hồn _ Ma Chiến Võ Hồn! Kinh ngạc đi qua, trở lại luyện tập, dưới sự trợ giúp của hai Võ Hồn mà trước khi khởi hành đi đến nơi đăng kí thì cậu đã đạt đến Võ sư tứ đẳng! Vậy là càng thêm chắc chắn giành được thứ đó rồi...

Cùng ông ngoại nuôi vài lời, Minh Vũ lén lút đến giờ cũng lén lút đi. Hứa với ông rằng sẽ khải hoàn ca trở về, Minh Vũ còn tự nói với lòng: Ngày cháu ông trở về chính là ngày ông hưởng phước và ba mẹ nuôi có thể nhắm mắt xua tay, an nghỉ!

Thất Tinh Hoàng Cung là một tông môn tứ phẩm cao cao tại thượng của Nam Vực, toạ lạc tại Hoành Viễn Sơn, có quan hệ mật thiết với các thế lực lớn xung quanh như Công Trúc Đế Quốc, Kim Thanh Viện, Nữ Mật Tông,.....nhưng lại rất ưa chuộng tuyển chọn đệ tử theo kiểu ai cũng có thể tham gia, trải rộng khắp Nam Vực. Với danh tiếng tông môn tứ phẩm tất nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều người đến ứng tuyển, người đông như trẩy hội rất phù hợp để nói kỳ thu nhận đệ tử của Thất Tinh Hoàng Cung. Và cũng vì thế rất dễ xảy ra nhiều trường hợp đục nước béo cò, nội gián thế lực khác xâm nhập, biết mặt nhưng chả biết lòng dạ nhưng.....một lần nữa chứng minh năng lực làm việc của bên hậu cần cùng ban lãnh đạo của Thất Tinh Hoàng Cung cao đến đáng sợ. Dần dần, nhiều nhân tài xuất thân từ Hoàng Cung khiến mọi người sợ hãi, run cầm cập mỗi khi nhắc đến và ghi danh vào sử sách Nam Vực kể cả Nhân Giới! Và tất nhiên nhiều kẻ gian bị phát hiện, đem xử phạt trước toàn thể tu sĩ, thủ đoạn lạnh lùng, quyết đoán. Thực chất Nam Vực có lưu truyền một giai thoại về thủ đoạn âm độc, nhẫn tâm, máu lạnh đến cùng cực nhưng lỗi sai không thuộc về Hoàng Cung!

Giai thoại như sau:

Trong một kỳ tuyển chọn đệ tử, người đông như bãi cát sa mạc, một thế lực tầm trung đang rơi vào nỗi diệt tông nên đánh liều phái một thiên tài tông môn nhưng thiên tài này chưa từng lộ diện qua. Vì thế lực đó vô tình phát hiện ra một đứa trẻ bị bỏ rơi ngay bên sông, tiện tay lượm đồ sẵn vớt cả đứa bé, thế là phát hiện một bảo bối quý. Song Hoả Võ Hồn! Hoả Dương Tiên Thể! Một thiên tài như thế tiến nhập vào Hoàng Cung chắc chắn sẽ được xem như là bảo bối mà đối đãi, thiên tài đó thành công trở thành truyền nhân cung chủ, kế thừa Thất Tinh Hoàng Cung_cái sản nghiệp đồ sộ kinh người! Còn thế lực đó trong vòng một đêm thoát khỏi mối lo diệt môn mà còn trở mình thành hắc mã, nguy cơ tràn đầy với các thế lực lớn khác. Miếng bánh ngọt Nam Vực bị chia cắt thêm một phần. Từ từ, khoảng hai năm sau, thiên tài đó xuất sơn, chứng minh bản thân, đáng đâu thắng đó. Vì thân mang Song Hoả Võ Hồn cùng Hoả Dương Tiên Thể nên vô số Hoả Linh đều bị hắn luyện hoá, tiến đến Trung Vực với mong muốn thu thập Hoả Linh có tên trên Hoả Thần Bảng! Những Hoả Linh khác đối với hắn chỉ còn là tép riêu mà cũng như thế quậy Trung Vực gà chó không yên. Mà thân là nội gian do thế lực đó phái ra, giờ nội gian quyền hành cao như thế, tông môn đó thu tài nguyên, công pháp của Hoàng Cung rồi trải qua một ít chỉnh sửa. Cuối cùng tông môn đó vượt qua Hoàng Cung tiến đến ngũ phẩm, tài nguyên nội gian sưu tầm được phần lớn đều đưa cho thế lực đó, còn khuấy động nhân tâm của nhiều đệ tử thiên tài Hoàng Cung. Móng sói lộ ra, Hoàng Cung trải qua hồi bạo loạn đáng sợ, Phích Hoả Tông _ chính là tông môn phái nội gian, ý đồ thâu tóm Nam Vực dần bủa vây khắp các thế lực. Hậu cung của thiên tài đó chính là những nhân vật quan trọng trong các thế lực, vì phu quân mà phản bội, Nam Vực rơi vào hồi chiến sự liên miên. Trải qua ba năm chiến sự, Phích Hoả Tông cao cao ngạo ngạo gia nhập hàng ngũ lục phẩm, có tiếng nói ở tất cả các vực, trong đó có Trung Vực_trung ương Nhân Giới! Nhưng Nam Vực vẫn chưa bị thâu tóm, Phích Hoả Tông đối mặt với liên minh Diệt Hoả do Thất Tinh Hoàng Cung, Công Trúc Đế Quốc, Nữ Mật Tông, Kim Thanh Viện cùng các thế lực lớn nhỏ khác thành lập. Thiên tài năm xưa giờ trở thành tông chủ Phích Hoả Tông_Dương Ninh! Trong vòng một đêm, Phích Hoả Tông biến mất. Dương Ninh một đêm trở thành Cung chủ Thất Tinh Hoàng Cung, người người đều ngỡ ngàng. Mọi tài nguyên của Phích Hoả Tông theo như lời Dương Ninh sẽ bỏ vào một không gian độc lập tạo thành truyền thừa chi địa. Hoàng Cung nguyên lão chiếu cáo thiên hạ, mọi người mới biết tất cả những chuyện trên là do tiền Cung chủ Hoàng Cung phát hiện Dương Ninh nội gian nhưng Dương Ninh thực chất không muốn như thế liền xin sư phụ nghĩ cách giúp đỡ và mọi chuyện diễn biến như trên. Tài nguyên kiếm được sẽ tạo thành Truyền Thừa chi địa và sẵn tiện cho mọi thế lực, tu sĩ thấy sự đáng sợ, nhẫn tâm của Hoàng Cung khi ai có ý đồ xấu.

Kỳ thu nhận đệ tử Thất Tinh Hoàng Cung đã đến, đề tài của những cuộc trà dư tửu hậu liền xoay quanh giai thoại này, những thí sinh nổi bật, vân....vân.... Khắp Nam Vực đều có địa điểm đăng kí, tại mỗi địa điểm đều trải qua cuộc sàng lọc khắt khe, nếu lọt vòng sau sẽ được đưa đến Thất Tinh Hoàng Cung và tiếp tục sàng lọc bớt những người vô dụng, đục nước béo cò. Trải qua nhiều vòng sàng lọc, dù có chục ngàn người thì cũng chỉ còn ngàn người là nhiều nhất. Vô cùng khó khăn để có thể trở thành ngoại môn đệ tử của Hoàng Cung!

Không nghe nhầm đâu! Kỳ thi tuyển nhận này chính xác là tuyển chọn ngoại môn đệ tử. Muốn trở thành nội môn đệ tử còn phải trải qua nhiều cuộc thi tranh giành với các ngoại môn đệ tử khác trong Hoàng Cung, còn hạch tâm là khó gấp bội, thân truyền thì phải xem duyên, biểu hiện bản thân có lọt vào mắt xanh của trưởng lão, nguyên lão, các cung chủ. Dù thế vẫn có nhiều người tranh nhau vỡ đầu để có thể tiến vào Hoàng Cung tu luyện.

Làng mà Minh Vũ sống thuộc địa phận của Cửu Sung Quốc, tại đây cũng có địa điểm đăng ký, cách làng khá xa vì địa điểm ở tận Hoàng thành Cửu Sung Quốc. Thế là mất khoảng 20 ngày trời, xuyên qua nhiều thành trì thu thập khá nhiều tin tức, kết hợp cùng thông tin bản thân biết từ truyện, tính toán một chút liền rõ. Thời gian đăng ký kéo dài khoảng nửa tháng, trong truyện phần này thuộc về hồi ức khi nam chính _ Kinh Tà cùng Minh Vũ đánh quái gặp nạn, tạm thời phải dưỡng thương, thế là những chuyện xưa liền được trình bày ra cho các độc giả xem , dù vậy cũng không nói quá chi tiết nhưng Minh Vũ dù sao cũng là nam phụ được tác giả Úc Noãn chăm chút tỉ mỉ từ đầu nên cũng xem như ưu thế biết trước vẫn còn phát huy khá hiệu quả.

Còn chuyện gặp và trở thành em trai nam chính thì phải đợi đến Minh Vũ 18 tuổi, danh tiếng nở rộ, tình cờ gặp nhau mới được. Còn nam chính _ Kinh Tà thì quá mức tà dị, tạm thời cậu vẫn chưa muốn nhớ tới, chiếu theo trình tự tiến triển như hiện nay thì phải đợi đến khoảng chương thứ 4o mới gặp nhau được.

" Không biết giờ nam chính ra sao ta"

"Bíp--Theo trình tự thì có lẽ chuẩn bị tiến vào ngã rẽ nhân sinh rồi"

"Quả thật như thế! Nhưng tại sao Noãn tỷ lại không kể rõ hơn chút về cái ngã rẽ này nhỉ, cả cái tên tông môn mà nam chính tiến vào cũng không cho, chỉ dùng chút hồi ức làm rõ tông môn đó ra làm sao, tình cảm nam chính đối với nó như thế nào. Đúng là cách kể tả này giúp cho độc giả có nhiều tưởng tượng về cái ngã rẽ nhân sinh này hơn. Nói trắng ra Noãn tỷ thật tài ba a!"

"Bíp--Nếu quý khách đã hiểu cần gì phải hỏi, có thể giải đáp luôn cơ mà. Vẫn nên nhắc nhở quý khách rằng thời gian nhiệm vụ chỉ còn lại hai ngày hai đêm nữa thôi. Lo mà nhanh chân chạy đến nơi đăng ký"

"Ngươi....!!"

Minh Vũ không còn cách nào khác đành phải co chân lên mà chạy, dùng chút linh lực vào chân, "vèo" chỉ để lại làn khói cho những người phía sau. Vừa chạy vừa hét, làm nhiều người trong thành kinh nghi bất định, hốt hoảng tránh khỏi. Từ từ, hình bóng một thiếu niên chạy như ma đuổi dần khuất bóng tại cửa thành.

Tại một lầu các xa hoa, có một thiếu niên trang sức lóng lánh, ăn vận đẹp đẽ, tay cầm ly rượu bạch ngọc, đôi mắt phượng hẹp nhìn theo sau bóng dáng Minh Vũ, một lúc sau, khoé môi nở nụ cười làm cho bao cô gái dưới lầu nhìn lên một cách ngẩn ngơ. "Cạch" Ly rượu trên bàn nhưng người thì đã biến mất.


Một ngày sau, thành công tiến nhập Hoàng thành, Minh Vũ nhìn một phát liền ngẩn ngơ. Hoàng thành lầu các trải dài, được vận lên những bộ trang phục đẹp mắt, người người đi qua đi lại, cửa hàng đông đúc kéo dài từ đầu thành đến cuối thành, không hổ danh là Hoàng thành, rất là phồn hoa. Nơi đăng ký còn đông hơn rất nhiều, kéo thành một hàng dài không dứt, những toà thành nào mà có dân số đông hơn sẽ tạo thành một con sông dồn dập đến không ngừng.

Nhìn địa điểm đăng ký như một cái chấm nhỏ, Minh Vũ thở dài một tiếng, xem ra bản thân đánh giá thấp con số lên đến hàng triệu của mỗi kỳ tuyển nhận đệ tử trong truyện rồi a. Theo như nguyên tác thì Minh Vũ sẽ đi qua cửa sau...

Hửm...

Quên mất! Trong nguyên tác Minh Vũ đi cửa sau là nhờ đến một sư huynh trong đội tuyển nhận tại Cửu Sung Quốc, hai người quen nhau tại một thành trì, cậu vì đại nghĩa mà giúp đỡ một ông bác đang bị bọn du côn đánh đập, không ai dám xen vào vì sợ. Bọn du côn đó ít nhất cũng là Võ sư nhị đẳng, Minh Vũ lúc đó chỉ có Võ sĩ ngũ đẳng thua xa hiện tại vì khi thoát khỏi Kim Thanh sơn lâm liền biết tin như thế nên căn bản có chút luyện tập nào đâu. Thấy cậu liều chết để đánh đuổi bọn du côn như thế, vị sư huynh sau một hồi xem Võ Hồn biết được biến dị, cộng thêm căn cơ khá vững, tuổi lại còn hợp yêu cầu. Cuối cùng phá lệ cho cậu đi sau nhưng với điều kiện làm sao đi nữa cũng phải luôn ủng hộ sư phụ chúng ta. Cũng chính là đem cậu trực tiếp trở thành đệ tử ký danh của một Cung chủ_sư phụ vị sư huynh đó. Con hẻm thánh thần làm nên một thiên tài lưu danh sử sách!

Nhưng giờ đây vì hạn định thời gian mà rút ngắn tuyến đường rất nhiều, toà thành đó Minh Vũ đã liệt vào danh sách không vào vì khi vào chính là đánh một đường vòng lớn tận đấy, bộ não thiên tài của cậu không cho cậu ngu ngốc như thế. Chẳng lẽ phải xếp hàng sao? Xếp thì xếp, đã khác xưa rất nhiều rồi, giờ đây cậu là Võ sư tứ đẳng, cách biệt với trong nguyên tác tận chín cấp. Cậu vẫn tin chắc là bản thân sẽ trở thành đệ tử thân truyền mà không nhờ đến ai cả.

-Vị tiểu huynh đệ đằng trước, xin dừng bước!

Cậu theo bản năng mà quay lại.

Một thanh niên ăn vận đẹp đẽ, trang sức lóng lánh, gương mặt sáng sủa, góc cạnh nam tính, một bộ hoàng bào không che lấp được khối cơ cuồn cuộn của vị thanh niên này. Nụ cười của thanh niên này rất đẹp, thu hút. Ai cũng bị hút hồn, cậu cũng cho một like dành tặng đại thần tình tiết.

Đây không phải là sư huynh cho cậu đi cửa sau sao? Nhưng gặp nhau trong tình huống này có vẻ không đúng, dù cho không đúng đại thần cũng cho nó đúng. Một phương châm làm nghề đáng quý mà mọi người nên noi theo!

-Vị đại ca này có chuyện gì sau?

Người thanh niên này tên là Mộc Vân, nghe thế có chút sững sờ, gãi gãi mũi vài cái liền nói:

- Giọng tiểu huynh đệ nghe hay thật....

Mộc Vân bụm môi lại, bất ngờ, lỡ..lỡ nói rồi làm sao đây? Còn Minh Vũ kinh ngạc hơn thế, vị sư huynh này có phần kì lạ, gọi lại chỉ nói thế thôi sao, da mặt Minh Vũ cũng có chút nóng, được người khác khen sao không thích được chứ.

-À, tiểu huynh đệ này đừng hiểu nhầm, ta xin lỗi, ta chỉ muốn hỏi một chuyện thôi nhưng giọng đệ....nên vô tình thốt ra.

-Không sao! Nhưng mà đại ca đây là có chuyện gì hỏi, tiểu đệ đây từ làng quê hẻo lánh đến, đối với tin tức lại không thuận, tiền tài càng không có, quan hệ với những người toàn là dân đen. Thật không nghĩ tới tiểu đệ biết chuyện gì, có gì mà đại ca thân phận quý tộc đây lại không có biết?

Nghe lời lẽ sắc bén mà Mộc Vân ngỡ ngàng, sư phụ ơi là sư phụ, đây thật sự sẽ là tiểu sư đệ khả ái, tuấn mỹ mà sư phụ nói sao. Hắn nhìn một vòng Minh Vũ mà thầm gật đầu với thân hình rất đẹp, gọn gàng, không gầy không béo, vừa người, tướng rất chuẩn nhưng khuôn mặt lại là....khá tương phản với thân hình tuyệt vời a! Mộc Vân chậc lưỡi lấy làm tiếc, cái thân hình này mà được gán vào gương mặt ngũ quan như đẽo gọt hoặc tệ chút là hài hoà sẽ khiến người khác yêu thích hơn không. Ông Trời không có mắt a! Đúng rồi! Âm thanh ban nãy quả thật là tuyệt hảo, trong như tiếng suối, khiến mình bất chợt ngẩn ngơ, lôi cuốn theo âm thanh thiên nhiên ấy. Thật tà mị! Nhưng vẫn nói lại là...ông trời không có mắt.

Minh Vũ hỏi , tên đó không chỉ không đáp lại mà còn dùng cái ánh mắt đê tiện quét qua quét lại toàn thân cậu, làm cậu cứ thấy nhột. Đã vậy khi nhìn tới mặt mà còn biểu cảm đáng tiếc nữa chứ. Minh Vũ hừ lạnh, cậu mà tháo bỏ cái lớp mặt nạ xấu xí này ra thì cho cái tên đó biết cái gì đáng tiếc hay không đáng tiếc, hù chết ngươi luôn đấy. Nội tâm gào thét dữ dội nhưng ngoài mặt lại bình tĩnh vô cùng, đợi chờ Mộc Vân chấm dứt quá trình scan X mà trả lời cậu. Minh Vũ muốn biết đại thần tình tiết sắp xếp như thế nào mà cậu không đi vào thành vận mệnh, chưa gặp qua tên sư huynh này mà bách phát bách trung như cài định vị mà tìm tới đây. Cậu chống mắt lên xem đại thần làm như thế nào? Ha ha ha

Thấy không khí sao mà trầm lắng, Mộc Vân nhìn lại tình hình mà đỏ mặt, muốn nói vài câu nhưng nhớ ra bản thân chưa trả lời câu hỏi sắc bén đó:

-Khụ...Ừm,thì...vậy đó!

Mộc Vân muốn tìm hố để chui, Minh Vũ thì nín nhịn không cười ra tiếng. Đại thần cưỡi mây bay xa xa không muốn nhìn nữa, vô cùng mất mặt. Minh Vũ giọng run run do kìm nén mà mở lời để xoá đi không khí ngại ngùng:

-Không đùa nữa. Vị đại ca này muốn hỏi gì cứ hỏi, tiểu đệ biết tất nhiên sẽ không giấu, dù sao sắp tới chúng ta cũng là đồng môn, sư đệ sao dám giấu chuyện không khai với sư huynh, đúng không nào?

-Ha..ha..Đồng môn? Ngươi biết ta là tu luyện giả, còn biết ta đến từ Thất Tinh Hoàng Cung?

Minh Vũ không nói nhưng ánh mắt sâu xa nhìn lệnh bài treo ngay bên hông cùng với nhiều ngọc bội khác của Mộc Vân. Lại thêm một phen xấu mặt, Minh Vũ nhịn không nổi nữa liền cười rộ lên, giọng thanh thuý, lôi cuốn Mộc Vân. Hắn tiếp tục ho khan để loại bỏ cái không khí này:

-Khục! Ừm, ta gọi tiểu huynh đệ dừng lại là do cần chứng minh chút chuyện, trong tay tiểu huynh đệ có giữ một ngọc bội màu xanh không?

Minh Vũ liền nghi hoặc, ngọc bội màu xanh sao, hình như có chút ấn tượng...

-Khục! Cầu Mã, tên khất cái, bảo vật, lời ước hẹn...

Minh Vũ hơi sững người với lời nói của Mộc Vân, âm thanh dẫn dắt từng kí ức, xẹt qua một chuyện bị bỏ quên. Cậu thầm nghĩ kí ức tiền thân vẫn chưa được xem là hoàn toàn dung hợp với cậu, những chuyện quan trọng, khắc tâm cậu mới biết còn những chuyện ngoài ngoài một tí liền vô cùng mơ hồ. Giờ đây được dẫn dắt, Minh Vũ liền nhớ ra, kí ức đóng bụi cũng dần được khai sáng:

-À...cái tên khất cái dáng người cao ráo đưa cho ta ngọc bội màu xanh đó là của đại ca đây sao? Vậy chẳng phải tên đó...

-Không, không, hắn không ăn trộm của ta, với lại cũng không phải là của ta. Chỉ là tiểu huynh đệ thật sự giữ nó, vậy có mang theo trên người không.

Minh Vũ lấy một quả ngọc bội ra từ hành trang bản thân, ngọc bội ánh xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời rất trong suốt, phản quang nhìn mà mỹ lệ. Ánh sáng xanh từ ngọc bội tụ thành một tia sáng chiếu thẳng vào một ngọc bội bên hông của Mộc Vân trong đám ngọc bội. Mộc Vân cầm ngọc bội màu vàng đất được bao phủ bởi một luồng sáng xanh nhàn nhạt.

Mộc Vân vui mừng nhìn hai quả ngọc bội, Minh Vũ hình như có thể lơ mơ suy đoán được một ít. Tình tiết như thế chỉ có thể là đại thần, hai người như hai anh em xa cách bao lâu nay tìm thấy nhau giữa dòng đời rộng lớn, xô xô đẩy đẩy, ngược dòng sớm chiều, cái cảm giác một người sung sướng, hạnh phúc, người còn lại trưng ra cái bộ mặt ngạc nhiên, không tin được, ngu ngơ vì mình còn người thân trên đời. Tình tiết như thế chỉ có thể là đại thần a!

Nhìn đi mọi người xung quanh cảm động sắp khóc rồi kìa, đã vậy cậu còn bị ôm chặt cứng, dần chuyển sang đau. Trong ngoài bất nhất, nội tâm hú hét, chửi rủa cỡ nào thì bên ngoài bình tĩnh cỡ đó, cậu cũng tự nhận thấy mình diện bộ mặt này rất chuẩn nhưng....

-Xem kìa, đứa bé kia này vẫn còn bất ngờ đến nỗi không kịp có cảm xúc luôn kìa. Nó vẫn chưa tin được là nó còn người thân trên đời. Thật khổ cho đứa nhỏ!

Thím ơi thím, bác à bác, con đây bó tay với hai người. Knock out!

-Buông ra!

Mộc Vân còn đang vui mừng vì cuối cùng tìm được tiểu sư đệ mà sư phụ tuyển chọn, xúc động đến mức mà không để ý đến khuôn mặt mà mình chê bai đủ điều, nhào thẳng đến ôm siết chặt Minh Vũ. Mộc Vân liền ngây ngất bởi xúc cảm truyền tới vô cùng ấm áp, dễ chịu, mùi hương lại rất thơm cứ thoang thoảng ngay đầu mũi. Càng ôm càng thấy thích, thân thể người này đã thật, mềm mại, co dãn tốt. Đang ấm áp, bỗng Mộc Vân cảm thấy mình như bị ai quăng vào hầm băng, lạnh lẽo cực điểm! Giọng nói rất quen thuộc....

-Cho sư huynh xin lỗi, tại vui mừng quá khi tìm thấy tiểu sư đệ. Đi nào, sư phụ chờ đệ lâu lắm rồi. Theo huynh về thỉnh an sư phụ.

Cậu vùng khỏi tay Mộc Vân, liền đoán được chân tướng. Hèn chi khi cậu đọc đến khúc tiền thân cứu người, Mộc Vân xuất hiện, kiểm tra vài cái là trở thành đệ tử ký danh, cậu cứ thấy kì kì. Từ khi thoát khỏi sơn lâm, tiền thân chỉ có tu vi Võ sĩ ngũ đẳng, nếu nói tiêu chí tuyển chọn của Thất Tinh Hoàng Cung thì tiền thân đã đạt chuẩn ngoại trừ tu vi phải là Võ sư, nhưng núi cao còn có núi khác cao hơn, năm tuyển nhận có rất nhiều tiểu thiên tài, yêu nghiệt đóng vai trò khá quan trọng trong [Đế Chi Ma Lộ] nên không thể nào chỉ vì đánh đuổi du côn, giúp đỡ người mà liền tuyển thẳng như thế. Tiền thân một lần ở Cầu Mã cứu một tên khất cái dáng người cao ráo, lúc ấy tiền thân còn có chút khinh thường khi một người khoẻ mạnh, tay chân đầy đủ lại đi làm ăn mày, chửi cho một trận, không nói không rằng tên khất cái nhét vào tay tiền thân một quả ngọc bội màu xanh, nói rằng bảo vật di truyền, còn hứa hẹn sẽ báo đáp hậu hĩnh nếu tiền thân chịu giữ đàng hoàng. Thoắt một cái, từ năm 7 tuổi cho đến giờ 16 tuổi, tiền thân cũng quên béng đi, còn ngọc bội liền được cất giữ đàng hoàng, mỗi ngày đều lấy nó ra ngắm nghía......Giờ nhớ lại, Minh Vũ có thể đoán ít nhiều tên khất cái năm xưa là sư phụ Mộc Vân!

"Bíp--Quý khách đã phát động nhiệm vụ ẩn trong nhiệm vụ phụ 'thoát khỏi Kim thanh, thức tỉnh Võ Hồn, tiến nhập Thất Tinh Hoàng Cung'. Xin quý khách tiếp nhận nhiệm vụ ẩn....Nhiệm vụ ẩn là 'cùng Mộc Vân kết thành huynh đệ tốt, cắt máu ăn thề và biết được tên thật của sư phụ'. Thời gian không hạn chế nhưng làm càng nhanh thưởng càng nhiều, điểm cống hiến của nhiệm vụ ẩn còn nhiều hơn nhiệm vụ phụ nên xin quý khách cần suy xét kĩ càng. Và tất nhiên nếu càng lâu, bị các nhiệm vụ phụ che mất dần thì hệ thống sẽ tự động huỷ bỏ nhiệm vụ. Cám ơn quý khách lắng nghe!"

Một tràng thông tin trong đầu được bộ não thiên tài sắp xếp lại và rút ra được tinh tuý. Minh Vũ nhanh chóng tiếp nhận tình hình hiện tại. Mặc cho Mộc Vân kéo bản thân một mạch vào địa điểm đăng kí. Vào trong một toà lầu các cao quý là địa điểm đăng ký của Thất Tinh Hoàng Cung, cậu nhìn trong đại sảnh có rất nhiều người, liền vùng khỏi tay Mộc Vân:

-Tôi đi được!

-À..

Mộc Vân xấu hổ rụt tay lại, một thị nữ thấy bên hông Mộc Vân là một tấm lệnh bài gỗ mộc mạc, rất bình thường. Trên đấy có khắc một chữ 'Thất' đơn giản nhưng ý vị thâm trường cứ từ đó mà tản mác ra xung quanh. Thất Tinh Mộc Lệnh! Thị nữ kinh hồn tiến lên tiếp đón:

-Quý tông có gì sai bảo!

-Chuẩn bị cho ta một phòng khách, sẵn tiện đem trà bánh lên!

-Dạ!

Thị nữ cáo lui, gấp rút đi chuẩn bị. Hành động này liền thu hút nhiều người nhìn ngó sang, Mộc Vân không để ý chỉ đi tới một cái bàn trống ngồi xuống, thấy Minh Vũ còn đứng liền vỗ ghế bảo cậu ngồi. Hai người trở thành tâm điểm chú ý hiện tại và....sáng chói nhất là Mộc Vân với vẻ ngoài khá điển trai, nụ cười cuốn hút cùng thân hình cơ bắp cứ đem con mắt của các thiếu nữ dính chặt vào. Ánh đèn sân khấu không chiếu tới, người đứng sau sân khấu thật khổ sở, đã vậy còn bị dính phải mục quang xem thường, giễu cợt.

Minh Vũ xúc động muốn xé lớp mặt nạ nhưng Minh Vũ là bậc thầy trong việc cảm xúc và lý trí song song tồn tại ở hai môi trường khác nhau, cậu không gò bó cảm xúc thể hiện nhưng chỉ mặt nội tâm mà thôi, còn lý trí chính là đối phó với bên ngoài, thể hiện rõ nét lạnh lùng, tự kỷ của cậu. Vì vậy, cậu rất bình tĩnh mà đón nhận ánh mắt soi mói của những người xung quanh, còn liếc một cái sang Mộc Vân. Hắn bình tĩnh đón nhận nhưng trong lòng lại khen tới tấp.

Dưới ánh vàng dịu nhẹ, ấm áp trong căn phòng thượng hạng, Mộc Vân kể lại toàn bộ sự tình, Minh Vũ thầm kinh ngạc với khả năng nhớ dai và suy đoán của bản thân. Nói chung tóm gọn lại là:

-Sư phụ xem trọng thiên phú đệ!

Minh Vũ cân nhắc vài điều, nếu như theo về ngay bây giờ thì khả năng rất cao là không lấy được món đó nhưng món đó thật sự rất cần thiết với cậu a.

-Chuyện nhập môn thì ta đồng ý nhưng ta có một điều kiện.

Mộc Vân xuề tay ra vẻ bất cần, ra hiệu cậu cứ nói tiếp nhưng trước đó phải cho sư huynh nói:

-Đệ thật giống với sư phụ nói, sư phụ cũng đã căn dặn cố gắng thoả mãn điều kiện mà đệ đưa ra, nếu không tiểu sư đệ sẽ không ngoan ngoãn thành thành thật thật mà về.

-Vậy....ta muốn tham gia trận thi tuyển.

Mộc Vân trầm mặc một lúc:

-Trận thi tuyển diễn ra trong vòng 3 tháng, sư phụ cho thời gian tối đa là 4 tháng để tìm và dẫn đệ về sư môn. Thời gian dư dả, điều kiện này của đệ ta chấp nhận!

Hai người bất chợt cười thành tiếng, bắt tay nhau thoả hiệp, Minh Vũ cũng sửa lại xưng hô cho đúng.

-Sư huynh!

Một ngọc bội màu trắng trong đám ngọc bội treo bên hông Mộc Vân loé sáng rất nhanh liền tắt.


Tại một cung điện, một người đàn ông cao ráo, góc cạnh khuôn mặt nam tính lôi cuốn đang nở nụ cười hạnh phúc, sung sướng:

-Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi, đồ đệ ngốc!

Kỳ thi tuyển gay cấn! Nhiều gương mặt xuất sắc dần lộ diện! Minh Vũ có làm nên chuyện tại kỳ thi tuyển này? Nam chính_Kinh Tà giờ đang đâu, cái ngã rẽ nhân sinh của y như thế nào?