Chương 89: Chương 89

Nhân vật chính: Ta có kỹ xảo qua cửa đặc biệt.

.

Trong truyền thuyết, tầng trời thứ chín là nơi gần với thần nhất, Đỗ Trạch không biết Thần Khúc chín tầng trời là thế nào, nhưng chín tầng trời của Thiên tộc đúng là một nơi kỳ lạ khôn cùng.

.

Đó là một không gian tràn ngập ánh sáng với hai phiến đá trắng khổng lồ lơ lửng giữa không trung. Vì không chỗ nào là không có nguyên tố ánh sáng, mọi vật thể — kể cả phiến đá đều không có một cái bóng nào, tạo cảm giác phù phiếm không thật. Khó có thể hình dung nổi sự đồ sộ của hai phiến đá trắng đó, hoa văn màu vàng trên chúng được vẽ rất cân đối với những mép dài song song kề sát nhau. Hai phiến đá đó, Đỗ Trạch nghĩ, nếu được dựng thẳng chứ không phải được để bằng, thì hoàn toàn giống hệt như… một cánh cửa cực kỳ lớn?

.

Bên dưới phiến đá trắng có một tòa nhà trang nhã khổng lồ — chiếc cầu thang xoắn ốc xoay tròn lên trên đã đủ để thể hiện phong cách Baroque hết sức xa hoa, phảng phất như một pho tượng trắng khổng lồ đứng sừng sững trước mặt mọi người. Thiên tộc đã dẫn đoàn người Đỗ Trạch và Tu tới chỉ vào chiếc cầu thang xoắn ốc rồi nói: “Chúng ta phải đi lên từ đây.”

.

Mặt của Đỗ Trạch có vết rạn nứt, chiếc cầu thang trước mắt phải cao ít nhất là trăm tầng lầu, chẳng lẽ cánh của mấy người là để làm kiểng?

.

“Sao không bay lên?” Enoch thốt ra nghi vấn.

.

“Nếu ngươi làm được.” Thiên tộc khinh bỉ liếc tên đạo tặc một cái, dẫn đầu bước lên cầu thang.

.

Qua lời vừa rồi của Thiên tộc, mọi người phát hiện trong không gian này, đừng nói là bay, ngay cả nhảy cũng không được, cứ như có một cánh tay vô hình đang đè nặng lên vai mỗi người. Một khi có ai đó định rời khỏi mặt đất thì lập tức sẽ bị ghìm chặt đến nỗi không thể nhúc nhích. Ma pháp không gian của Tu cũng bị cấm. Thứ quy tắc cưỡng ép và cấm vũ lực này đều do Thần Tháp mặc định, không ai có thể lay động được quy tắc, cho nên họ đành phải thành thật đi theo Thiên tộc bằng lối cầu thang.

.

Một tầng rồi một tầng, một vòng rồi một vòng, Đỗ Trạch đã bỏ mình tại tầng thứ hai mươi, hơi thở yếu ớt đến nỗi phải nhờ Tu ôm đi. Tên ngốc nào đó thật đau thương khi phát hiện dường như manh chủ đã tập thành thói quen ôm kiểu công chúa với cậu, sau đó lại càng đau thương hơn khi phát hiện cậu đã hình thành thói quen được manh chủ ôm kiểu công chúa đáng xấu hổ này.

.

Tiết tháo cái gì, rớt mãi cũng thành quen.

.

Thành thạo đi được nửa đoạn cầu thang, Tu bỗng dừng bước. Hắn nhìn chằm chằm khối trụ chính giữa chiếc thang xoắn ốc, ánh mắt sắc bén như thể muốn nhìn xuyên qua bức tường hòng thấy được thứ nào đó.

.

“Bên trong này là thứ gì?”

.

Thiên tộc nghe vậy cũng dừng bước, gã dùng cây trượng dài gõ gõ khối trụ. Trong mắt mọi người, vách của khối trụ trắng từ từ biến mất, hiện ra thứ ẩn bên trong. Verl và Elise kinh ngạc bụm miệng lại, trước mặt họ, chính giữa chiếc thang xoắn, là một người khổng lồ đang bị cầm tù. Người khổng lồ cao bằng chiếc thang — không, phải nói là chiếc thang được dựng thành hình để bao quanh người khổng lồ! Nó bị xiềng xích thô to trói buộc, cánh tay cong nâng đỉnh cầu thang, vững vàng kiên cố.

.

Thiên tộc buông cây trượng xuống, vách tường từ từ hiện trở lại. “Như đại nhân đã thấy, bên trong chỉ là một gã Titan thôi.”

.

Cái gì, đây chính là Titan! Trong《Hỗn huyết》, Titan chính là bán thần tộc được sinh ra từ sự kết hợp giữa Thần tộc và Thần tộc! Không ngờ lại bị Thiên tộc đặt trong một khối trụ. Đỗ Trạch không biết phải văng tục như thế nào nữa. Ngay khoảnh khắc cuối cùng khi vách tường khép lại, cậu như thấy được Titan trong khối trụ khẽ nâng mắt lên, ánh mắt đau thương như cầu xin sự giúp đỡ từ người khác.

.

Đây là flag của sự kiện nào thế? Đỗ Trạch vùi đầu vào ngực Tu tự hỏi, hay chỉ đơn thuần là một khúc nhạc đệm?

.

Đoàn người tiếp tục lên cầu thang, chỉ chốc lát sau đã tới điểm cuối của chiếc thang. Cuối cùng Đỗ Trạch cũng được thả xuống, chân chạm xuống giàn tế hình tròn nơi đỉnh thang. Phiến đá khổng lồ giữa trời cao lúc này như gần trong gang tấc, đứng ở đỉnh cầu mới nhận ra thể tích phiến đá kia đáng sợ đến chừng nào. Dưới sự bao phủ của nó, Đỗ Trạch hầu như không thể thấy được bầu trời.

.

“Thần đang ở bên kia cánh cửa.” Thiên tộc giơ cao cây trượng, chỉ về phía dưới phiến đá, gã đứng ở chính giữa giàn tế, dùng một giọng điệu hùng hồn, sục sôi tuyên bố rằng: “Thần Quang Minh ở trên đó, mời Tu đại nhân quỳ trên đá thánh thành kính thề với thần, ngài sẽ trở thành Tổng Đốc kế nhiệm!”

.

Không ngờ phiến đá giữa trời thật sự là “cửa”, hơn nữa BOSS còn đang ở đằng sau cánh cửa đó. Đỗ Trạch nhìn về phía trung tâm giàn tế, ý câu nói là manh chủ phải quỳ ở đó mới có thể gặp tên Thần Quang Minh ngạo kiều kia?

.

—— ĐM ông đang đùa tôi đấy hả? (mặt bạo)

.

Từ sâu trong nội tâm Đỗ Trạch nhận thấy đây là vấn đề khó nhất đối với họ kể từ khi vào Thần Tháp tới giờ. Với kẻ leo tháp khác thì rất đơn giản nhưng với họ lại là ép người quá đáng — manh chủ quỳ xuống với Thần Quang Minh… thật không thể tưởng tượng được!

.

“Thần Quang Minh đang ở sau cánh cửa?” Tu bỗng cất tiếng.

.

Thiên tộc thận trọng gật đầu: “Đúng vậy, cho nên mời ngài quỳ xuống để…”

.

“Quỳ xuống —?”

.

Trong mắt mọi người, Tu lườm gã Thiên tộc, từ từ nở nụ cười. “Vì sao ta phải quỳ xuống?”

.

Thiên tộc ngừng thở, bị cặp mắt đỏ rực như muốn kéo người ta xuống vực sâu nhìn chằm chằm, lời nói và hô hấp của Thiên tộc đứt quãng: “Ngài, ngài phải giành được sự tín nhiệm của Thần Quang Minh, mới có thể —— ”

.

“Có thể trở thành Tổng Đốc?” Tu tiếp lời Thiên tộc, khóe miệng vẽ nên một đường cong nhìn như khó hiểu nhưng thực chất là trào phúng. “Sau đó thì sao? Giống như Tổng Đốc tiền nhiệm, dẫn Tuần Kiểm Quan xuống dưới trưng thu nguyên tố ánh sáng?”

.

Đỗ Trạch mở to mắt vì khiếp sợ, câu nói của Tu nhanh chóng hóa thành một thông tin khủng bố chen chúc trong óc, chỉ trong nháy mắt, cậu như hiểu được gì đó, cũng lại như chưa hiểu gì cả.

.

“Tổng Đốc tiền nhiệm cũng là kẻ leo tháp nhỉ.” Tu hờ hững thốt ra một sự thật làm người ta khiếp sợ. “Chỉ cần quỳ xuống, ta sẽ trở thành Tổng Đốc… Không…” Tu bác bỏ ý kiến trước, nụ cười nở rộng đến cùng cực. “Phải nói là con rối?”

.

Thịch — Tim Đỗ Trạch nảy mạnh lên. Trong khoảnh khắc đó, cậu đã hiểu hết mọi việc. Đây là cái bẫy lớn nhất của phó bản Thiên tộc. Từ lúc bắt đầu tới giờ, Thiên tộc luôn nói là “trở thành Tổng Đốc”, nếu cứ đáp lời Thiên tộc mà bước đi, kết cục kẻ leo tháp cũng thật sự “trở thành Tổng Đốc”. Cuối cùng Đỗ Trạch cũng hiểu được điều không hợp lý trên người tên phát sáng đó là gì. Dù Thần Tháp có bắt chước sinh linh nào cũng không thể thốt ra hai chữ “qua cửa” này, họ cũng tương tự như NPC trong một game, vốn không có khái niệm và thuật ngữ gì từ bên ngoài game. Vì thế, tuy Tổng Đốc tiền nhiệm có vẻ là một Thiên tộc chính thống, nhưng thực chất lại là một kẻ leo tháp… ?

.

Càng hiểu được sự sắp xếp của phó bản Thiên tộc, Đỗ Trạch càng cảm thấy khiếp sợ, chỉ cần một bước sai lầm, sẽ như sa vào bùn lầy nơi phó bản Thiên tộc, càng lún càng sâu. Đỗ Trạch không biết có bao nhiêu kẻ leo tháp đã thất bại ở ải “Quỳ” này, nhưng chắc hẳn số lượng không ít. Bởi vì dù là sinh linh hay vị thần nào, đều có một khuynh hướng mù quáng là nghe theo phe mạnh. Nếu không biết quy tắc mà Thần Tháp đã thiết lập, họ sẽ cứ thế mà vâng theo sự sắp đặt của Nhất Diệp Tri Khâu.

.

【Thiên tộc trả khiêm tốn, lấy cứu chữa.】

.

Sự cao ngạo chân chính không chỉ nhằm vào kẻ bề dưới, mà còn muốn dẫm nát kẻ bề trên ở dưới chân.

.

Long tộc tóc trắng ngẩng đầu nhìn lên cánh cửa khổng lồ giữa trời, sâu trong đồng tử đỏ rực là dã tâm muốn thiêu đốt mọi sự tồn tại đằng sau cánh cửa.

.

“Ta đến đây là để giết chết ngươi, chứ không phải trở thành con rối của ngươi.”

.

Cánh cửa khổng lồ che lấp cả mặt trời chỉ lẳng lặng bao trùm bên trên, như đang cười nhạo con người nhỏ bé phía dưới không biết tự lượng sức mình. Thiên tộc còn đang hoảng sợ bởi lời nói của Tu lúc này mới hoàn hồn được một chút, gã chỉ vào Tu, mọi sự cung kính trước đó giờ đã không còn. “Ngươi, ngươi muốn sa đọa à?”

.

Tu khẽ nghiêng đầu, đuôi tóc nhạt màu trượt xuống đường nét trào phúng bên khóe miệng.

.

“Ta đã muốn làm thế từ lâu rồi.”

.

Câu nói như một tín hiệu, Đỗ Trạch cảm thấy mu bàn tay nóng lên, đưa tay thì phát hiện tay trái đã bị khắc đôi cánh gãy. Ngay lúc này mà bị phán định là kẻ sa đọa làm Đỗ Trạch không biết nên khóc hay nên cười. Đám người Rachel do chưa từng trải nghiệm nên có chút nghi hoặc với sự xuất hiện của đôi cánh gãy, nhưng cũng nhanh chóng bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, bởi có đông đảo Thiên tộc tràn tới từ bốn phương tám hướng, dáng vẻ hùng hổ rõ ràng không phải người tốt.

.

Do bị hạn chế bay, đại quân Thiên tộc cần một khoảng thời gian nhất định để đến đích. Đỗ Trạch ngửa đầu nhìn cánh cửa khổng lồ trên không trung. Trong khoảng thời gian này, họ phải tìm được cách vượt qua cánh cửa đó. Kẻ bị cấm không chỉ mỗi Thiên tộc, mà còn cả họ. Dù cánh cửa cách họ chỉ có mười mét, họ cũng không thể nào vượt qua cự ly này để tiếp xúc với cánh cửa, đừng nói gì là mở nó ra.

.

Ánh mắt tự hỏi của Đỗ Trạch bỗng dời xuống, khi nhìn thấy chân giàn tế, cậu chợt nhớ ra một điều — Titan đó!

.

Cả cầu thang xoắn ốc được dựng quanh thân Titan, đến cả chân giàn tế cũng được nó nâng đỡ. Thần Tháp đã đưa ra gợi ý từ lâu, chỉ cần giải phóng Titan khỏi gông xiềng, trợ giúp họ mở cánh cửa khổng lồ.

.

Nghĩ thông suốt rồi, Đỗ Trạch hưng phấn nhìn về phía Tu, muốn nói phát hiện của mình cho tiểu manh chủ — Ơ?

.

Thấy kẻ đứng kế mình vốn là thanh niên tóc trắng đẹp trai bỗng co rút lại thành thiếu niên trắng nõn, sự chênh lệch phút chốc đó khiến đầu óc Đỗ Trạch xoay mòng mòng.

.

Chu Nho tóc nâu đứng giữa giàn tế, vươn tay về phía cánh cửa đá khổng lồ, ống tay áo rộng quá cỡ cùng sợi xích bạc trượt xuống theo cổ tay mảnh khảnh, thoạt nhìn có chút buồn cười và đáng yêu. Nhưng không một ai dám coi thường hình bóng nho nhỏ đó. Trong cái nhìn kinh dị của đám Enoch, vô số cột kim loại dày thô bỗng nhô ra từ hư không như chọc xuyên giấy mỏng. Như xé toạc quần áo, những chiếc cột kim loại đó tản ra hai bên, không trung bị xé ra tạo nên một khe hở không gian cực lớn, để lộ khuôn mặt của một cỗ máy kim loại.

.

“Đó là… thứ gì… ?” Giọng nói Enoch cứ như tiếng radio bị hỏng, không chỉ đứt quãng mà còn bị nghẹt, trong mắt gã là sự kinh ngạc tột bậc; Rachel nhìn khuôn mặt của cỗ máy đó, hơi thở nặng nề như nhớ lại cơn ác mộng nào đó.

.

“Tròng mắt” trên khuôn mặt kim loại khổng lồ xoay chuyển, mỗi một sinh linh bị liếc qua đều không rét mà run. Dưới sự xé rách của những chiếc cột kim loại, khe hở không gian càng lúc càng lớn, vật bên trong dần dần hiện ra toàn bộ: đầu, thân, tay — bấy giờ, mọi người mới phát hiện, cột kim loại dài khoảng mười mét thế mà chỉ to bằng ngón tay con quái vật!

.

Xoạc ——

.

Ariel nhịn không được bụm miệng lại, cho dù không phát ra tiếng động, nhưng nàng vẫn muốn thét lên tiếng hét đầy sợ hãi. Một cỗ máy gần như chiếm hết tầm nhìn bước ra từ khe hở không gian, thân hình che lấp mặt trời cứ thế sừng sững trước mặt mọi người. Dưới bóng của Kabbalah, Tu ngửa đầu nở nụ cười ngọt ngào, hắn xòe năm ngón tay, nhìn xuyên qua khe hở giữa chúng. Bàn tay đó không lớn, thậm chí có thể xem là khéo léo, tinh xảo lại như có thể hoàn toàn nắm được cánh cửa khồng lồ đó, cùng với kẻ đang ở phía bên kia.

.

“Mở cửa đi.”

.

Cứ như một người bạn tốt đến thăm hỏi, giọng nói mềm mại ngọt như đường của Tu hòa vào trong tiếng vang khi cỗ máy đứng dậy. Kabbalah nâng cánh tay chỉa vào cánh cửa trắng. Nó quá to lớn, mỗi một hành động đều tạo ra sự chấn động đến toàn bộ không gian.

.

“Ầm ầm ù ù —— ”

.

Cánh cửa khổng lồ rung kịch liệt, đến cả thế giới cũng phải chấn động. Cầu thang xoắn ốc sụp đổ từng chút, kéo theo đó là hằng hà sa số Thiên tộc. Đỗ Trạch đã không còn tâm trạng để bới móc chuyện đám người chim = Thiên tộc mà lại chết vì ngã. Cậu cố gắng ổn định cơ thể trong hoảng loạn. Cho dù trước đó đã biết manh chủ có được cỗ máy giết chóc Kabbalah, nhưng khi Đỗ Trạch tận mắt chứng kiện mọi việc, theo bản năng cậu vẫn cảm thấy sợ hãi.

.

Quá mạnh…

.

Cỗ máy khổng lồ mở miệng, phát ra tiếng gào thét trong im lặng. Dưới lực đẩy mạnh khủng bổ của cỗ máy tám sao, cánh cửa trắng khổng lồ không thể chịu nổi sức nặng, bị lực đẩy từ Kabbalah tạo ra một khe hở. Ánh sáng chói mắt lọt ra xuyên qua khe hở, vỡ òa trong một mảnh trầm lặng, nuốt chửng tất cả mọi người.

.

Đỗ Trạch cảm thấy cả thế giới bị nhuộm trắng chỉ trong nháy mắt, khi sắc trắng đó dịu đi một chút thì sắc vàng lại chiếm hết tầm nhìn. Đỗ Trạch ngạc nhiên nhìn bức tường vàng huy hoàng của thần điện. Không chỉ cậu, gần như tất cả mọi người đều rơi vào trạng thái ngơ ngẩn vì sự chuyển đổi không gian một cách đột ngột này. Chỉ có Tu từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm ngai thần ở phía xa, khóe miệng cong lên nhưng không có chút gì gọi là dịu dàng. “Đã lâu không gặp.”

.

Trên ngai thần, Thần Quang Minh nhìn xuống Tu, ánh mắt đầy phức tạp.

.

Mắt Đỗ Trạch quét qua lại giữa Tu và Thần Quang Minh, đây là trận giằng co thứ ba của Tu và Thần Quang Minh, cũng là trận quyết đấu cuối cùng đã được định sẵn từ trước. Mỗi một cuốn tiểu thuyết đều sẽ có một BOSS cuối, ngài ta chính là mục tiêu cuối cùng của tiểu thuyết, sau khi bị đánh bại thì sẽ tiến đến hồi kết. Tuy tiểu thuyết YY hiện giờ thường lưu hành kiểu sau BOSS cuối là một BOSS ẩn, nhưng từ góc độ tình cảm, vị BOSS ẩn nhảy ra sau cùng vẫn kém hơn so với BOSS cuối mà nhân vật chính đã tiếp xúc trọn cả quyển sách, như kiểu của Tu và Thần Quang Minh đây. Việc đối đầu với Thần Quang Minh – kẻ cầm đầu thần điện Quang Minh vẫn luôn là tình tiết chủ tuyến của《Hỗn huyết》, bất kể là cuộc thẩm phán đầu tiên, hay là sựđuổi giết về sau, Thần điện Quang Minh vẫn luôn muốn đẩy Tu vào chỗ chết; kể cả khi ở Thiên Thành, hay ở bộ lạc Thú tộc, Thần Quang Minh chưa lúc nào che dấu sát ý của mình với Tu — suy cho cùng, BOSS mà mang ý đồ giết chết nhân vật chính là lẽ bất di bất dịch tương tự như việc nhân vật chính có bàn tay vàng. Kiểu đối địch nhau như thế này không những không thể hòa giải, mà còn không ngừng gia tăng sự mỏi mệt. Bởi vậy, tuy hiện giờ có rất nhiều tin tức cùng ám chỉ sau Thần Quang Minh còn thêm một vị Thần Sáng Thế bí ẩn, nhưng so với Thần Sáng Thế hư vô xa vời, kẻ manh chủ muốn đánh nhau chân chính phải là Thần Quang Minh trước mắt đây.

.

Không dư thừa một câu nào, Tu nói trắng ra với Thần Quang Minh: “Thời giờ của ta có hạn.”

.

Vẻ tươi cười của Chu Nho như đang thúc giục bạn bè cùng chơi với mình mau chóng nhấn cái nút “chuẩn bị”. “Chúng ta chấm dứt nhanh đi.”

.

Cánh tay Kabbalah lướt qua người Tu vung nhanh về phía ngai thần. Cơ thể nó quá to lớn, động tác cũng mang một nguồn sức mạnh khó tưởng.

.

“Ầm!!!”

.

Ngai thần bị nghiền thành bụi phấn chỉ trong tích tắc, luồng gió mạnh thổi mái tóc nâu nhạt của Chu Nho bay tán loạn. Tu nở một nụ cười trong cơn gió lớn, nụ cười quá mức ngây thơ, mang sự tàn nhẫn thuần túy theo cách của một đứa trẻ. Kabbalah nâng nắm đấm nặng nề rê ra khỏi ngai thần rỗng tuếch, Thần Quang Minh đã không còn bóng dáng.

.

Tất cả mọi người đều cảnh giác, Kabbalah nghiêng nghiêng cái đầu thật lớn, thoạt nhìn có cảm giác hơi ngốc nghếch đáng yêu, nhưng trên thực tế con mắt nó lại đang quét hình cả thần điện, sau đó nhanh chóng định vị từng vị trí trên không trung. Kết cấu mái vòm thần điện tương tự với thần điện La Mã, không gian của nó cực kỳ rộng lớn, thậm chí có thể chứa được cả Kabbalah. Ánh sáng dịu nhẹ tụ lại từng đợt từng đợt bên trên thần điện, Thần Quang Minh trên trời cao nhìn xuống cỗ máy tám sao khổng lồ, vừa rồi không phải ngài ta né tránh được đòn tấn công của Kabbalah, mà là bị nghiền nát rồi trùng sinh. Ngay khi thấy Tu cười với mình, Thần Quang Minh đã không thể duy trì điệu bộ cao ngạo của mình được nữa, vẻ mặt ngài ta trở nên vặn vẹo.

.

Trong lúc ngài ta bị Thần Tháp hạn chế sức mạnh cầm tù ở đây, người đó đã mạnh đến mức có thể dẫm đạp ngài ta dưới lòng bàn chân. Ngài ta hoàn toàn có thể đoán được, người được quy tắc ưu ái sẽ có được tương lai huy hoàng như thế nào — kẻ dị đoan đó sẽ thay thế được ngài ta, không, phải nói là vượt qua cả ngài ta, trở thành kẻ chân chính đứng đầu chúng thần, được vạn sinh linh kính ngưỡng.

.

Ngài, không, cam, tâm!

.

Sự ghen ghét làm đôi mắt Thần Quang Minh chất đầy điên cuồng, ngài sẽ giết chết kẻ dị đoan đó, dù quy tắc không cho phép, kể cả phải trả hết mọi giá, ngài cũng phải giết chết kẻ dị đoan đó ——

.

Không đợi Thần Quang Minh ngưng tụ thân thể hoàn toàn, Kabbalah đã vung nắm tay qua. Dưới sức mạnh khủng bố của một cỗ máy, cho dù là thần cũng chỉ nhỏ bé như một con kiến. Thần Quang Minh không hề có sức chống cự lại mất đi thân thể một lần nữa, nhưng chỉ cần có ánh sáng ngài có thể sống lại vô số lần. Ngay khi rời xa Kabbalah, Thần Quang Minh nhanh chóng ngưng tụ thân thể, lúc này không đợi thân thể hồi phục hoàn toàn đã lập tức sử dụng thần thuật.

.

Quả cầu sáng to lớn quen thuộc lại tràn khắp tầm nhìn Đỗ Trạch, tựa như một vầng thái dương rơi xuống chỗ họ. Không đợi Tu ra lệnh, Kabbalah đã giơ cao nắm đấm kim loại, một cú lao thẳng vào quả cầu.

.

“Ầm —— ”

.

Trong ánh sáng lóa mắt, một bàn tay máy khổng lồ hơi tan chảy đâm xuyên qua ánh sáng, thoắt cái bóp Thần Quang Minh thành bột phấn.

.

Đám Verl ngây ngốc bàng quan nhìn mọi việc, cuộc chiến giữa Kabbalah và Thần Quang Minh không hoàn toàn lan đến nơi này, Đỗ Trạch thấy Tu đang đứng kế bên dù bận vẫn ung dung, manh chủ có được Kabbalah quả thật là vô địch. Tuy nhiên, vật càng mạnh thì càng có nhược điểm chí mạng, muốn vận hành một cỗ máy như thế, thì cần phải có năng lượng cực kỳ khủng bố — ba thần cách và thêm vô số tài nguyên hiếm có là một vạn Long Tinh mới có thể làm cho Kabbalah hoạt động trong một ngày.

.

Thần Quang Minh lại ngưng tụ thân thể trong ánh sáng, rơi vào thế giằng co với Kabbalah. Chiến tranh tiêu hao chính là nghề sở trường của vú em, Thần Quang Minh chỉ cần cầm chừng tới khi năng lượng của Kabbalah dùng hết là có thể thắng được trận chiến này.

.

“Biết tạo kết giới nguyên tố không?” Tu đột ngột hỏi Rachel.

.

Rachel giật mình, sau đó gật đầu trả lời cung kính: “Biết, nhưng phải cần một chút thời gian.”

.

“Bao kín thần điện.”

.

“Vâng, điện hạ.”

.

Nhóm Ma tộc phân tán đến mỗi góc thần điện, bắt đầu vẽ ma pháp trận. Thần Quang Minh nhận ra nên định ngăn cản, lại bị Kabbalah chặn đứng, những đòn tấn công thi thoảng lọt lưới cũng được John và More giải quyết.

.

Ma pháp trận có màu tím đen dần thành hình trên nền đất trắng tinh của thần điện, phảng phất như một sự khinh nhờn với thần thánh. Sau khi ma pháp trận hoàn thành, Rachel cắm song đao vào trung tâm ma pháp trận, kích hoạt nó. Cả thần điện thoáng chốc bị một lớp màng trong suốt “phong bế”, nguyên tố bên ngoài không thể tiến vào, nguyên tố bên trong cũng không thể thoát ra. Cùng lúc đó, Kabbalah phá tan thần thuật của Thần Quang Minh. Nó không tấn công Thần Quang Minh nữa, mà dùng bàn tay khổng lồ của mình bảo vệ cả đám người Tu và Đỗ Trạch.

.

Ngay giây cuối cùng trước khi Kabbalah khép bàn tay lại, Đỗ Trạch thấy cỗ máy há to miệng, dùng hết sức hít không khí như một con người. Giây tiếp theo, bóng tối bao trùm lấy mọi tầm nhìn của Đỗ Trạch. Cậu không thể thấy được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cảm nhận được cơn chấn động diễn ra liên tục. Chắc hẳn Thần Quang Minh đã sử dụng thần thuật nện lên người Kabbalah. Cho dù bị tấn công, hai bàn tay Kabbalah đang che chắn cho mọi người vẫn không chút suy suyển.

.

Đến khi Kabbalah thả lỏng tay buông mọi người ra, Đỗ Trạch nhìn cảnh tượng trước mắt mà mơ màng — Cậu vẫn còn ở trong tay Kabbalah đấy ư? Trước mắt đâu còn là bức tường thần điện huy hoàng nữa, mà là bóng tối vô tận không bờ bến. Đỗ Trạch ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía cỗ máy khổng lồ, chẳng lẽ vừa rồi Kabbalah đã nuốt chửng hết tất cả nguyên tố ánh sáng trong thần điện ư?!

.

Nếu Thần Quang Minh bất tử bất diệt khi ở trong ánh sáng, vậy thì triệt tiêu hết ánh sáng là được.

.

Kabbalah vươn tay chụp lấy Thần Quang Minh, lúc này không còn nguyên tố ánh sáng cho Thần Quang Minh khôi phục thân thể nữa, nếu mà tóm thật sẽ làm Thần Quang Minh hóa thành bụi mất.

.

“Đừng giết —— ”

.

Lời ngăn cản của Đỗ Trạch chỉ mới cất ra được một nửa thì Kabbalah đã bóp chặt Thần Quang Minh, tích tắc đó, Đỗ Trạch như nghe được tiếng tim mình ngừng đập. Cậu còn rất nhiều chuyện muốn hỏi Thần Quang Minh, ví dụ như lần đối thoại ở Thiên Thành trước kia, lại ví dụ như… Thần Sáng Thế.

.

Tu liếc Đỗ Trạch một cái, sau đó quay mặt đi. Đỗ Trạch thấy Kabbalah dùng ngón tay bốc thứ gì đó từ lòng bàn tay lên rồi quỳ xuống, trên đầu ngón tay chính là Thần Quang Minh mà cậu ngỡ đã bị manh chủ tiêu diệt. Kabbalah tóm lấy cánh Thần Quang Minh, như đưa ra món quà lấy lòng mà đặt tới trước mặt Đỗ Trạch một cách ngốc nghếch.

.

Đỗ Trạch nhịn không được nhìn Tu, lại thấy Chu Nho đang bày ra vẻ mặt ‘không liên quan gì đến ta’ mà nhìn cậu, chỉ có thể thấy được nửa bên mặt trắng trắng mềm mềm của hắn. Đỗ Trạch biết đối với manh chủ, Thần Quang Minh là kẻ phải trừ khử nhanh chóng, hơn nữa bây giờ Thần Sáng Thế cũng trở thành bãi mìn trong lòng manh chủ. Dù vậy, Tu vẫn đưa Thần Quang Minh – kẻ hắn muốn giết chết đến trước mặt cậu, cho cậu hỏi tin tức về vị Thần Sáng Thế mà hắn ghét nhất.

.

Đỗ Trạch cảm động vô cùng, để không phụ ý tốt của manh chủ, tên ngốc nào đó quyết định tốc chiến tốc thắng. Đỗ Trạch bước đến trước Thần Quang Minh, ngay khoảnh khắc cậu đến gần, Thần Quang Minh đang bị Kabbalah nắm chặt cánh không thể nhúc nhích ngẩng phắt đầu, lúc thấy rõ Đỗ Trạch thì lộ ra biểu tình khó nói thành lời. “Là ngươi.”

.

Vì không giỏi ngôn từ, Đỗ Trạch trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Ngài có biết tin tức gì về Thần Sáng Thế không?”

.

Như các chủ thần khác, khi nghe Đỗ Trạch hỏi về Thần Sáng Thế, thoạt đầu Thần Quang Minh cũng rất sửng sốt, nhưng khi hoàn hồn xong, trong mắt Thần Quang Minh không còn nghi hoặc, mà chỉ là một sự thấu hiểu — như thể việc Đỗ Trạch hỏi về Thần Sáng Thế đối với ngài ta mà nói là chuyện quá đỗi bình thường.

.

“Đương nhiên biết.”

.

Đỗ Trạch thấy tốc độ tuần hoàn máu trong người như nhanh hơn. Cậu nhìn chằm chằm vị thần duy nhất hiện giờ có thể lấy được manh mối. Trái tim vì sắp đến gần chân tướng mà đánh trống reo hò. “Nói cho tôi biết.”

.

“Ta sẽ nói cho ngươi biết.” Thần Quang Minh đối mặt với Đỗ Trạch, ánh mắt mang theo một âm mưu vặn vẹo. Ngài ta nhìn chăm chú Đỗ Trạch một cách gần như là nóng bỏng, như thể thanh niên tóc đen là ma quỷ có thể phục thù cho mình, dù cho cái giá là bị tước đi linh hồn. “Nhưng chỉ sau khi ngươi giết chết hắn!”

.

Cho dù không nói ra cái tên chính xác, tất cả mọi người đều hiểu được “hắn” mà Thần Quang Minh nói là ai. Đối với việc này, ngoại trừ đương sự, người ở đây đều cảm thấy nực cười — Đỗ Trạch sao có thể giết Tu được chứ?

.

Mà Đỗ Trạch cũng như suy nghĩ của mọi người từ chối Thần Quang Minh: “Tôi sẽ không giết Tu.”

.

“Ngươi không muốn biết tin tức về Thần Sáng Thế à?”

.

Đỗ Trạch lắc đầu, ngữ điệu của cậu vô cùng bình thản, cứ như cậu đang nói một thường thức hiển nhiên không cần giải thích hoặc thêm bằng chứng nào.

.

“Cho dù không thể lấy được thông tin về Thần Sáng Thế, tôi cũng sẽ không giết hắn.”

.

— Cho dù phải vĩnh viễn ở lại đây, tôi cũng sẽ không giết hắn.

.

Thần Quang Minh nhìn chăm chú vào thanh niên tóc đen trước mặt, giống như trước đây, người này lại một lần nữa từ chối ngài.

.

Cho dù đã rất vất vả mới nắm bắt được ước muốn của ngài, người này vẫn vì kẻ dị đoan đó mà buông tha cho khát cầu và kiên trì của bản thân, ở bên cạnh kẻ dị đoan đó mà không oán tiếc, không hối hận.

.

“Ha…”

.

Nực cười quá, việc này thật sự là nực cười quá.

.

“Ta đổi ý rồi, ta sẽ cho biết quan hệ của ngươi và vị đó.”

.

Người này rõ ràng là, rõ ràng là —

.

“Ngươi là kẻ được Thần Sáng Thế lựa chọn, là kẻ duy nhất có thể giết chết tên dị đoan đó, kẻ được vị đó lựa chọn.” Thần Quang Minh nở nụ cười vặn vẹo. “Sở dĩ ta tìm ngươi, là vì vị đó đã nói với ta rằng — ý nghĩa tồn tại của ngươi chỉ có một, đó là giết chết hắn!”

.

Âm thanh ù ù của Thần Quang Minh vang vọng trong bóng đêm, truyền vào tai của từng người. Đỗ Trạch ngây người đứng đực nơi đó, ánh mắt kinh ngạc của những người khác tập trung lên người Đỗ Trạch, mà ngay cả Tu cũng hơi mở to mắt. Nhưng, chính giây phút thất thần kinh ngạc đó lại tạo cho Thần Quang Minh một cơ hội trời cho.

.

Một đôi mắt kết nên từ ánh sáng chợt mở to trong bóng tối, đó là cái thứ nhất, nhanh chóng có thêm cái thứ hai, thứ ba… Vô số đôi mắt mở ra, chúng xuất hiện rậm rạp tại bốn phương tám hướng, cùng nhìn chăm chú vào sinh linh chính giữa. Kabbalah không còn nắm giữ cánh của Thần Quang Minh nữa, bởi vì đôi cánh Thiên tộc đã tan thành những đốm sáng như tuyết rơi và bị quả cầu trước ngực Thần Quang Minh hấp thu.

.

Đỗ Trạch kinh ngạc nhìn chằm chằm quả cầu có hình con mắt đó, đó là — Quyết định?

.

Không đúng, tuy rằng rất giống với Quyết định mà Lilia đã dùng lúc ở Thiên Thành, nhưng quả cầu lơ lửng trước người Thần Quang Minh hiện giờ lại tinh xảo và đáng sợ hơn rất nhiều. Nó như được giải trừ giới hạn nào đó, phơi bày ra hình dáng chân chính.

.

“Đây là vũ khí của ta, Quyết định.”

.

Thật sự là Quyết định!

.

Hơi thở của Đỗ Trạch như bị lời nói của Thần Quang Minh bóp nghẹt. Quyết định là vũ khí cực mạnh của Thiên tộc, nó mang đặc tính hiến tế. Vì thứ vũ khí này lấy sinh mệnh để trả giá, cho nên uy lực cũng cực kỳ đáng sợ. Trước đây, Tu suýt nữa đã chết dưới Quyết định. Nhất Diệp Tri Khâu không viết kỹ càng tỉ mỉ nguyên nhân, chỉ nói là một khi bị Quyết định tập trung, thì không thể né tránh công kích chí mạng từ nó.

.

“Đừng nhìn —”

.

Nghe được câu nói của Đỗ Trạch, Thần Quang Minh đang tan biến lộ ra nụ cười trào phúng.

.

“Quyết định chân chính chưa bao giờ cần tập trung.”

.

Trong vô số con mắt, Thần Quang Minh từ từ tan biến chỉ còn lại nửa khuôn mặt, cho dù chỉ có nửa khuôn mặt, cũng có thể nhìn thấy sự ác ý trên đó.

.

“Bởi vì nó là vũ khí của quy tắc.”

.

Thần Quang Minh nói: “Các ngươi đã chết.”

.

Những câu này giống như lời nói linh thiêng, vừa cất ra thì lập tức trở thành sự thật.

.

“Đỗ Trạch… !”

.

Đau đớn thình lình xuất hiện khiến khuôn mặt Đỗ Trạch trở nên vặn vẹo. Cậu cắn chặt răng, hận không thể dùng răng nanh để giải phóng nỗi thống khổ như thấu xương thịt. Mồ hôi lạnh làm ướt đẫm mái tóc đen, Đỗ Trạch thở dồn dập, trước mắt đã chuyển thành màu đen, Quyết định mở mắt như vừa mới tỉnh ngủ, sau đó biếng nhác bố trí ánh sáng đen mà nó sắp sửa bắn ra.

.

Sao cậu lại cảm thấy đau như thế? Rõ ràng Quyết định còn chưa phát động công kích, hiện giờ cậu đã như bị vô số tia sáng đâm xuyên, tựa một miếng vải rách thủng lỗ chỗ.

.

Chất lỏng ấm nóng màu đỏ chảy dọc xuống từ trán, sắp sửa chảy vào mắt, Đỗ Trạch nhịn không được vươn tay gạt nó ra, khi thấy được một cái lỗ lớn nơi tay phải thì triệt để ngây ngẩn cả người.

.

Tại sao lòng bàn tay của cậu có thể nhìn từ đầu này sang đầu kia, tại sao lại đổ máu, tại sao lại đau như thế — không phải là giống, giờ cậu căn bản là một miếng “vải rách”!

.

“Đây là quy tắc. Một khi đã sắp đặt, thì không thể vi phạm.” Ngữ điệu Thần Quang Minh rất kỳ lạ, như đang cười nhạo người khác, lại như đang châm chọc chính mình. “Quyết định có quy tắc là tuyệt đối trúng mục tiêu, dù có phòng ngự hay lảng tránh thế nào cũng vô ích, bởi vì kết quả của các ngươi đã bị quy tắc sắp đặt là bị xuyên thủng.”

.

Trước khi hoàn toàn biến mất, đường cong nơi khóe miệng Thần Quang Minh hiển hiện một vẻ vừa thỏa mãn vừa điên cuồng.

.

“Cuối cùng ta cũng giết chết ngươi ha… ha ha…”

.

… Không thể nào… Sao Tu có thể chết… !

.

Điềm xấu trong lời Thần Quang Minh càng làm miệng vết thương Đỗ Trạch đau đớn hơn so với việc bị chọc thủng, thanh niên tóc đen cố gắng chống mí mắt nặng nề, toàn tâm toàn ý tìm hình bóng của Tu.

.

Vừa nãy cậu còn nghe được tiếng Tu gọi…

.

Ục.

.

Một lượng lớn máu tươi ào ra, mang theo độ ấm sinh mệnh chảy liên tục ra ngoài. Che kín những con mắt đen tối, chúng lặng im nhìn thanh niên tóc đen tử vong.

.

Trước khi chết, Đỗ Trạch vẫn không thể nhìn thấy người mình quan tâm nhất.