Chương 45: Chương 45

Độc giả: Bán đứng đồng đội.

.

“Ngươi có biết đoàn kịch Tinh Quang không? Là đoàn kịch nổi tiếng nhất đại lục ấy, hiện nay họ đang tìm một nhân vật chính thích hợp, ta cảm thấy ngươi rất thích hợp. Ngươi thật sự rất đẹp. Nếu ngươi chấp nhận đóng nhân vật chính, thù lao sẽ rất hấp dẫn, có muốn xem xét không?”

.

Enoch liếng thoắng dưới ánh mắt lạnh băng của Tu, tính tình gã từ trước đến nay luôn hấp tấp. Sau khi thoáng thấy Tinh Linh tóc trắng, Enoch tin chắc không một sinh linh nào có thể hợp với “Cecil” bằng Tinh Linh này — có được mỹ mạo khiến cả thế giới mê mệt của Cecil. Cho nên Enoch bỏ lại đồng bạn, hùng hục chạy tới cản người. Hiện giờ, Enoch có tí buồn bực, tuy lời cầu xin của gã quá đột ngột, nhưng Tinh Linh tóc trắng trước mắt đây cũng không đến mức phải tỏa sát khí với gã chứ?

.

Cảm giác quá nguy hiểm rồi…

.

Đạo tặc tóc ngắn theo bản năng căng chặt thân thể, thói quen nghề nghiệp thúc dục gã bắt đầu tìm kiếm khe hở trốn thoát. Gã đảo mắt qua Đỗ Trạch rồi ngừng phắt lại. Enoch nhìn Đỗ Trạch đau đáu, ban nãy lực chú ý của gã đã bị Tinh Linh tóc trắng thu hút, lúc này mới phát hiện đối phương còn có một đồng bạn, hơn nữa người đó là ——

.

“Là ngươi?!” Enoch chỉ vào Đỗ Trạch hét to: “Ngươi đã bị đưa đến đâu vậy? Eric vẫn luôn tìm ngươi!”

.

Ơ, túc địch quân đang tìm tiểu sinh á?!

.

Đỗ Trạch còn chưa kịp nghĩ nhiều, Tu đã ra tay. Thù mới hận cũ cộng vào, Tu lấy tốc độ sét đánh chụp lấy Enoch. Tốc độ của một Thánh Tiễn căn bản không phải thứ mà Enoch tránh thoát được, Tu thấy được nét mặt kinh dị của Enoch, sau đó chớp mắt một cái quay phắt đầu lại nhìn, vừa lúc thấy Enoch đang vác Đỗ Trạch nhảy lên nóc nhà. Enoch bên cạnh Tu từ từ biến mất, thứ này chẳng qua chỉ là ảo ảnh, giống như đúc lần bắt Đỗ Trạch khi trước.

.

Đỗ Trạch biết chiêu này, đó là kỹ năng nhà nghề của Enoch: dời hình hoán ảnh, cũng chính là lợi dụng ánh sáng và bóng ma tạo ra một người giống hệt để thu hút sự chú ý của người khác, vua đạo tặc Jack đã sáng tạo nên kỹ năng rất độc đáo này. Nhưng đây chưa phải trọng điểm, trọng điểm là… sao lúc nào cậu cũng bị trúng đạn hết vậy hả.

.

Bị Enoch vác trên vai, Đỗ Trạch bắt đầu giãy dụa, sau đó bị đạo tặc cảnh cáo.

.

“Ê? Đừng lộn xộn, ta không muốn đánh ngất ngươi đâu.”

.

Độc giả khổ bức buồn bực hỏi: “Ngươi mang theo ta làm gì?”

.

“Hóa ra ngươi không bị câm, giọng nói rõ ràng là không tệ, không thích nói chuyện hả?” Cho dù đang chạy thoát thân, Enoch vẫn nói nhiều như thường: “Tuy không biết tại sao, nhưng dường như Eric rất để ý đến ngươi, cho nên vừa nhìn thấy ngươi đã chịu không được phải…”

.

Thiếu niên, cậu đây là đang tìm đường chết đúng không! Đỗ Trạch cũng chịu không được phải làm một biểu cảm đau thương. Từ khi manh chủ tỉnh tò với cậu, tất cả mọi chuyện trước giờ chẳng ngờ lại có thể được giải thích một cách rõ ràng, ví dụ như tại sao lúc ở di tích Chu Nho Tu lại nổi bão, lại ví dụ như tại sao Tu lại khuôn muốn thấy em gái Ariel dễ thương. Tên ngốc biết được chân tướng đó thì nước mắt lập tức tuôn rơi, cái tình tiết manh chủ chỉ vì một thằng đực rựa thô ráp mà hy sinh hết em trai em gái thật sự không sao chứ?

.

… Cơ mà túc địch quân mắc gì phải tìm tiểu sinh nhỉ?

.

Enoch lợi dụng các loại địa hình để tăng nhanh tốc độ, Tu tạm thời không đuổi theo, Đỗ Trạch bỗng phát hiện đây là một cơ hội rất tốt.

.

“Sách của tôi đâu?”

.

“Sách nào… A ngươi đang nói cuốn sách có hai người ngoài bìa đúng không?” Giọng nói Enoch đầy vẻ tò mò: “Trong cuốn sách đó có cái gì thế? Tại sao Eric vừa nhìn thoáng qua đã khiếp hãi vậy, lần đầu tiên ta thấy Eric như vậy đấy.”

.

… Xin hãy thắp một ngọn nến cho vị thánh tử đã mất đi sự trong sáng.

.

“Eric không cho bọn ta xem, cho nên tặc gia ta đã lén trộm nó.” Ngữ điệu của Enoch tản ra một sự nuối tiếc: “Nhưng Eric đã thiết lập rất nhiều phong ấn ở bên ngoài, xem không được.”

.

Loại xúc động mãnh liệt muốn tặng thẻ người tốt cho thánh tử đại nhân là gì đây, làm tốt lắm! Vì thế, cái thứ yêu nghiệt đó giờ đang ở trong tay Enoch ư? Đỗ Trạch cảm thấy như thế cũng được, nếu cậu đã định tìm chỗ giấu nó đi, chẳng bằng cứ để nó lại cho Enoch, dù sao thì Enoch cũng mở không được.

.

Vừa nghĩ thế, Đỗ Trạch chợt nghe đạo tặc hùng hổ nói: “Điều đó không làm khó được ta, tặc gia ta quen rất nhiều người, họ nói sẽ mau chóng xóa bỏ được phong ấn!”

.

Tên ngốc hoảng hốt thoáng thấy được cảnh cuốn đồng nhân đang thẹn thùng bị một đám người vây quanh, ngượng ngùng nhìn họ xốc váy mình lên…

.

“… Trả lại cho tôi!”

.

“Ngươi muốn lấy lại sách?” Enoch nói: “Vậy đi, ngươi giúp ta một chuyện, ta sẽ trả sách lại cho ngươi.”

.

Đỗ Trạch không cần nghĩ cũng biết là nhiệm vụ xuất sư đó, trong nguyên tác vì để Tu đồng ý diễn《Cecil》, Enoch đã ký kết một hiệp ước không bình đẳng, cứ thế trở thành một trong số em trai của manh chủ.

.

“Chíp chíp!”

.

Tiểu phượng hoàng đứng trên đầu Đỗ Trạch hình như đã nhận ra Enoch: lúc trước chính cái tên lông ngắn này đã bắt mama của nó đi!

.

“Chíp —— ”

.

Chim nhỏ phẫn nộ dùng thân thể tròn ú của mình làm vũ khí, lăn một cái đập trúng trán Enoch. Enoch lảo đảo suýt chút nữa là té từ nóc nhà xuống, nhưng cũng nhờ đó mới tránh được mũi tên ánh sáng đang phóng tới. Đạo tặc nằm ngay đơ trên nóc nhà, vừa nãy tia sáng xẹt qua chóp mũi làm gã thoáng nhìn thấy cái chết của mình. Đỗ Trạch quay đầu nhìn, phía trước họ có một cái tháp đồng hồ cao chót vót, phản chiếu hình ảnh Tu đang đứng trên đó, tiếp tục kéo cánh cung bằng cành lá — đó là lễ vật mà cây sinh mệnh đã trao cho Tu, thần khí có khả năng tự động hóa ra mũi tên ma pháp.

.

Trực giác nói cho Enoch rằng, toàn thân gã đều bị nhắm vào, dời hình hoán ảnh tiêu hao rất nhiều năng lượng, mỗi ngày chỉ được sử dụng một lần. Tinh Linh tóc trắng thả dây cung, trong khoảnh khắc đó, một con hỏa long nhảy ra đỡ mũi tên, cho dù nó bị đánh tan, nhưng mưa lửa bay đầy trời vẫn che khuất tầm mắt Tu, cho Enoch đủ thời gian để trốn đi. Đạo tặc chật vật né tránh tên, chạy về phía người vừa đến.

.

“Enoch đần độn, lại đi gây chuyện!” Mier đá Enoch một phát, sau đó thì nhìn thấy Đỗ Trạch. “Ồ, đây không phải là người mà Eric đang tìm đó sao?”

.

“Đúng vậy, cho nên ta mới nhịn không được trộm y về, sau đó thì gặp phải một tên lợi hại.” Nói đến Tu, mắt Enoch lại nhá lên. “Ta nói cho mà biết, ta đã tìm được diễn viên thích hợp rồi —— ”

.

“Đối phương rất khó giải quyết.” Tráng hán Bart cắt ngang lời Enoch, hắn rút đại kiếm ra, cảnh giác nhìn về phía đối diện.

.

Ngọn lửa hỏa long tung ra từ từ tan biến. Tu lạnh lùng đứng đó, quanh thân tản ra luồng khí lạnh khủng bố. Cho dù vậy, khuôn mặt Tinh Linh vẫn xinh đẹp đến độ khiến người ta mất đi phản ứng. Mier ngẩng mặt lên, chỉ trong chớp mắt, đôi mắt sáng rỡ.

.

“Đẹp quá ~ ta cảm thấy mình đã vực dậy được từ nỗi thất tình rồi ~ ”

.

Bart cười khổ: “Tiểu thư, xin đừng như vậy.”

.

Tu kéo căng dây cung, ở đó tự động hiện lên ba mũi tên ma pháp.

.

“Chíu —— ”

.

Quá nhanh! Đồng tử Bart co rút lại, hắn hoàn toàn không thấy được quỹ đạo bay của chúng, chỉ có thể căn cứ vào động tác tay của Tu để đoán phương hướng và vị trí, sau đó chặt kiếm xuống. Khi đại kiếm tiếp xúc với mũi tên, nguồn lực mạnh mẽ truyền đến tay hắn đã cho hay, đối phương là một Thánh Tiễn.

.

“Ầm!”

.

Tiếng động này đã kinh động đến Tinh quốc, đội vệ binh vừa tới đã trợn tròn mắt nhìn trận đấu bên trên. Đẳng cấp đó không phải muốn chen là chen vào được. Đội trưởng đội vệ binh ngó lên: ơ, đó không phải là cháu gái của Antonio đại nhân ư?!

.

Enoch tiếp tục chật vật né mũi tên ma pháp của Tu, gã vừa nhảy nhót vừa rên rỉ với Đỗ Trạch: “Tại sao đồng bạn của người luôn đáng sợ như thế!”

.

Đó là vì cậu luôn chọt trúng điểm bạo của hắn!

.

“Buông… tôi xuống.”

.

“Vậy thì cho tặc gia thời giờ để buông ngươi ra đi!”

.

“Ức.”

.

Một tiếng ức đột ngột vang lên, tất cả mũi tên đều bị một ngọn lửa nuốt hết. Một lão già khua khoắng bình rượu xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người. Lão khoác một pháp bào rách nát, khuôn mặt đỏ bừng lên vì rượu. Trong khoảnh khắc thấy lão già đó, Mier hốt hoảng hét to: “Gia gia!”

.

Bart thở phào, cung kính hành lễ với lão: “Lão gia.”

.

Lão già khoát tay, say khướt nhìn Tu đứng trên tháp đồng hồ: “Người trẻ tuổi nên thu sát khí lại đi, đây là đế đô, ngươi muốn nháo nữa, thì chẳng phải ta, ức, Antonio vô năng. Người hoàng gia thiệt keo kiệt, lão già này muốn uống rượu cũng không yên, ức.”

.

Pháp Thần Antonio đệ nhất vẫn luôn là một huyền thoại, lão là thần tượng của vô số người trên đại lục hỗn độn, những truyền thuyết đã được cải biên thành kịch, được thi nhân biên soạn thành một bài hát. Không ai có thể nói rõ thực lực của Antonio mạnh đến nhường nào. Theo những lời truyền miệng, lão chỉ còn thiếu một bước nữa là thành thần. Antonio không thuộc bất cứ thế lực nào, hiện nay lão đơn thuần chỉ là một vị khách của Tinh quốc. Trong nguyên tác, Tu mượn Mier để làm quen với Antonio, sau đó được Pháp Thần cho vào mắt xanh, nhờ vậy mới thu hoạch được một đạo sư Pháp Thần.

.

Người này cực kỳ nguy hiểm, đây là cảm giác mà Antonio tạo cho Tu. Tinh Linh dường như có chút miễn cưỡng, có lẽ Ma tộc này có thể cùng một chiến tuyến với mình, Tu nghĩ hờ hững, nếu người này cũng gây trở ngại cho hắn…

.

Antonio ngước mắt, cặp mắt trong men say lờ đờ bỗng lóe lên một tia sáng.

.

“Ngươi là một người kế tục tốt, lão già đây không muốn giết ngươi.”

.

“Họ không nên cướp người của ta đi.” Tinh Linh lạnh lùng nói.

.

Tầm mắt mọi người bỗng dưng tập trung hết về phía Đỗ Trạch đang bị Enoch vác trên vai. Đạo tặc tóc ngắn cười gượng thả Đỗ Trạch xuống. Lúc Đỗ Trạch đến gần sát tháp đồng hồ, Tu nhảy xuống nắm chặt cánh tay Đỗ Trạch, như một con rồng lớn đang bảo vệ kho báu của mình.

.

Antonio mở nắp bình rượu, uống vài hớp rồi nói: “Aha ~ xem ra đây chỉ là một sự hiểu lầm. Tuổi trẻ tốt thật, lúc nào cũng có sức khỏe đi gây chuyện.” Ánh mắt lão dừng trên người Tu: “Ngươi rất được, có muốn theo lão già hồ đồ này không?”

.

Nếu đổi lại là người khác, khi nghe được câu này, người ta chắc chắn sẽ hạnh phúc đến mức bất tỉnh. Đây là Pháp Thần Antonio đệ nhất đó, là huyền thoại đó!

.

Đối với lời mời của Antonio, Tu từ chối cho ý kiến. Hắn lạnh lùng lườm Enoch, sau đó kéo Đỗ Trạch rời khỏi. Có Antonio ở đây, hắn không tiện ra tay với những kẻ đó.

.

Còn nhiều thời gian.

.

Thấy Tu và Đỗ Trạch định đi, Enoch nhanh chóng la to: “Này! Thật sự không suy xét một chút gì hả? Diễn viên!”

.

Đỗ Trạch vẫn cảm thấy người của tiểu đội đánh thuê báu vật thật sự quá thiếu ngược. Cho dù manh chủ đã lộ rõ sát ý với họ, họ vẫn cứ đùa giỡn quá trớn như thế, hoàn toàn không nhận ra sự nguy hiểm nào, nhất là cái tên Enoch siêu lỗ mãng kia.

.

Tu phớt lờ nó tiếp tục bước tới, thấy thế Enoch lại hét lên: “Người anh em tóc đen, đừng quên lời hẹn của chúng ta! Ta sẽ chờ tại đoàn kịch Tinh Quang!”

.

Chớp mắt, Đỗ Trạch cảm thấy Tu nắm chặt tay mình hơn. Tên ngốc giờ đây đã chắc mẩm, Enoch là đồ tai họa, mỗi lần làm gì thì người trúng đạn bao giờ cũng là cậu (gào thét-ing)!

.

Sau khi rời khỏi đó, hai người tìm một quán trọ để nghỉ ngơi. Đỗ Trạch cảm thấy Tinh Linh trước mắt đang tỏa ra khí lạnh ghê người. Trong tình huống này, cậu nên chủ động nhận tội là tốt nhất.

.

“Đạo tặc đó, có thứ mà tôi muốn.” Thấy Tu nhìn qua, Đỗ Trạch tỉnh lược đi những từ nguy hiểm: “Cậu ta bảo nếu tôi giúp cậu ta một việc, cậu ta sẽ trả lại thứ đó.”

.

“Thứ đó là gì?”

.

Đỗ Trạch im bặt, bộ cậu phải nói cho manh chủ đó là cuốn đồng nhân chắc!

.

May mà Tu không hỏi nữa và chuyển sang vấn đề khác: “Hắn muốn ngươi làm gì?”

.

“… Thuyết phục anh đi diễn kịch.”

.

Tu đứng bên cửa sổ, ánh mặt trời soi tỏ gương mặt tinh tế đó.

.

“Ngươi muốn ta làm ư?” Tu nói: “Vậy ngươi hãy nói đi, nói ra thứ mà người muốn ta làm.”

.

—— Cho đến khi ta là của ngươi.

.

Giọng nói rõ ràng mà lạnh lùng của Tu toát ra một vẻ cám dỗ khó tả bằng lời, Đỗ Trạch gần như nói mà không suy nghĩ: “Tôi muốn anh diễn kịch.”

.

Dưới ánh nắng, đôi môi mỏng của Tu hơi nhếch lên. Hắn bước tới, vỗ về phần gáy Đỗ Trạch.

.

“Như ngươi mong muốn.”

.

Ngày hôm sau, tại đoàn kịch Tinh Quang, Enoch như nguyện thấy được vị cứu tinh của mình. Ngay khoảnh khắc Tu xuất hiện, tên đạo tặc đó gần như khóc thét lên vì sung sướng.

.

“Ngươi đồng ý diễn hả? Đồng ý hả? Đồng ý hả?”

.

Tu không thèm trả lời Enoch mà hỏi vặn lại: “Tại sao ngươi lại bắt y đi?”

.

Enoch hiểu là Tu đang nói tới Đỗ Trạch, sợ Tu tức giận phẩy tay áo bỏ đi, Enoch vội vã giải thích: “Là hiểu lầm! Hiểu lầm đó! Ta có một người bạn muốn tìm hắn, khi đó ngài đánh tới đột ngột làm ta hốt hoảng, cho nên mới thuận tay dắt đồng bạn của ngài đi…”

.

“Ai đang tìm y?” Giọng Tu rất bình tĩnh nhưng lại khiến Đỗ Trạch muốn chạy trối chết.

.

“Một người bạn của ta, tên là Eric.” Như sợ Tu hiểu lầm, Enoch bắt đầu lên tiếng giải thích cho Eric: “Eric không có ác ý đâu, ta có thể cảm nhận được hắn có cảm tình với bạn của ngươi.”

.

“Eric… ư…”

.

Đỗ Trạch lặng lẽ thụt lui mấy bước, sâu trong nội tâm cậu bấy giờ cảm thấy rằng Tu đã xem Eric là túc (tình) địch cả đời rồi —— đừng hỏi cậu vì sao!

.

Mà tên vẫn luôn nằm ngoài cuộc là Enoch lại tiếp tục liếng thoắng: “Đợi đến khi ngài thấy Eric rồi, ngài sẽ biết tên đó là một người rất tốt. Hiện giờ, Eric có việc phải làm, nhưng hắn bảo có thể gặp lại hắn tại giải đấu vũ khí, đến lúc ấy ta sẽ dẫn ngài đi.”

.

Giờ khắc này, Đỗ Trạch ngộ ra một điều, thật ra không phải cậu lúc nào cũng bị trúng đạn đâu, mà là do cái tên Enoch đó là thứ chuyên bán đứng bạn bè!

.

Đỗ Trạch hoảng sợ khi thấy Tu lạnh lùng gật đầu, mà tên lỗ mãng Enoch lại hoàn toàn không nhận ra mình đã hại bạn, đã thế còn hí hửng dẫn họ đến gặp đoàn trưởng đoàn kịch Tinh Quang. Đoàn trưởng nhìn thấy Tu cũng hưng phấn lạ thường, dưới sự giựt dây của Enoch, tên đó cũng rất muốn khiêu chiến thử vở kịch có độ khó cao kia. Đoàn kịch Tinh Quang đã chuẩn bị tất tần tật mọi thứ từ sớm, chỉ còn thiếu một nhân vật chính thích hợp nữa thôi.

.

Điều quan trọng nhất của một vở kịch là phải làm cho khán giả nhập tâm. Thật ra《Cecil》không cần yêu cầu cao về diễn xuất, khóở chỗ là phải tìm cho được một “Cecil” xinh đẹp kiều diễm đến độ ai ai cũng phải ngắm nhìn, chúý, nói cách khác, dù là trai gái già trẻđều phải công nhận “Cecil” trong vở kịch là rất đẹp. Tất cả mọi người say mê với cái đẹp của “Cecil”, bởi vậy khi người yêu của “Cecil” xuất hiện, khán giả phải sinh lòng ghen tỵ, có thế vở kịch đó mới thành công được.

.

Đoàn trưởng đoàn kịch Tinh Quang hiện rất muốn khóc thét lên, hắn cuối cùng cũng tìm được một nhân vật chính lý tưởng. Tinh Linh tóc trắng chỉ mới mặt mộc thôi cũng đã làm người ta hóa đá rồi, vậy thì sau khi hoá trang xong, chắc chắn họ sẽ được nhìn thấy một “Cecil” chân chính. Hắn có thể lấy cả đời diễn kịch của mình ra để đánh cược, Tinh Linh này nhất định có thể làm cho tất cả người xem điên cuồng, tuy nhiên…

.

Cho dù tất cả người xem có chao đảo vì “Cecil” đi nữa, thì chưa chắc họ đã ghen tỵ với người yêu của “Cecil”.

.

Bởi vì ánh mắt nhìn người yêu của “Cecil” thật sự giống như đang nhìn một cọng rơm vậy.

.

Chỉ mới cái nhìn với người yêu đã có vấn đề thì đừng nói chi là hôn môi hay làm những cử chỉ thân mật với nữ chính. Đoàn trưởng cảm thấy mình nên uống một bình rượu, sở dĩ có rất ít đoàn kịch diễn《Cecil》đều là do bịđứng ở cảnh thứ nhất, “Cecil” không hề xinh đẹp đến mức khiến cho tất cả người xem mê muội. Hắn dễ dàng thông qua cảnh thứ nhất, nhưng lại bị bíở cảnh Cecil sống chung với người yêu, mà cảnh này lại là cảnh quan trọng nhất mới khổ chứ: chỉ có thể làm tất cả người xem ghen tỵ với người yêu của “Cecil” thì tình tiết tiếp theo mới khiến họ chuyển từ ghen tỵ sang đồng tình, để rồi kết cuộc cuối cùng chỉ còn lại sự buồn bã và thất vọng.

.

Những cảnh khác đều đã thông qua, chỉ có cảnh thứ hai là vẫn đứng khựng. Đoàn trưởng thật sự rất muốn quỳ dưới chân Tu mà cầu xin: ta không cần ngươi xem nữ chính như người yêu, nhưng dù gì ngươi cũng phải coi trọng nàng ấy chứ?

.

Sau khi hay được sự việc, Enoch vội vã chạy đi tìm Tu. Đỗ Trạch chờ xem dưới sân khấu, cậu thấy Enoch nói gì đó với Tu, Tu chợt nhìn về phía cậu rồi đáp lại một câu.

.

Trong khoảnh khắc đó, Đỗ Trạch chứng kiến được màn biến sắc độc đáo nhất thế giới trên mặt Enoch. Tên đạo tặc ngây như phỗng nhìn Tu, cuối cùng mang theo một biểu cảm đánh cược tất cả chạy tới nói gì đó với đoàn trưởng. Sau đó Đỗ Trạch lại thấy khuôn mặt đoàn trưởng cũng chuyển biến sang đủ sắc màu trông rất đẹp mắt, kế tiếp, đoàn trưởng mang theo biểu cảm quyết liệt bước tới cùng Enoch.

.

Đỗ Trạch bỗng có một dự cảm xấu, cậu thấy hai người đến trước mặt mình, Enoch và đoàn trưởng đều nở một nụ cười thân thiết.

.

“Ha ~ người anh em giúp cái đi, ngươi diễn vai nữ chính ở cảnh hai được không?”

.


.


.

—— Hôn lên mặt một chút thôi mà, cần gì phải so đo chứ.

.

—— Nếu nữ chính là y, ta sẽ hôn ngay lập tức.

.

——【 Hộp bí mật】

.

——————————————

Tác giả có điều muốn nói:

.

Hệ thống:【BOSS】nhân vật chính đã xuất hiện, HP: ? ? ? ? , MP: ? ? ? ? , độ nguy hiểm cấp SSS, các người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng.

.

【MT】Độc giả (giá trị thù hận đạt max): sữa, sữa, sữa —— cho miếng sữa đi!

.

【Vú em】Tác giả (dùng hồi thành phù): chúc hai người hạnh phúc, ha ha.

.

【MT】Độc giả (bị đẩy ngã): mẹ kiếp anh dám bán đứng đồng đội! ! !

.

MT: chủ tăng (chỉ tanker chính trong nhóm)