Độc giả: Rượu có thể làm ấm người.
.
Căn cứ theo thông tin mà Annie cung cấp, Đỗ Trạch và Tu dùng truyền tống đến trấn nhỏ Snow gần vùng cực lạnh.
.
Vừa bước ra khỏi truyền tống trận ma pháp, tên ngốc nào đó gần như bị đông cứng. Một phút trước vẫn còn đang ở phương nam ấm áp, thế mà một phút sau lại xuất hiện giữa phương bắc lạnh lẽo. Cạnh truyền tống trận là một tiệm trang phục, chắc là để chuẩn bị cho những lính đánh thuê chưa trang bị gì hết như Đỗ Trạch. Đỗ Trạch bị Tu kéo vào tiệm, sau khi bước ra, trên người Tu là một chiếc áo dài bằng bông với tà áo xanh trắng đan xen. Đỗ Trạch thì bị bọc thành một cục lông tròn, thế mà vẫn run lẩy bẩy như cũ.
.
Chết lạnh đơn côi! QAQ
.
Cái cục gồ ghề trên mũ bông của Đỗ Trạch rung rung, tiểu phượng hoàng nhô đầu ra, cặp mắt đen nhánh tò mò nhìn khung cảnh trắng xóa. Thành trấn trước mắt bị bao phủ bởi một màu trắng thuần, khắp nơi đều có tuyết, Tu nhìn cục lông tròn ngốc đang run rẩy, chìa tay tóm lấy tay trái Đỗ Trạch. Vừa chạm vào tay Tu, Đỗ Trạch chợt rùng mình, bởi vì tay của đối phương còn lạnh hơn cả cậu. Giữa hai bàn tay dần dần tỏa ra một vầng sáng màu lục nhạt, Đỗ Trạch cảm nhận được một luồng khí nóng ấm đang truyền vào lòng bàn tay và lan tỏa khắp thân thể.
.
Tu kéo Đỗ Trạch, bắt đầu đi tới nơi đã định. Đỗ Trạch nhìn đau đáu đôi tay đang quấn lấy nhau của họ, bất giác nhớ lại một câu mà cậu đã từng đọc ở đâu đấy.
.
—— Lòng bàn tay lạnh buốt là vì không được ai yêu thương.
.
Trái tim như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, Đỗ Trạch rất đau đớn, nếu Tu biết cậu là đầu sỏ gây ra mọi tội lỗi…
.
Tu dừng bước, Đỗ Trạch suýt nữa tông thẳng vào lưng hắn. Tên ngốc bấy giờ phát hiện họ đã đến trước ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn của Edie và Lala. Tu đứng trong băng tuyết, ánh mắt nhìn chằm chằm nhà gỗ đó khó mà tả được bằng lời. Lúc đến gõ cửa, con ngươi xanh biếc chỉ còn lại sự lạnh lẽo, như tất cả tình cảm đều lắng đọng lại và kết thành một khối băng giá lạnh.
.
“Cốc, cốc.”
.
Cửa gỗ nhanh chóng mở ra, một người trẻ tuổi tóc xám mắt xanh đứng đó, vừa thấy Tu thì y chợt ngây ngốc. Đỗ Trạch đánh giá thanh niên tóc xám đã lớn lên với Tu từ nhỏ, ánh mắt của y rất là mệt mỏi. Trong《Hỗn huyết》, Nhất Diệp Tri Khâu không miêu tả gì nhiều về Edie, chỉ biết là khi y đi bên cạnh Tu thì như một cái bóng. Điều đáng khinh hơn là khi Edie đứng ra và thoát khỏi cái bóng đó không phải là để bảo vệ người bạn thân nhất của mình, mà là để phân rõ giới hạn với Tu.
.
Chính điều này đã khiến Đỗ Trạch cực kỳ phẫn nộ, không nhắc tới công chúa Kelly không quen thuộc, Daniel và Ulrica đều chỉ mới làm quen khi tới trường học ma khí, nhưng những người cùng lớn lên với manh chủ là Edie và Lala sao lại không biết Tu là người thế nào chứ?! Tà ác em gái anh á! Nói đỡ manh chủ một câu là chết ư! Nếu không phải được phần đông người xác nhận, thần điện Quang Minh cũng đâu có kiên quyết khẳng định manh chủ là tà ác. Công chúa Kelly kéo Tu đến bên bờ vực, mà Edie chỉ nhân lúc đó đẩy nhẹ tay, khiến Tu từ đó trở đi không vực dậy nổi.
.
Bởi vậy trong nguyên tác, sau khi bị hắc hóa, Tu đã vứt bỏ mọi người. Trong nhiệm vụ cỏ băng, Edie không nhận ra hình thái Tinh Linh của Tu, họ cùng nhau đến núi tuyết chế ngự ma thú bảo vệ cỏ băng; lúc gặp tuyết lở trên đường xuống núi, khi tìm được Edie, Tu phát hiện Edie đang bám bên vách đá ngập tràn nguy hiểm, tiếp đó…
.
Tất cả độc giả che mặt: Nhân vật chính thật sự là quá bỉ ổi.
.
Cho nên tâm tình Đỗ Trạch lúc này rất phức tạp, cậu không muốn thấy Tu trở nên đê tiện như vậy, nhưng nếu không nhận nhiệm vụ này, không nói đến bên ngoài, trong lòng Tu sẽ không bao giờ quên được. Edie và Lala giống như một thứ gì đó khảm sâu vào tim Tu, nếu không rút nó ra, nó sẽ vĩnh viễn làm miệng vết thương thối rữa.
.
“Các ngươi là… ?” Edie lấy lại tinh thần, giọng nói y mang theo sự đề phòng, Tinh Linh tóc trắng và thanh niên tóc đen đối diện tuy không có biểu cảm gì, nhưng họ làm y cảm thấy nguy hiểm.
.
Tu lặng im nhìn gương mặt vừa thân thuộc lại vừa xa lạ đó, hắn từng cho rằng mình sẽ không khống chế được, nhưng trong lòng hắn lúc này trống rỗng không có bất cứ cảm giác nào, chỉ có một sự ấm áp đang lan tỏa từ bàn tay phải, đó là hơi ấm của Đỗ Trạch.
.
Hắn chỉ dùng tay nắm chặt người này như vậy là đủ rồi.
.
Edie thấy Tinh Linh tóc trắng hờ hững lấy giấy chứng nhận lính đánh thuê bày ra trước mắt mình, bên trên có một nhiệm vụ tên là “Tìm kiếm cỏ băng”. Đôi mắt Edie bỗng sáng lên, nhưng khi nhìn sang chữ cấp E trên giấy chứng nhận, ánh sáng đó mau chóng tàn lụi.
.
Edie cười gượng: “Cảm ơn hai người đã nhận nhiệm vụ này, nhưng độ khó nhiệm vụ thuộc cấp A —— ”
.
Edie bỗng im bặt, mới vừa rồi đã có một đòn tấn công xẹt qua tai y nhanh đến nỗi làm y không thể phát hiện. Y đã lên trình độ Kiếm Sư trung cấp, vậy Tinh Linh này rất có khả năng là Đại Kiếm Sư? Hơn nữa không biết vì sao, Edie lại cảm thấy cú tấn công vừa rồi như muốn lấy đầu y. Tuy nhiên Edie nhanh chóng bác bỏ cảm giác này, y bắt đầu kích động, đối phương đã thể hiện thực lực hùng mạnh của mình với y, chuyến đi núi tuyết lần này sẽ rất thuận lợi. Vốn Edie đã quyết định hôm nay sẽ một mình xông vào vùng cực lạnh, vì hỏa độc của Lala không thể chờ thêm được nữa.
.
“Các ngươi muốn thù lao gì?” Edie hỏi.
.
Tinh Linh đó cuối cùng cũng cất tiếng, giọng nói của hắn làm người ta phải rùng mình: “Về rồi sẽ bàn.”
.
“Chiều nay chúng ta xuất phát được không?” Nghe vậy, Edie vội vã nói, sau đó dường như thấy mình quá mức nóng vội nên tiếp thêm một câu: “Xin lỗi, đồng bạn của ta hiện rất cần cỏ băng.”
.
Tu đảo mắt vào trong nhà gỗ và khẽ gật đầu. Tiếp đó, hắn kéo Đỗ Trạch rời đi. Edie ngẩn người rồi mới nhận ra đối phương đang đi chuẩn bị, y sực nhớ mình vẫn chưa biết tên hai người đó.
.
“Các ngươi tên gì?”
.
Tu phớt lờ đi tới, Đỗ Trạch thì quay đầu lại, gằn từng tiếng với Edie đang đứng trước cửa: “Hắn tên là Tu.”
.
Là Tu đã từng bị các anh ruồng bỏ.
.
Edie đứng đó, nghe được cái tên quen thuộc thì hoàn toàn sửng sốt.
.
.
Trong vùng cực lạnh là những dãy núi tuyết liền nhau, chúng tạo thành một màn chắn tuyết ở phía bắc đại lục hỗn độn. Trong đó ngọn núi cao lớn nhất nghe đồn là chỉ có thần mới vượt qua được. Đã từng có một độc giả đăng bình luận hỏi vùng cực lạnh là nơi nằm cuối điểm bắc của đại lục hỗn độn, vậy nếu đi xuyên qua vùng cực lạnh thì sẽ thế nào. Nhất Diệp Tri Khâu đáp rằng: sẽ rơi xuống.
.
Là rơi xuống thật đấy, đại lục hỗn độn là một khối lơ lửng, chia thành hai mặt chính phản, cho dù là hải dương cũng phải có điểm cuối. Chỉ có mắt không gian trong vùng đất thất lạc mới có thể lui tới đại lục chính, phản diện. Nếu cứ đi tới bên kia đại lục thì sẽ rơi xuống, về phần rơi đến đâu, chỉ có tay tác giả đó mới biết được.
.
Nhóm Đỗ Trạch mất hai ngày để lên núi tuyết, lúc nửa đêm ngày hôm sau cho đến sáng họ mới bò lên một ngọn núi. Họ nhìn xuống dưới, một chỗ khác của núi tuyết có một cốc nông, dưới đáy cốc đầy ngập cỏ băng trong suốt tỏa sáng. Cành lá do băng kết thành tự do duỗi mình, có thể thấy rõ gân lá tinh tế của nó. Dưới ánh trăng, nhánh cỏ băng óng ánh một màu xanh, đó là loại thủy tinh dạng trong suốt.
.
Cảnh đẹp là thế mà Đỗ Trạch lại không có tâm để thưởng thức, cậu chỉ cảm thấy lạnh, các kiểu lạnh, sự giá băng khiến cơ thể cậu cứng còng, ngay cả run cũng không tài nào run được. Nhiệt độ của vùng cực lạnh còn thấp hơn cả trấn Snow, đừng nói chi bây giờ đang là thời gian lạnh nhất trong năm.
.
“Chúng ta hãy nghỉ ngơi ở đây, chỉ cần xuống chút nữa thì ma thú sẽ bổ ra, nghe nói đó là chó địa ngục.” Edie tạm dừng một chút, y nhìn chằm chằm Tu, chần chờ tiếp lời: “Ngươi có thể dẫn dắt nó rời khỏi một khoảng thời gian không? Chỉ cần một chút là ta có thể ngắt được cỏ băng.”
.
Trong nguyên tác, Edie cũng đề nghị với Tu như vậy, nhưng khi họ đi xuống lại phát hiện đó không phải là một con chó địa ngục thông thường, mà là chó ba đầu Cerberus trong thần thoại. Tuy trong lúc giao tranh gặp chút phiền toái, nhưng cuối cùng nó vẫn bị Tu thuần hóa và trở thành một trong những sủng vật của manh chủ.
.
Thấy Tu gật đầu, Edie thở phào nhẹ nhõm, y nhanh nhẹn tạo ra một chỗ nghỉ ngơi. Hai bên ngồi xuống đối diện nhau, vô hình chung vạch ra một giới hạn. Edie nhìn cục lông ngốc nghếch đã đông cứng thành băng, y chần chờ một chút, sau đó lấy một cái bình từ trong bọc ra và thảy qua.
.
“Uống một ngụm đi, sẽ ấm lên một chút đấy.”
.
Người nhận cái bình là Tu. Hắn mở nắp bình, mùi rượu nồng đượm lan tỏa. Đỗ Trạch thấy Tu xem thử một lát rồi đưa qua, dáng vẻ đó là ngầm đồng ý ư?
.
Đỗ Trạch rất ít khi uống rượu, bởi vì cậu cơ bản không có bạn rượu, chỉ có ngày nghỉ hay lễ mới uống vài hớp với cha mẹ. Rượu là thức uống duy nhất có thể khiến người ta sinh ra ảo giác cơ thể đang nóng lên trong thời tiết khắc nghiệt. Đỗ Trạch thật sự không chịu được nữa, cậu nâng cái bình lên, bắt đầu uống.
.
Rượu vào miệng mang theo chút hương quả, không quá nồng, cho dù là tay ma mới như Đỗ Trạch cũng thấy rất dễ uống. Edie khẽ thở ra, chẳng biết tại sao y lại có cảm giác như mình bị hai người đó ghét bỏ. Edie lại lấy ra một cái bình khác, sau khi bị Tu lạnh lùng chối từ, thanh niên tóc xám mở nắp bình, bắt đầu hớp lấy hớp để.
.
Vào đêm khuya, núi tuyết cực kỳ tĩnh lặng, hai mặt trăng dính vào nhau, ánh trăng sáng ngời soi tỏ mọi thứ.
.
“Ngươi… tên Tu, đúng không.” Như không trông cậy vào việc tìm được câu trả lời từ nét mặt lạnh lùng đó của Tinh Linh, Edie nói tiếp: “Ta từng có một người anh em, hắn cũng tên là Tu.”
.
Chắc là do đã uống quá nhiều, Edie bắt đầu huyên thuyên. Không biết là tại cái tên quen thuộc đó, hay là tại cơn say đang ngấm vào mà y bắt đầu thổ lộ những suy nghĩ giấu trong người bấy lâu nay với một kẻ xa lạ.
.
“Hắn rất chói mắt, tất cả mọi người đều quý mến hắn… cả Lala cũng vậy.” Edie im lặng hồi lâu rồi nói: “Ta thật sự ghen tỵ.”
.
“Lala là bạn của ta. Ta, nàng và người đó đã cùng nhau lớn lên. Ta thích Lala, nhưng từ đầu tới cuối, trong mắt nàng ấy chỉ có hình bóng của hắn. Thậm chí ngay cả khi hắn đã thay đổi, Lala vẫn rất vui vẻ chạy tới nói với ta rằng, nàng ấy sẽ bỏ đi cùng với hắn.” Edie dùng cái bình che đi khuôn mặt: “Cho nên ta đã phạm một sai lầm.”
.
Trên ngọn núi yên tĩnh, giọng nói khàn khàn của Edie quanh quẩn khắp nơi.
.
“Ta đã phản bội người anh em tốt nhất của mình.”
.
Y đã đánh ngất Lala, sau đó thông báo với thần điện Quang Minh đến bãi tha ma. Sau khi làm xong mọi chuyện, cảm giác y có được không phải là vui sướng, mà là sự hoang mang vô tận. Một năm lại một năm qua đi, thứ hoang mang này dần dần bị sự hối hận thay thế.
.
“Ta không dám thích Lala nữa, ta chỉ muốn tìm hắn, giao Lala tròn vẹn cho hắn.”
.
Có một giọt nước nhỏ xuống nền tuyết, đó không phải rượu.
.
Từ đầu tới cuối, biểu cảm của Tu không mảy may dao động, hắn chỉ lạnh lùng nhìn Edie rơi những giọt nước mắt hối hận, lòng không dậy nổi một gợn sóng. Tiếng nói Edie càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chuyển thành thì thào những câu nói mơ hồ khó hiểu, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Tu dường như thấy không thú vị, hắn nhìn qua Đỗ Trạch bên cạnh, sau đó sửng sốt.
.
Đỗ Trạch ôm cái bình chặt cứng, cho dù bên trong đã hết rượu, cậu vẫn giữ khư khư nó. Trái ngược rõ ràng với động tác buồn cười của cậu là khuôn mặt nghiêm túc đến lạ thường, thanh niên tóc đen đơ mặt, không trông thấy một chút men say nào từ đó.
.
Tu vươn tay rút bình rượu ra, Đỗ Trạch bởi vì thế mới nhìn sang phía Tinh Linh tóc trắng, đôi mắt đen nhánh sáng ngời. Ban đầu Tu còn tưởng rằng Đỗ Trạch đã say, nhưng khi thấy ánh mắt trong sáng của Đỗ Trạch, hắn kêu một tiếng như muốn xác nhận: “Đỗ Trạch?”
.
Đỗ Trạch cất lời: “Đỗ Trạch.”
.
“Ngươi làm sao vậy?” Tu hỏi theo bản năng. Một lần nữa, thanh niên tóc đen lặp lại lời hắn: “Anh làm sao vậy.”
.
“…”
.
Tu vô cùng chắc chắn tên ngốc đó đã say, nhưng hắn không ngờ là lại có người say mà không nháo, chỉ giữ nét mặt nghiêm túc thuật lại lời của người khác, dù rằng giọng nói cứng nhắc không thay đổi ngữ điệu.
.
Tiểu phượng hoàng nhảy ra từ mũ bông của Đỗ Trạch, nó đậu trên cái bình trong tay Tu, ngẩng đầu nhìn Tu và Đỗ Trạch: “Chíp chíp.”
.
Đỗ Trạch mặt không đổi sắc nhại theo: “Chíp chíp.”
.
Tiểu Phượng hoàng hưng phấn giương cánh ra: đây là lần đầu tiên mama đáp chíp lại nó đó!
.
“Chíp chíp, chíp chíp, chíp —— ”
.
Tu tóm lấy cục lông đang hoạt bát nhảy loạn, tiểu phượng hoàng an tĩnh lại nằm trong tay hắn. Tu nhìn Đỗ Trạch lặp lại từng chữ từng chữ mà tiểu phượng hoàng đã kêu, đôi môi không nhịn được cong lên. Hắn ngó đau đáu Đỗ Trạch đang đỏ bừng mặt vì men say, một xúc động muốn cắn xuống nảy lên trong đầu và hắn đã tuân theo suy nghĩ đó. Đỗ Trạch vuốt ve chỗ bị cắn, cho dù không có biểu cảm nào, nhưng cậu vẫn cho người ta một cảm giác ngơ ngác đáng yêu.
.
Dưới ánh trăng, Tinh Linh tóc trắng nhìn thanh niên tóc đen, nói khẽ: “Ta thích ngươi.”
.
Đỗ Trạch nói với Tu: “Tôi thích anh.”
.
Tim đập nhanh hơn, cho dù biết đây chẳng qua chỉ là một thứ lừa mình dối người, nhưng hắn vẫn rất vui.
.
“Ta thuộc về ngươi.”
.
Đỗ Trạch nói: “Tôi thuộc về anh.”
.
“Ta sẽ không rời bỏ ngươi.”
.
Đỗ Trạch nói: “Tôi sẽ không rời bỏ anh.”
.
“Vĩnh viễn?”
.
“Vĩnh viễn.”
.
.
.
Sau trận tuyết lở, Tu triệt tiêu ma pháp bước ra khỏi vòng thực vật bảo vệ. Trước mắt là một mảng trắng xoá, Edie không biết đã trôi về hướng nào, trận lở đó quá nhanh, gần như chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.
.
Tu gọi Cerberus ra, chó địa ngục ba đầu ngửi ngửi, sau đó dẫn Tu đến bên một bờ vực sâu không thấy đáy. Tu lia mắt và thấy Edie đang bám vào một cành cây, hẳn là trận tuyết lở vừa nãy đã kéo Edie vọt tới bờ vực. Edie đã kịp thời tóm lấy cành cây đó và may mắn thoát khỏi số phận bị rơi xuống.
.
Edie nắm chặt cành cây lung lay sắp gãy, y không dám gọi lớn, sợ sẽ kéo đến một trận lở khác. Khi nhìn thấy Tu, cặp mắt thanh niên tóc xám chợt sáng rỡ.
.
“Giúp ta —— ”
.
Nhưng Tu chỉ đứng bên bờ vực, thờ ơ. Edie khó hiểu nhìn Tu, lúc y định gọi một lần nữa, Tu bỗng cất lời.
.
“Ngươi luôn muốn biết tên của ta?”
.
Edie giật mình, lúc trước y đã hỏi rất nhiều lần nhưng đối phương vẫn không cho y biết tên. Tuy nhiên bây giờ không phải lúc để tán gẫu, Edie cảm thấy cành cây đó sắp không chịu nổi trọng lượng của y nữa.
.
Tu nhìn xuống Edie, gằn từng tiếng: “Ta tên là Tu.”
.
Edie bám lấy vách núi, nghe được cái tên quen thuộc thì hoàn toàn sửng sốt, sao Tinh Linh này lại cùng tên với người đó?
.
Chuyện phát sinh kế tiếp làm Edie tưởng chừng như mình đang nằm mơ, y mở trừng mắt nhìn Tinh Linh tóc trắng đó biến thành một Nhân tộc tóc vàng mắt xanh trẻ tuổi, tướng mạo anh tuấn vừa thân thuộc lại vừa xa lạ vẫn còn rõ như in trong đầu y.
.
Dưới ánh mắt không thể tin được của Edie, Tu cười tươi như hoa nở.
.
“Lúc trước, tại sao ngươi lại không giúp ta?”
.
—— Trích《Hỗn huyết》
.
——————————————
Tác giả có điều muốn nói:
.
Độc giả: Rượu có thể làm ấm người.
.
Tác giả: Cũng có thể loạn tính.
.
Nhân vật chính: (yên lặng lấy ra một thùng rượu)
.