Câu Lạc Bộ Phong Tín Tử phụ trách rửa xe cho hội viên Trường Bình cảm giác mình phát hiện một kinh thiên Đại Tân Văn, tin tức lai nguyên ở một chiếc sáng sớm hôm nay lái tới xe.
Câu Lạc Bộ Phong Tín Tử đều là thượng hào* ở toàn Nhật Bản, hội viên được gia nhập đều bi thẩm hạch hết sức nghiêm khắc, trừ những kẻ thật sự có tiền có quyền ra, thì nhất định phải có ba vị hội viên đề cử mới có thể gia nhập, trong một năm cũng chỉ tăng thêm không tới mười người, hội viên bên trong cơ hồ hàm đều là những cậu ấm cô chiêu có tiền và quyền đứng đầu Nhật Bản.
*thượng hào: kẻ có tiền có quyền, tầng lớp thượng lưu Có thể đi làm ở nơi này, cho dù là phụ trách quét dọn, cũng đều được chọn lựa vô cùng nghiêm khắc và bắt buộc phải có học ngoại khóa về chuyên môn, Trường Bình đã làm ở chỗ này năm năm, mặc dù chỉ là phụ trách rửa xe, nhưng là tiền lương còn nhiều hơn rất nhiều so với cả nhiều chức trách lớn ở các công ty khác, chớ chưa nói đến những người có tiền kia thường vì ra vẻ mình giàu có mà thường xuyên có tiền boa, anh hết sức hài lòng phần công tác này.
Đối với những Đại thiếu gia kia, trên xe thường hay xuất hiện một ít đồ đạc ngổn ngang, anh thấy nhiều nên cũng chẳng lấy làm lạ, người có tiền mà, cách chơi đùa tiêu khiên rất đa dạng, anh chỉ cần đem trong xe ra bên ngoài rồi lau rửa sạch sẽ là được, không nghe không nhìn không nói, đây chính là bí quyết có thể tồn tại ở Câu Lạc Bộ cao cấp này lâu dài được.
Nhưng là hôm nay … cái này của sếp lớn…anh thật muốn tìm một người để có thể giãi bày!
Chiếc xe này là của ai, anh đương nhiên rõ ràng, Câu Lạc Bộ yêu cầu anh học thuộc lòng bảng số xe của tất cả hội viên, bởi vậy nên anh chỉ cần nhìn một cái cũng biết được chủ nhân của chiếc xe này là ai.
Tích Bộ Cảnh Ngô, người thừa kế của Tích Bộ tài phiệt, cũng là người có quyền lớn nhất ở trong câu lạc bộ, không chỉ là chỉ gia thế bối cảnh, so với những người khác, năng lực cùng thủ đoạn đều là số một, nghe nói bây giờ trong tay Tích Bộ tài phiệt đã có một nửa ngữ quyền rồi, so với những kẻ chỉ biết ỷ vào gia thế mà khoe khoang kia thực sự hoàn toàn khác nhau.
Mặc dù là người ngạo khí, nhưng không có nhiều tật xấu như những đại thiếu gia khác, xe của anh hay ít nhất là trên quần áo của anh, chưa từng bày bừa đồ đạc, những Đại Thiếu Gia kia khi ra vào Câu Lạc Bộ không thể quên mang theo phụ nữ bên cạnh, nhưng kể từ một năm trước, khi Tích Bộ thiếu gia gia nhập Câu Lạc Bộ tới nay, Trường Bình chưa bao giờ gặp qua Tích Bộ thiếu gia mang phụ nữ tới, ngược lại chỉ là thường xuyên đi cùng một đám bạn là nam khác tới đánh tennis.
Nhưng là hôm nay, lúc anh mở cửa xe, chỉ cần lướt mắt một cái cũng có thể nhìn ra tối hôm qua vô cùng kịch liệt, quần áo trên người Tích Bộ thiếu gia cũng nhăn nhúm, anh ném chìa khóa cho anh rồi lập tức đi về phòng mình, chậc chậc, Tích Bộ thiếu gia dù sao vẫn là đàn ông, trước kia không có, nói không chừng chỉ là chưa gặp phải người thích hợp mà thôi.
Đẩy cửa phòng tắm ra, hơi nước lượn quanh trong phòng tắm, mặc một chiếc áo tắm trắng như tuyết, những giọt nước trên mái tóc màu xám bạc nhỏ xuống, Tích Bộ chân trần dẫm lên mặt thảm mềm mại, tiện tay lấy khăn lông khô đang khoác ở trên cổ, sau đó xoa xoa tóc, sau đó ném qua một bên.
Quần áo đã giao cho nhân viên phục vụ đưa đi giặt khô, hiện tại anh chỉ có thể tạm thời mặc áo tắm trong phòng tắm của Câu Lạc Bộ. Lấy ra laptop, xử lý mấy công việc của công ty, lại gọi điện thoại theo hạng mục ở trong tay. Những công việc này ngày qua ngày đều như nhau, không khác biệt lắm, nhìn đồng hồ đã sắp buổi trưa, gọi điện thoại để kêu đồ ăn cho bữa ăn, Tích Bộ khép máy vi tính lại, ngồi ở lối vào ở cửa sổ sát đất, tay nâng tách cà phê nguội uống một ngụm, cau mày buông xuống.
Ánh mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên người anh, hai mắt Tích Bộ khẽ nhắm nghiền. Trong đầu đều là bóng dáng của Hổ Phách, anh đột nhiên bật cười một tiếng, không hiểu mình khi đó rốt cuộc tại sao muốn chia tay với cô, cười mình bây giờ mới phát hiện ra người trong lòng chính là cô.
Y Tuyết không phải là không tốt. Cô ấy xinh đẹp, thông minh, biết tình thức