"Thoải mái sao?" Long Nhã ôn nhu lau khô nước trên người Hổ Phách, ôm cô không còn một chút khí lực thả trên giường, "Máy sấy ở đâu?"
Bị người đàn ông như anh làm cho không còn một chút khí lực, hầu như cả đêm Hổ Phách không chợp mắt, đầu vừa chạm vào gối đã muốn ngủ, Long Nhã lại cầm khăn lông khô lau tóc cho cô, mặc kệ toàn thân anh thì vẫn ướt đẫm, nước loang lỗ trên mặt anh.
"Lần này cứ buông tha em đến đây thôi, nếu không anh sợ thật sự sẽ 肏 phá hỏng em mất, anh không phải là loại người dễ dàng được thỏa mãn như vậy ." Long Nhã cúi người nói nhỏ bên tai Hổ Phách, lại liếm liếm vành tai bị hơi nước hun đỏ, "Sấy khô tóc rồi hãy ngủ tiếp, nếu không sẽ đau đầu."
Nếu không phải vì toàn thân vô lực, Hổ Phách thật muốn cầm cái gối đập tên xấu xa Việt Tiền Long Nhã này, trong phòng tắm, giống như tên biến thái cuồng tình dục làm những việc này với cô đã không tính, rõ ràng đã ở bên trong cô tối qua anh đã bắn ba lần, vậy mà vẫn chưa thỏa mãn, buông tha cho cô đi, hiện tại đến một ngón tay cô cũng nâng không nổi mà anh lại nói là đã được anh buông tha sao?
Hổ Phách khó khăn nghiêng đầu sang chỗ khác, không muốn nhìn khuôn mặt kia.
"có điều, lúc anh nói muốn cùng Long Mã cùng nhau làm, phía dưới em co rút thật là lợi hại..." Tay Long Nhã không an phận duỗi vào trong chăn mền, chạm đến đùi Hổ Phách, nhẹ nhàng vuốt ve. "Em có vụng trộm nghĩ tới...? Uhm?" Một ngón tay đụng đến âm vật mềm mại, từ từ bóp nặn.
"Hai anh em bộ dạng không khác nhau lắm, ở trên giường làm em dục tiên dục tử, có nghĩ đến bao giờ chưa?" Tay Long Nhã lại di chuyển đến bụng dưới, "Nói nha, nếu thật sự nghĩ tới, anh liền nói với Long Mã, người khác thì không được, nhưng nếu là Long Mã thì anh có thể miễn cưỡng đồng ý cùng nhau làm đấy." Cảm giác thân thể dưới bàn tay bắt đầu run nhè nhẹ, tiểu huyệt đã được rửa ráy, lau khô sạch lại bắt đầu ẩm ướt, Long Nhã trượt một ngón tay vào bên trong, "Quả nhiên là đã nghĩ tới? Thừa nhận đi, em là cái tiểu lãng nữ ( nữ nhân dâm đãng)."
"đúng vậy, đúng vậy, em đã từng nghĩ vậy, không chỉ có muốn Long Mã, mà còn muốn rất nhiều nam nhân khác, anh có thể đồng ý cùng nhau không?" Hổ Phách kiên trì nâng lên chân trong chăn, đạp tay Long Nhã ra, "Sao? Đáp ứng không? Nói một chút xem nào Long Nhã, dù sao em cũng là cái Tiểu Lãng nữ, hai anh em làm sao có thể thỏa mãn được em chứ? Ít nhất cũng cần phải ba bốn năm sáu bảy, nhiều như vậy nha!"
"Bảy? Em định tập hợp đủ bảy bạn trai để triệu hoán Thần Long hả?" Long Nhã xoay người, cách một tầng chăn ngăn chặn Hổ Phách, "Thực đáng tiếc, em sẽ không có biện pháp thực hiện nguyện vọng này, bởi vì anh không cho phép."
Hổ Phách bị anh ôm cách một tấm chăn, nghĩ thầm, nếu thật sự có thể triệu hoán Thần Long, thì hiện tại mình cũng có khả năng đi? Hai anh en nhà Việt Tiền, Bất Nhị, Hạnh Thôn, Tích Bộ Phận, Bình Đẳng Viện, a... Còn thiếu một người, nếu triệu hoán được Thần Long thì nên ước nguyện vọng gì nha? Ước thế giới bị hủy diệt, tất cả những chuyện đã xẩy ra đều biến mất hết, còn có người cũng như vậy.
Long Nhã nhìn Hổ Phách ngẩn người, thở dài, từ sau khi gặp được nàng, dường như đã dùng hết toàn bộ số lần thở dài trong hai mươi năm, còn cộng thêm trong tương lai không ít. Ai kêu chính mình thích chứ? Thích như vậy hội giày vò một tiểu cô nương, lại phát hiện được quá muộn, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất.
Cầm chăn kéo xuống, lộ ra khuôn mặt ửng đỏ của cô gái nhỏ giấu dưới chăn, mắt nhắm chặt, lông mi hơi hơi run rẩy, anh nhẹ nhàng hạ xuống nụ hôn tỉ mĩ trên mặt cô, mang theo tất cả tình yêu cùng ôn nhu đời này của Việt Tiền Long Nhã.
"Chị, em vào nha, chị vui lên..." bị kích động chạy thẳng lên lầu, đẩy ra cửa phòng chị, Lục Xuyên Thấu đứng ở cửa, con mắt cũng không chuyển đổi.
Nam nhân, chỉ mặc quần, nửa người trên để trần, chăn hỗn độn, ở dưới là chị mình, có thể thấy chân chị vươn ra theo góc chăn.
Long Nhã cũng ngây ngẩn cả người, bất quá sau vài giây liền lập tức phản ứng, kéo chăn che Hổ Phách thật kín, cả đầu cũng nhét vào trong chăn.
"Chị.. chị... anh... hai người..." Thấu nói lắp bắp, máu toàn thân máu đều dồn trên mặt, hậu tri hậu giác vội vàng xoay người, "Em không thấy gì cả!" Nghiêng nghiêng ngã ngã ôm ngực chạy xuống lầu.
Quá kích thích nha! Ôi trái tim! Đè xuống trái tim đang nhảy bùm bùm, tuy biết tỷ tỷ có bạn trai, nhưng thấy một màn này vẫn quá kích thích người nha! Chị ơi, chị vẫn còn con thỏ nhỏ nha, đã bị sói ăn rồi.
"Hình như em nghe thấy giọng của Thấu..." Hổ Phách mơ mơ màng màng chui ra từ trong chăn.
"Thấu? Là tên em trai em sao? Hắn đã đi xuống rồi." Long Nhã cười đến không có ý tốt
"... ... A a a a! ! ! ! Việt Tiền Long Nhã anh cút ngay cho tôi!" Hổ Phách vùng vẫy thân thể đau đớn chua xót, ngồi dậy cầm cái gối hung hăng quăng hướng Long Nhã.
"Đừng tức giận, anh cũng không phải là người không thể gặp ai, mặt đẹp trai như vậy." Long Nhã tiếp được cái gối bay tới, cầm ở trong tay lắc lắc, "Dù sao sớm muộn gì cũng cần phải gặp nha."
"Anh cút ra ngoài cho tôi!" Hổ Phách chưa hết giận cầm lấy gấu bông đầu giường ném tới, bay thẳng tới khuôn mặt Long Nhã, lại bị hắn một tay tiếp được.
"được, được rồi, anh đi xuống cùng em trai xây dựng cảm tình trước nha." Long Nhã ném cái gối cùng gấu bông trở lại trên giường Hổ Phách.
"Anh quay lại cho tôi!" Hổ Phách chán nản, ai là em trai anh chứ? !
"Thật khó hầu hạ nha, cuối cùng là muốn anh ra ngoài, hay là quay lại đây?" Long Nhã vịn cánh cửa, bày ra dáng vẻ hao tổn tâm trí.
Khi Hổ Phách cùng Long Nhã xuống lầu, Thấu đã uống sạch ba bình nước trái cây, đang mở bình thứ tư.
"Lại uống nhiều nước trái cây, bị mẹ biết sẽ trách móc em thôi." Hổ Phách vỗ đầu em trai.
"Chị, chị sẽ không nói chứ?" Thấu cười nháy mắt, "Tựa như em cũng sẽ không nói. Đây là bạn trai của chị tại đại học Nhật Bản ngành luật sao?"
Long Nhã nghe vậy nhíu mày, trong tay thưởng thức trái quýt không biết lấy ra từ đâu, đại học Nhật Bản ngành luật? Lại là tên nào nữa.
Cùng người lái xe đưa Hổ Phách trở về buổi sáng tuyệt đối không phải một, nếu là trong nhà đã biết, thì sẽ chờ đến khi mẹ Hổ Phách đi làm mới đưa Hổ Phách về nhà, hoàn toàn có thể trực tiếp đưa người vào trong nhà.
Tới cùng đã trêu chọc bao nhiêu người đây? Hổ Phách.
Hổ Phách đau đầu nhớ tới Bình Đẳng Viện Phượng Hoàng đã từng tới nhà, tên gia hỏa kia tự xưng là bạn trai mình, may mà Thấu chỉ nghe mẹ nói, không có thấy người. Lại đưa mắt nhìn Long Nhã, vẫn là lười biếng, khóe miệng mỉm cười, phát hiện mình nhìn, hắn cũng quay lại.
"Con nít thì biết cái gì, đi đi đi, muốn ăn gì thì tự mình đi mua, cho em tiền." Hổ Phách lấy tiền trong ví đưa cho Thấu, đẩy hắn không tình nguyện ra ngoài.
Nhìn thấu biến mất trong chỗ quẹo, Hổ Phách vội vàng kéo Long Nhã trên sofa.
"Long Nhã, anh đi trước đi..." Nhưng chỉ là bất động, vốn khí lực nam nữ khác biệt lớn, Hổ Phách lại toàn thân vô lực, Long Nhã không muốn, cô làm sao có thể kéo được anh, lại bị Long Nhã túm cổ tay kéo đến trong lồng ngực mình.
" Đại học Nhật Bản ngành luật? Người nào?" Vẫn cười như cũ, nhưng là nụ cười mang theo khí tức nguy hiểm, "Em tới cùng có bao nhiêu nam nhân tôi không biết? Hả?"
"Để ý sao? Để ý thì cùng em tách ra nha." Hổ Phách ngồi ở trên đùi Long Nhã, vươn tay mò mặt hắn "Để ý sao? Long Nhã."
"Làm sao có thể không để ý? !" Long Nhã nắm tay Hổ Phách, "Ngay cả trong nhà đều đã gặp qua rồi? Người nào có bản lĩnh vậy, anh thật muốn gặp mặt."
"Sẽ nhìn thấy, hiện tại anh đi trước đi?" Lưu lại nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên môi Long Nhã, "Cầu anh đó Long Nhã." Dùng giọng nói mềm mại khẩn cầu, Hổ Phách biết giọng điệu như vậy rất khó bị cự tuyệt.
Nàng từ trên người Long Nhã đứng lên, lại bắt đầu kéo Long Nhã, Long Nhã cũng thuận thế đứng lên, đi theo cô tới cửa.
"Anh sẽ đi xem cái người tên Y Tuyết kia, là ở Băng Đế đi?" Long Nhã vịn cửa, "Cái khác không nói trước, không được không tiếp điện thoại của anh nữa."
"Biết rồi biết rồi, anh đi mau..." Hổ Phách mở cửa, cả người sửng sốt.
Sau cửa, Long Nhã bước ra, ý cười nơi khóe miệng càng rõ ràng.
"A, vợ bé nhỏ, buổi sáng tốt lành."
Đứng ở cửa, hiển nhiên là Việt Tiền Long Mã đội mũ lưỡi trai, lưng đeo túi tennis, ánh mắt sắc bén bình tĩnh nhìn Hổ Phách cùng Long Nhã, thâm sâu ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt.