“Chờ một chút!” Hổ Phách vươn tay đặt ngăn cách giữa chính mình và Tích Bộ Phận, chặn lại thế tấn công vội vàng của Tích Bộ Phận, Tích Bộ Phận tạm ngừng lại, chỉ là tay đã vói vào vạt áo không ngừng vuốt ve bên hông Hổ Phách với da thịt trơn mịn.
Vươn đầu lưỡi ấm nóng khẽ liếm trong lòng bàn tay Hổ Phách, gây ra cảm giác có chút ngứa khiến cho Hổ Phách nhịn không được nở nụ cười hai tiếng muốn thu tay, lại bị Tích Bộ Phận giữ chặt không buông, liếm láp ngón tay thon dài mang theo vị ái nồng rồi lưu lại trên ngón tay vệt nước bọt.
”Nha, anh thật sự đáp ứng sao? Em nói chuyện cùng bạn gái anh chia tay là thật đấy.” Ngón tay Hổ Phách đặt lên trên cánh môi của Tích Bộ Phận sau đó định lướt qua lại bị Tích Bộ Phận hé miệng ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm láp, cô nhẹ cười nhìn Tích Bộ Phận, bộ dạng vô tội giống như thể việc khiến cho Tích Bộ Phận chia tay với bạn gái không liên quan gì đến mình vậy.
”Thính giác của bản đại thiếu gia còn chưa kém tới mức em nói gì cũng không nghe rõ.” Ôm sát thắt lưng của Hổ Phách, đè cô ngã lên mũi xe lạnh lẽo, bàn tay nhanh chóng cởi nút thắt áo ngực của cô, lại bị Hổ Phách giữ tay lại.
”Anh cứ như vậy mà đồng ý sao? Không hỏi vì sao? Quả nhiên là người đàn ông vô tình mà.” Hổ Phách bĩu môi, trừng mắt như oán trách nhìn Tích Bộ Phận.
”Vậy em muốn thế nào? Làm theo yêu cầu của em mà em vẫn không vui là sao.” Tích Bộ Phận cũng không động đậy thêm, chỉ đem Hổ Phách vây ở giữa hai cánh tay, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang cố tình gây sự.
”Thật sự đồng ý? Không đổi ý?” Hổ Phách dụ dỗ vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, hơi hơi ngẩng đầu lên, để lộ ra hàm ý tứ mời mọc.
”Chuyện anh đã đồng ý với em, anh đã bao giờ đổi ý chưa? “ Tích Bộ Phận từ từ cúi đầu, cơ hồ gần sáp đến cùng một chỗ thì hơi hơi quay đầu đi, rốt cục hôn lên đôi môi ngọt ngào mê người.
Một đôi môi có hơi chút lạnh lẽo, một đôi môi lại nóng cháy nóng bỏng, hai thứ tiếp xúc cùng một chỗ trao đổi nhiệt lượng để dung hòa cho nhau, Tích Bộ Phận cũng không vội mà xâm nhập, chỉ là đơn thuần hết sức dán ở ngoài, mãi đến khi đôi môi có hơi chút lạnh lẽo lẫn đôi môi còn lại có nhiệt độ tương đương nhau thì Tích Bộ Phận mới nhẹ nhàng rời khỏi, Hổ Phách nhanh chóng nhân cơ hội này mà vươn đầu lưỡi ra liếm Tích Bộ Phận môi một phen, sau đó rất nhanh rụt về lại, ánh mắt vẽ ra nụ cười.
Loại hồn nhiên này của Hổ Phách khiến cho đáy lòng của Tích Bộ Phận hỏa việt đốt càng lớn, nắm lấy cằm của Hổ Phách hơi hơi dùng lực, đem đôi môi đang mím lại mở ra một đường nhỏ, đem đầu lưỡi thăm dò vào cạy mở hàm răng, tìm đến cái lưỡi thơm tho, quấn quýt lấy lưỡi của chính mình..
Cảm giác hai người vướng mắc cùng một chỗ, Hổ Phách cảm nhận được giữa không gian của hai người còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt của Tích Bộ Phận ở trên răng còn chưa tiêu tán đi hết, hương vị kỳ quái giống như rượu khổ ngải vậy, cằm của cô bị tay Tích Bộ Phận giữ chặt lấy, giống như đối với đối thủ ở trên sân bóng vậy, bộ dạng không nể mặt mà cứ thế công kích, một hồi không nhanh không chậm, một hồi lại biến thành cuồng phong bạo vũ, khiến cho Hổ Phách chỉ có thể hô hấp được vô cùng ít.
”Hương vị vẫn ngọt như vậy...” Tích Bộ Phận nhìn Hổ Phách mặt đỏ lên, thoáng thả ra để cho cô thở dốc một hơi, một sợi chỉ bạc giữa môi hai người kéo dài ra.
Miệng Hổ phách mở rộng, bộ ngực dồn dập lên xuống, yết hầu thuôn trượt, nuốt xuống ngụm nước bọt. Tích Bộ Phận nhìn cô như vậy thì hỏa nhiệt lại tiếp tục xâm lấn, đầu lưỡi ở trong miệng Hổ Phách lung tung lật chuyển khuấy đảo, tao nhã cao quý bình thường đều đã biến mất không còn sót lại chút nào, hoàn toàn hóa thân thành dã thú, khẩn trương cắn lấy con mồi không rời.
Hổ Phách bị anh liếm láp mút vào khiến đầu lưỡi run lên, trong miệng không có cách nào nuốt được nước bọt đành cứ để cho nước bọt vì không thể khống chế mà theo khóe môi chảy ra, lại bị Tích Bộ Phận liếm hết.
Tích Bộ Phận một bên hôn môi, một bên cởi bỏ từng cúc áo của Hổ Phách, không đề phòng bị Hổ Phách cắn một cái vào lưỡi, khoái cảm tê đau trong nháy mắt xâm nhập đại não, khiến cho động tác của anh hơi hơi dừng lại một chút, Hổ Phách bắt lấy cơ hội này liền lập tức rút ra bàn tay của mìnhđang bị anh giữ lấy, sau đó cách qua lớp quần áo mỏng đặt lên trước ngực anh, một ra sức đẩy anh ra.
Tay đặt ở phía trước ngực bị Tích Bộ Phận cởi bỏ quần áo trong, quần áo phía trên ngực cơ hồ hoàn toàn không có đóng lại, bị gió thổi qua, áo càng mở rộng ra, lộ ra rãnh ngực mê người phía bên trong cùng mảng bộ ngực lớn tuyết trắng, nhũ hoa hồng nhạt như ẩn như hiện.
”Cho dù anh đồng ý cùng bạn gái chia tay, em cũng không đồng ý cùng anh làm loại sự tình này.” Hổ Phách nghiêng đầu nhìn Tích Bộ Phận cười, “Rất lạnh đấy, chúng ta trở về thôi.”
”Đem khơi gợi dục hỏa của anh lên đến đấy rồi lại muốn chạy sao?” Tích Bộ Phận từ phía sau lưng ôm lấy cô, ngửi được hương vị bánh ngọt say nồng trên người cô, có phần giống ô mai, lại có điểm giống bơ, thuần thuần hương vị nhào vào giữa mũi, quả thực là dụ dỗ người ta phạm tội.
”Chính anh nổi lên dục hỏa chứ đâu có liên quan gì tới em?” Hổ Phách ở trong lòng Tích Bộ Phận xoay người, cầm lấy cần cổ cà- vạt Tích Bộ Phận đong đưa đi đong đưa lại, “Em muốn chạy bây giờ, anh có thể làm gì em?”
Cười đến giống một tiếu yêu tinh, Tích Bộ Phận ở trong lòng thầm mắng một tiếng, bộ dạng này của cô càng phát ra sức quyến rũ câu người, không biết có bao nhiêu kẻ đã bị cô câu mất hồn phách rồi.
”Không thể như thế được, nếu em muốn chạy thì anh chỉ có thể ở nơi này mà cưỡng gian em thôi.” Một tay cầm lấy tay Hổ Phách, ôm lấy thắt lưng ôm cô vào bên trong xe, đè xuống mấy cái ấn phím, cửa kính xe kéo lên che kín cách biệt với bóng đêm bên ngoài, ánh đèn mờ nhạt ở trên đỉnh sáng lên, hàng ghế ngồi phía trước chỗ tựa lưng rõ ràng để nằm ngang, anh điều chỉnh mốt chút, trong chiếc xe hợp lại bày ra một cái giường rộng rãi mềm mại.
”Nơi này rừng núi hoang dã, lại đêm khuya yên tĩnh, em cứ tùy ý phản kháng mà kêu lên, bất quá nếu là cường bạo, giọng rên của em sẽ không bị nghe, mặc kệ là rên rỉ phóng đãng lúc đi vào càng sâu nhất điểm đi chăng nữa, em chỉ có thể khóc cầu xin từ bỏ, nhưng tất nhiên anh sẽ không nghe.” Ba hai lần đem áo Hổ Phách cởi sạch, cởi bỏ nội y màu đen ném sang một bên, hai cái nhũ phong kiên định no đủ lắc lư.
cà- vạt của chính mình bị Hổ Phách kéo xuống cùng một chỗ, anh bắt đầu cởi bỏ váy của Hổ Phách, Hổ Phách không ngừng kêu nhấc chân vì giẫm phải chân của Tích Bộ Phận, cô cực lực né tránh, lại bị Tích Bộ Phận bắt lấy một chân của cô cởi giày ra cong gan bàn chân vài cái, hai người cười đùa trong xe.
”Thú tính của anh càng ngày càng thú vị rồi...” Hổ Phách thở hổn hển đổ cả người ngã xuống, rốt cục vẫn bị Tích Bộ Phận dùng một chân hai đặt giữa hai đùi mình, cởi bỏ nút thắt của váy, lột váy ra, sau đó lại xé rách tất chân theo từng lỗ nhỏ, tất bị rách tung toé đến trên mắt cá chân.
”Chỉ đối với một mình em thôi.” Nhìn cô bị chính mình cởi ra hết chỉ còn duy nhất chiếc quần lót còn sót lại trên ngươi Hổ Phách, Tích Bộ Phận bắt đầu không chút hoang mang cởi ra quần áo chính mình.
Cởi bỏ từng chiếc cúc áo, nhìn thân thể thon dài, cất giấu trong quần áo là một cơ ngực to lớn cùng cơ bụng rắn chắc, hiện tại anh vẫn mang trên mình vẻ cao quý tao nhã, nhưng là cũng mang theo một cỗ cảm xúc dã tính xâm lược cực mạn, trên người lúc nào cũng tản ra hương vị hấp dẫn thu hút, Hổ Phách đã từng cười nhạo Tích Bộ Phận như vậy, khoảng cách giữa quốc vương cùng với dã thú chỉ bị ngăn cách qua một lớp quần áo.
Cởi bỏ dây lưng, Hổ Phách nhắm mắt lại, không muốn nhìn tới, mãi đến khi có một thân hình hỏa nhiệt bao trùm lên trên thân mình, Tích Bộ Phận hôn lên bờ vai tuyết trắng, ở trên cổ cô hôn liên tiếp theo đường hồng ngân, thấp giọng vừa cười nói bên taiHổ Phách: “Nhắm mắt làm gì? Em cũng đã xem qua bao nhiêu lần.” Giữa hai chân cự vật thô to tùy tiện ma xát: “Em quên nó đã từng cắm vào trong thân thể em bao nhiêu lần, đem em 肏 đến khóc cầu xin tha thứ, ở trong thân thể em bắn ra vừa nhiều vừa nóng tinh dịch...”
” Liệu học viên Băng Đế có biết Tích Bộ Phận đại nhân lại là kẻ cuồng tình dục như vậy không?” Hổ Phách mở mắt ra.
”Anh chỉ cuồng tình dục một mình em... Chuẩn bị tốt chưa? Anh muốn bắt đầu cường bạo em rồi... Bản đại thiếu gia cho phép em phản kháng, chỉ là anh sẽ không dừng lại...”