Chương 35: Mang Cô Đi Theo

“Mời anh vào một lát chứ? Hổ Phách thân yêu. Đã lâu không gặp rồi nhỉ, rất nhớ em“. Cánh tay thon dài đẩy cửa ra, Việt Tiền Long Nhã đi vào trong phòng, thuận tiện trở tay đóng cửa lại. “Làm sao thế? Nhìn thấy anh quá vui mừng sao? Chẳng phải mới nãy ở trường rất lạnh nhạt với anh à, thật đau lòng đó“.

Việt Tiền Long Nhã vươn cánh tay dài ra đem Hổ Phách vẫn còn chưa phản ứng kịp ôm vào trong lòng, cằm đặt trên đỉnh đầu của Hổ Phách nhẹ nhàng vuốt ve, mùi hương vừa xa lạ vừa quen thuộc xông vào trong mũi, mang theo hơi thở trưởng thành làm say lòng người chỉ thuộc về anh, hoàn toàn đem Hổ Phách bao phủ.

”Trước tiên anh nên buông em ra...” Thất thần một lúc, cuối cùng Hổ Phách tỉnh táo lại giãy dụa cơ thể muốn thoát ra khỏi cái ôm của Long Nhã, Long Nhã cũng không hề làm khó, buông Hổ Phách ra, rồi ngồi xổm ở trên mặt đất, đột nhiên nhấc váy của Hổ Phách lên, vết thương ghê người để lộ trước mắt Long Nhã.

”Rất nghiêm trọng đấy, đau không?” Long nhã cầm một chân Hổ Phách, ngăn cản động tác lùi về phía sau của cô, nhẹ nhàng thổi vào miệng vết thương, giống như làm vậy là có thể giảm đau cho cô hơn một chút vậy.

”Không sao nữa rồi. Hơn nữa, tại sao anh lại ở đây?” Hổ Phách vịn tường, di chuyển đầy khó khăn đến ghế sofa, “Xin lỗi, không thể lấy nước uống, phải phiền anh tự đi lấy cho mình rồi“.

Tuy lần đầu vào trong nhà của Hổ Phách, nhưng Long Nhã cực kỳ quen thuộc, tự mình đi đến tủ lạnh lấy ra một lon Fanta vị cam, lại rất quan tâm lấy luôn cho Hổ Phách một lon nước chanh. Giựt nắp lon ra uống một hớp lớn, Long Nhã lại tiếp tục ngồi xổm bên chân Hổ Phách. “Lúc đầu nghĩ rằng sẽ đến lớp học là tìm được em rồi, nhưng lại nghe nói em bị thương nằm ở phòng y tế, nhưng anh đến phòng y tế cũng không tìm được em, gọi điện thoại cho em lại không thể nối máy, nên đành ở chỗ này chờ em“.

Lúc này Hổ Phách bất chợt nhớ lại, sau khi Long Nhã bỏ đi một tháng không chút tin tức, cô đã quyết định đem số điện thoại của anh cho vào danh sách đen, bây giờ vẫn chưa xóa đi. Trong lòng lại nghĩ vừa rồi không biết Long Nhã có thấy hay không, những cũng chẳng sao cả, hôm nay cô sẽ đề nghị chia tay.

”Rất đau sao?” Không để ý đến sự chần chừ của Hổ Phách, Long Nhã lại tiếp tục đem váy của cô vén đến bắp đùi, quần lót ren viền tơ màu đen như ẩn như hiện, một ngón tay bất ngờ đâm mạnh vào trên lớp vải trắng băng vết thương, đau đớn dữ dội theo mỗi dây thần kinh truyền khắp toàn thân, thoáng chốc khuôn mặt cô trở nên tái nhợt, nước mắt Hổ Phách liền chảy ra.

”Việt Tiền Long Nhã, anh đang...” Hổ Phách gần như muốn hét lên, thậm chí cô cảm thấy có chất lỏng ấm ấm như muốn tuôn ra theo miệng vết thương, vừa cúi đầu nhìn, quả nhiên trên miếng băng liền xuất hiện vết đỏ mơ hồ. “Anh đang làm gì vậy!”

”Thật sự rất đau sao, nước mắt cũng chảy ra rồi“. Long Nhã dùng ngón cái lau đi nước mắt nơi khóe mắt Hổ Phách. “Đau đến mức đi đường cũng không đi được sao? Cho nên mới để Long Mã đưa em về, thuận tiện tặng thêm một nụ hôn tạm biệt? Anh cũng rất đau đấy, mặc dù không khóc nhưng lúc Long Mã hôn em, anh thật sự rất đau lòng!“.

Cuối cùng nụ cười khinh khỉnh luôn thấy trên khóe môi Long Nhã cũng biến mất, nhưng lại không thấy được chút tức giận nào, giống như biển khơi gió yên sóng lặng, phía dưới lại cuồn cuộn sóng ngầm chỉ có chính mình biết.

Biết là Việt Tiền Long Nhã đang nổi điên vì cái gì, Hổ Phách đạp rơi chiếc giày ở chân rồi đứng dậy, kéo váy xuống che đi miệng vết thương, hoàn toàn không biết Việt Tiền Long Nhã có nổi điên lên lần nữa mà đụng vào miệng vết thương không?

”Không có gì để giải thích cả, giống như những gì anh thấy, em đã quyết định ở bên Long Mã“. Vô ý lấy tay bảo vệ miệng vết thương, Hổ Phách cúi đầu không muốn nhìn mặt Long Nhã.

”Này này, không phải chúng ta mới là hai người đang quen nhau sao?” Một tay Long Nhã đặt lên sofa, cả người áp sát Hổ Phách, đem cô vây lại dưới thân mình.

”Xin lỗi, nhưng em không có cách nào qua lại với một người đàn ông đột nhiên rời đi mà đến một chút tin tức không có, cho nên chúng ta chia tay đi, Long Nhã“.

”Vậy anh xin lỗi, bất ngờ bỏ đi là anh không đúng, nhưng mà anh đã trở lại rồi đấy thôi, Hổ Phách thân yêu, bây giờ tha thứ cho anh nhé!” Khóe mắt hẹp dài của Long Nhã nhìn chằm chằm Hổ Phách, bên trong tràn đầy tình cảm dịu dàng, hơi thở áp bức quanh người vừa nãy cũng nhạt đi rất nhiều.

”Đúng, anh đã trở lại, nhưng không ai biết khi nào anh sẽ lại đi, có khi ngay cả chính anh cũng không biết, cho nên anh làm sao có thể cho em niềm tin rằng anh sẽ không đi nữa. Em không muốn một ngày nào đó bạn trai của mình lại bất ngờ biến mất không thấy nữa, điều em muốn là lúc em cần, bất kể lúc nào cũng có thể ở bên cạnh em. Thật ra, Long Nhã, em luôn cho rằng, anh chính là gió, không ai bắt được, cũng không ai giữ lại được, phiêu lưu khắp nơi, mới chính là khát vọng trong lòng mà anh muốn nhất. Cho nên chúng ta chia tay là tốt nhất không phải sao? Em sẽ đi tìm điều em muốn, anh đi tìm thứ anh cần“.

Thật ra Hổ Phách hoàn toàn không cảm thấy có gì khó khăn khi chia tay Long Nhã, bởi vì thời gian hai người quen nhau, hơn một nửa là cùng nhau ân ái, trái tim của ai thì vẫn được người đó tự bảo vệ thật tốt như cũ, không để cho đối phương đến gần.

Sở dĩ hai người quen nhau, có lẽ là do bị vẻ đẹp bên ngoài mê hoặc. Long Nhã không giống với những thanh niên ngây ngô thường gặp, mà càng thêm trưởng thành nam tính và thân thể khỏe mạnh, lại có nụ cười của một chàng trai hư, khiến không biết bao nhiêu cô gái say mê. Mà cô đối với Long Nhã mà nói, có thể vì không giống với những cô gái nữ tính thành thục thường hay tiếp xúc, nên khiến anh muốn thay đổi khẩu vị chăng?

Cho nên chuyện này đối với cả hai người mà nói, đều không phải sự tồn tại không thể thay thế, nhiều nhất là bạn trai mới của cô là em trai của anh làm cho hai người về sau khó có thể tự nhiên khi tiếp xúc mà thôi, nhưng những chuyện này đều là chuyện về sau, bây giờ hoàn toàn không cần lo lắng.

”Nếu anh có thể đảm bảo rằng thời gian anh bỏ đi, đã từng nghĩ có phải em chính là ràng buộc duy nhất? Hổ Phách, anh rất nghiêm túc, chúng ta đừng chia tay có được không?” Long Nhã vuốt ve đôi má của Hổ Phách, hơi hơi nghiêng đầu muốn hôn lên đôi môi mềm mại đỏ mọng kia, lại bị Hổ Phách quay mặt tránh đi.

Một loại cảm giác căng thẳng tràn ngập giữa hai người.

Thật ra Long Nhã đối với tính tình và thói quen hay thay đổi của những thiếu nữ mới lớn như Hổ Phách hiểu rất rõ ràng, cho nên mới dứt khoát bỏ đi, dù cho không có mình ở đây, cô ấy cũng không để bản thân phải cô đơn. Vì vậy anh cũng không hề lo lắng chút nào đến lí do khi quay về, dù cho cô có thích người khác, anh cũng có thể khiến cô dễ dàng thích anh như trước.

Nhưng không ngờ lại có chút phiền phức, Hổ Phách so với những cô gái cùng tuổi trước đó, càng khiến anh muốn chiếm hữu hơn.

”Nói như vậy, tức là em có thể trở thành một thứ gì đó níu giữ được Long Nhã sao?” Hổ Phách ngẩng đầu, không tránh né chút nào đối diện với Long Nhã “Cho nên Long Nhã đi đâu đều có thể mang theo em cùng đi sao?”

”Đúng vậy, không có cách nào rời xa em được Hổ Phách thân yêu à, em thấy vui không?” Long Nhã cúi đầu đặt lên trán Hổ Phách một nụ hôn.

”Quả nhiên anh rất ích kỷ Long Nhã à, chỉ vì muốn thỏa mãn tâm nguyện muốn tự tại của bản thân, nhưng cũng muốn người trong lòng bên cạnh mình, nên mới có thể nói đưa em đi theo sao? Vậy thì tâm nguyện của em thì sao? Người trong lòng như em đây, chẳng phải bị Long Nhã xem nhẹ rồi sao?”

”Còn về phần bản thân em, thật sự không muốn rời xa gia đình. Ngoại trừ người trong lòng ra thì em còn muốn ở cùng một chỗ với người thân, đối với tương lai của mình, từ năm ngoái thì em đã bắt đầu suy nghĩ rằng phải đậu một trường đại học, học tập một chuyên ngành, về sau muốn làm công việc gì đó, em đều đã suy nghĩ rồi. Có lẽ Long Nhã chưa từng nghĩ muốn hiểu em, chúng ta thật sự đang hẹn hò sao? Hay nói thẳng ra, chỉ là bạn giường mà thôi“.

”Nhưng mà, ước mơ của Hổ Phách như vậy liệu Long Mã có thể đáp ứng được sao? Có lẽ em vẫn còn chưa biết, nó đã được lời mời từ một câu lạc bộ chuyên nghiệp bên Mỹ, chậm nhất là năm sau, sẽ đi nước Mỹ.” Thật ra Việt Tiền Long Nhã là người không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, kể cả có là em trai của mình, cũng sẽ không nhượng bộ. Tuy nhiên, anh cũng không biết rằng em trai anh cũng không thua bản thân mình, đã sớm đem hết mọi việc xấu nhất của anh trai mình ra nói trước mặt Hổ Phách.

”Ít nhất em biết cậu ấy ở đâu. Nghiêm túc mà nói, Long Nhã, chúng ta chia tay đi“.

”Hổ Phách vẫn muốn chia tay như vậy, thật khiến anh đau đầu đó. Sau khi trở thành sự tồn tại không thể thay thế đối với anh, lại ích kỷ vứt bỏ anh, anh nhất định, nhất định không đồng ý“.

Dùng sức đè nén lửa giận nơi đáy lòng, Long Nhã sợ rằng nếu anh bộc phát sẽ làm tổn thương cô gái nhỏ trước mặt, nhưng không ngờ cô vẫn một mực khiến thần kinh của anh căng thẳng đến cực độ, chuyện chia tay này, sau khi anh xác định được lòng mình, thì cô đừng hòng được như ý.