Chương 69: LÂM TAM TUYỆT THIỆN CHIẾN VỚI THUẦN VU LÃO PHU NHÂN

Những cái mà Độc Cô Nhạn nhìn thấy tuy là ảo ảnh, nhưng là một ảo ảnh rất thân thiết. Từ một ngọn cỏ, một lá cây cho đến mùi hương của hoa thơm đều thấm vào tâm hồn chàng. Lâm Thiên Lôi đang ngồi một mình bên cửa sổ, lão vuốt chòm râu chùng dài xuống trước ngực, miệng lẩm bẩm:

– Thằng nhỏ kia lại đến rồi…

Độc Cô Nhạn biết lão nói thằng nhỏ kia tức là mình, đó là lúc Lâm Nguyệt Thu đi lên núi Bắc Mang chưa về tới.

Lâm Thiên Lôi ngồi bên cửa sổ một lúc, lại chắp tay để sau lưng tản bộ trong phòng, thỉnh thoảng miệng nói mấy câu ra chiều suy nghĩ.

Độc Cô Nhạn bỗng cảm thấy hoang mang, chàng nghĩ bụng:

– Đây là lúc Lâm Thiên Lôi sắp chết đến nơi, lão sẽ biết thành một linh hồn phiêu bạt.

Đột nhiên có tiếng gọi vọng vào:

– Gia gia…

Một người tướng ngũ đoản cỡ tuổi trung niên mau lẹ chạy vào. Người này mũi ưng mắt vọ, cặp mắt vừa láo liên vừa trắng dã biết ngay là quân giả trá chứ không phải người lương thiện.

Độc Cô Nhạn tự hỏi:

– Lâm Thiên Lôi tướng mạo đường đường mà sao lại sinh ra người con thế này?

Đồng thời chàng phát giác ra người con của Lâm Thiên Lôi tức là cửu phụ của chàng, trong lòng chàng bỗng cảm thấy một niềm suy nghĩ khó tả.

Lâm Thiên Lôi bỗng sa sầm nét mặt lớn tiếng quát hỏi:

– Thằng nghịch tử kia, ngươi còn dám vác mặt về đây gặp ta nữa ư?

Người kia cười hề hề la lên:

– Gia gia! Dù hài nhi có hư đốn thế nào thì cũng là con của gia gia. Chẳng lẽ gia gia không muốn cho hài nhi trở về nhà mà cứ phiêu bạt bên ngoài hoài sao?

Lâm Thiên Lôi nét mặt dịu lại một chút hỏi:

– Mi đã biết tội lỗi chưa?

Người kia gượng cười đáp:

– Kẻ lãng tử biết quay đầu lại là điều đáng quí, từ nay hài nhi xin sửa chữa mọi lỗi lầm.

Lâm Thiên Lôi hắng giọng một tiếng rồi hỏi:

– Mấy năm nay ngươi đi đâu?

Người kia đáp:

– Hài nhi đi khắp núi cao sông rộng, mưu đồ học cho hết những cái gì kinh thiên vĩ đại…

Lâm Thiên Lôi ngắt lời:

– Mi có đến nương tựa trong Thuần Vu thế gia không?

Người kia lắc đầu cười đáp:

– Gia gia đã cùng bọn họ đoạn tuyệt sự vãng lai thì khi nào hài nhi còn đến đó nương tựa họ nữa. Có điều hài nhi cũng qua đó một lần để coi muội muội…

Lâm Thiên Lôi thở dài hỏi:

– Y còn sống không?

Người kia đáp:

– Chẳng những y còn sống mà vẫn không nhiễm phải ác tật của Thuần Vu thế gia. Hài nhi đã cố gắng khuyên y về sống với gia gia…

Lâm Thiên Lôi hỏi:

– Y còn nhớ đến ta không?

Người kia thở dài đáp:

– Y nói y sống đã là người của nhà Thuần Vu thế gia thì chết cũng là quỷ của nhà Thuần Vu thế gia, xin gia gia tha thứ cho tội bất hiếu của y.

Lâm Thiên Lôi hắng giọng một tiếng rồi thở dài sườn sượt nói:

– Cũng không thể trách y một cách quá đáng. Thực ra y không có sự lầm lỗi, còn mi thì…

Lão trầm giọng hỏi:

– Mấy năm nay ngươi chỉ đi du khảo các nơi thôi phải không?

Người kia đắc ý cười đáp:

– Hài nhi tự mình kiếm một nơi, đóng cửa tu tỉnh.

Lâm Thiên Lôi lạnh lung hỏi:

– Mi đã ở đâu?

Người kia đáp:

– Hài nhi ở cung U Minh, Bạch Vân sơn…

Lâm Thiên Lôi trợn mắt lên ngắt lời:

– Sao? U Minh Cung, Bạch Vân sơn ư? Mi muốn kết giao với Công Dã Nhân và Uất Trì Nghĩa chăng?

Người kia xua tay đáp:

– Hài nhi chưa nói hết. Hài nhi ở kề cận bên họ và muốn học theo họ…

Lâm Thiên Lôi lại hỏi:

– Hai lão đó cho ngươi ở chỗ nào?

Người kia đáp:

– Ban đầu hài nhi tưởng là có chuyện phiền phức ngờ đâu mấy năm trời ở đó vẫn bình yên vô sự. Có điều họ ra chiều kiêu ngạo làm phách nên có lúc hài nhi muốn giết họ đi.

Lâm Thiên Lôi ngập ngừng hỏi:

– Giết họ… ngươi muốn giết họ ư?

Người kia đáp:

– Hai lão quái đó bất quá chỉ biết một số yêu thuật tà pháp, thật ra chẳng có một chút chân chính nào…

Lâm Thiên Lôi cười ha hả nói:

– Yêu thuật tà pháp ư? Trên đời này hiểu được tà pháp như họ thì có bao nhiêu người? Đừng nói là mi, ngay như ta đây vẫn còn kém xa lắm.

Người kia cười hề hề đáp:

– Gia gia, bây giờ hài nhi về đây là muốn bồi đắp cho mình, khổ công học lấy những môn học gia truyền.

Lâm Thiên Lôi sa sầm nét mặt:

– Ta chẳng thể vì mấy câu nói của ngươi mà tin được, ít ra còn phải khảo nghiệm xem mấy năm qua ngươi đã học hỏi được những gì, sau đó mới bàn đến có nên dạy cho ngươi những môn tuyệt học gia truyền không?

Người kia hỏi:

– Gia gia, người đã hoàn thành khúc Thiên Lôi dẫn chưa?

Câu hỏi này khiến Lâm Thiên Lôi sửng sốt, lão hắng giọng luôn mấy tiếng rồi hỏi lại:

– Tại sao ngươi lại hỏi đến vụ đó?

Người kia láo liên cặp mắt nói:

– Hài nhi chẳng qua chỉ muốn biết vậy thôi, chẳng lẽ…

Lâm Thiên Lôi trầm giọng quát lên:

– Khúc Thiên Lôi dẫn của ta tuy đã hoàn thành nhưng ta không muốn lưu truyền lại thế gian.

Người kia cặp mắt sáng lên:

– Dĩ nhiên là thế, đó là môn tuyệt học gia truyền của nhà họ Lâm ta…

Lâm Thiên Lôi lắc đầu ngắt lời:

– Đừng nói mi là đứa chẳng ra gì, dẫu mi có là đứa thành thật trung hậu ta cũng chẳng thể truyền thụ cho mi được.

Người kia không lấy thế làm thất vọng, hắn chỉ làm ra vẻ ra ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao vậy?

Lâm Thiên Lôi nghiêm nghị đáp:

– Nguyên nhân rất giản dị, khúc này có nhiều bá đạo. Vạn nhất nó lọt vào tay quân tà ác thì e rằng sẽ gây ra một trường huyết kiếp trên giang hồ.

Người kia ra chiều phấn khởi hỏi:

– Vậy ý gia gia định thế nào?

Lâm Thiên Lôi đáp:

– Bất luận là ai ta cũng không truyền thụ, sau khi ta chết rồi thì khúc này sẽ vĩnh viễn không còn trên thế gian nữa.

Người kia mắt đảo lộn lên, mặt lộ vẻ sát khí, song Lâm Thiên Lôi vẫn không hay biết gì hết, lão vẫn chắp tay để sau lưng bước lui bước tới.

Độc Cô Nhạn la thầm:

– Hỏng bét, sao lão không để ý đề phòng?

Quả nhiên xảy ra một tấn bi kịch thảm khốc, người kia chờ cho Lâm Thiên Lôi tới gần đột nhiên hắn la lên:

– Gia gia, gia gia coi đây…

Lâm Thiên Lôi dừng bước quay mình, nhưng chưa kịp nói gì thì người kia bất thần vung tay ném ra một nắm bột trắng. Trong lúc bất ngờ mà người kia lại ra tay rất tàn ác nên lão bị phấn độc liệng vào mắt, cặp mắt không sao mở ra được. Đồng thời trong phấn độc có chất mê thần làm cho Lâm Thiên Lôi lảo đảo suýt ngã lăn. Lão hốt hoảng lớn tiếng mắng:

– Thằng nghịch tử, mi…

Người kia cười khanh khách nói:

– Gia gia, người nói cho hài nhi biết khúc Thiên Lôi dẫn để ở đâu đi, nếu không thì e rằng người không còn cơ hội…

Lâm Thiên Lôi cười rộ ngắt lời:

– Nghịch tử! Mi uổng một phen tâm huyết rồi. Bản nhạc đó ta vốn không định truyền cho ai nên dĩ nhiên không lưu lại nữa. Bản nhạc đã vào óc ta rồi, còn bản viết giấy ta đã hủy từ lâu.

Người kia biến sắc la lên:

– Gia gia cố ý lừa gạt hài nhi…

Lâm Thiên Lôi không trả lời, lão giơ tay lên với lấy cây sảnh ngọc trên tường.

Người kia hắng giọng một tiếng rồi vung tay tranh tiên đập một cái, nghe chát một tiếng, cây sảnh ngọc đã vỡ tan.

Lâm Thiên Lôi bị trúng thuốc rồi, hình như chân lực không thể tụ lại nữa, người lão run lên ngã lăn ra đất. Người kia lớn tiếng quát:

– Gia gia, đây là cơ hội cuối cùng, gia gia có nói hay không?

Lâm Thiên Lôi ngã lăn ra rồi, lão giãy giụa lăn mình cắn vào gót chân người kia.

Người kia bản lãnh cũng không phải tầm thường, hắn quát lên:

– Muốn chết à?

Rồi phóng chưởng đánh ra.

Lâm Thiên Lôi chấn động thân hình, người bị tung cao lên mấy thước, ọc một tiếng, lão phun ra máu tươi.

Người kia tuyệt không có tình phụ tử. Hắn bật lên tràng cười lạnh rồi liên tiếp phóng chưởng, Lâm Thiên Lôi không nhúc nhích nữa.

Độc Cô Nhạn nhìn thấy sự việc rất rõ ràng, miệng chàng lẩm bẩm:

– Té ra là thế! Té ra là thế!

Đột nhiên chàng nhớ ra mình đang ở trong U Minh Cung. Những cảnh tượng vừa thấy chẳng qua chỉ là ào ảnh mà cũng tựa như là ác mộng. Chàng cố gắng mở mắt nhìn về phía trước thì chỉ thấy tối mò, hiển nhiên là chàng vẫn nằm duỗi dài trên giường.

Độc Cô Nhạn lấy làm quái lạ tự hỏi:

– Đây là chuyện thật hay giả? Chẳng lẽ…

Bỗng một thanh âm nhẹ nhàng vọng vào:

– Chân cũng là giả, mà giả cũng là chân…

Nghe rõ thanh âm là của Công Dã Nhân.

Độc Cô Nhạn muốn đứng dậy nhưng vẫn còn buồn ngủ, mà tứ chi dường như mất hết lực đạo, chàng hoang mang la lên.

– Ta đã coi được hung thủ giết chết Lâm Thiên Lôi, chính là con lão.

Công Dã Nhân lại lên tiếng:

– Đúng thế! Con lão ở liền với lão phu, tên gã là Lâm Tam Tuyệt.

Độc Cô Nhạn ồ lên một tiếng rồi hỏi:

– Nếu vậy đó là chuyện thật ư?

Thanh âm kia đáp lại:

– Thật cũng là giả, giả cũng là thật. Ảo giác có lúc do sự suy đoán hợp lý mà sinh ra, sức suy tưởng của hiệp sĩ rất dồi dào nên cũng chẳng khác sự thực là mấy.

Độc Cô Nhạn vội hỏi:

– Lâm Tam Tuyệt còn ở đây không?

Công Dã Nhân đáp:

– Rồi hiệp sĩ sẽ được gặp gã ngay.

Độc Cô Nhạn lại hỏi:

– Gã đến U Minh Cung rồi ư?

Công Dã Nhân đáp:

– U Minh Cung chính là nơi gã ở.

Độc Cô Nhạn cười lạt nói:

– Lâm Tam Tuyệt là tên nghiệt tử giết cha, tiền bối đã giàu lòng nghĩa hiệp mà sao còn giữ gã bên cạnh?

Công Dã Nhân cười ha hả hỏi lại:

– Hiệp sĩ trách lão không trừ khử gã?

Độc Cô Nhạn lạnh lung đáp:

– Tại hạ tưởng đó là một việc mà một người võ sĩ chính đạo không nên khước từ.

Công Dã Nhân cười nói:

– Không ân nghĩa không thành phụ tử. Không cừu hận cũng không thành phụ tử. Đó là việc tiền nhân hậu quả, lão phu nào dám làm trái ý trời.

Độc Cô Nhạn khẽ thở dài nói:

– Nếu vậy tiền bối là một vị thần tiên biết quá khứ vị lai.

Công Dã Nhân cười đáp:

– Lão phu đâu dám nhận hai chữ thần tiên. Chẳng qua sống thêm ít tuổi thì việc đời hiểu nhiều hơn một chút thôi.

Độc Cô Nhạn toan nói nữa thì đột nhiên có thanh âm Uất Trì Nghĩa xen vào:

– Lão Cô Đồng thôi đừng dạy đời nữa! Phải nghĩ đến cách đối phó với chuyện trước mắt đã.

Thanh âm như gần như xa, phảng phất vừa như ở ngay chân giường, lại vừa như đang ở dưới chân núi.

Độc Cô Nhạn hai lần muốn đứng lên nhưng người chàng nằm trên giường vải mà giống như đang ở trong cái lưới lớn. Chàng cục cựa thế nào cũng vô ích. Bỗng nghe Công Dã Nhân hỏi:

– Đã đến giờ rồi hay sao?

Uất Trì Nghĩa cả cười đáp:

– Giờ thì chưa đến, nhưng người thì đã đến rồi.

Công Dã Nhân tặc lưỡi nói:

– Thế là Thái Ất thần số của lão phu hết linh nghiệm rồi.

Đoạn cả hai cùng bật lên một tràng cười rộ.

Độc Cô Nhạn lớn tiếng la:

– Buông tha cho tại hạ đi thôi! Lão tiền bối… vụ này là thế nào? Đừng trêu cợt tại nũa…

Bỗng nghe thanh âm Công Dã Nhân văng vẳng:

– Hiệp sĩ tuy qua được cửa ải tửu sắc, nhưng chưa vào tới cửa ý chí…

Ngừng một lúc lão nói tiếp:

– Thực ra ai mà khám phá được mọi việc trên thế gian. Lại có chuyện sắp xảy ra đấy. Có phải hiệp sĩ muốn gặp Lâm Tam Tuyệt không? Bây giờ hiệp sĩ có thể thấy gã rồi đấy.

Độc Cô Nhạn nghe nói liền vận mục lực nhìn quanh thì quả nhiên thấy Lam Tam Tuyệt đang đứng trong một bụi cây dưới chân núi Bạch Vân. Chàng không nhịn được suýt nữa phải bật cười, vì chuyện thế gian thật khó nói. Hắn là cửu phụ của chàng mà bây giờ chàng lại muốn giết chết hắn ngay lập tức mới kỳ.

Bất thình lình hai bóng người nhảy vọt tới, chính là Thuần Vu lão phu nhân và Nhị phu nhân. Lâm Tam Tuyệt đến trước mặt hai người, gã chắp tay hô lên:

– Tại hạ chậm nghinh tiếp, thật có lỗi.

Thuần Vu lão phu nhân dừng bước lại hỏi:

– Lâm Tam Tuyệt sao ngươi biết lão thân sẽ tới đây?

Lâm Tam Tuyệt nở một nụ cười thần bí đáp:

– Từ núi Phục Ngưu đến núi Nhạn Đãng tất nhiên phải đi qua núi Bạch Vân, dĩ nhiên tại hạ phải biết.

Thuần Vu lão phu nhân trầm giọng hỏi:

– Ngươi thu lượm được tin tức nhanh chóng như vậy thì chắc là sự việc trên núi Phục Ngưu ngươi đã biết cả rồi.

Lâm Tam Tuyệt kín đáo đáp:

– Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh. Lão phu nhân chẳng nên nản chí.

Thuần Vu lão phu nhân nổi giận quát:

– Ai bảo là ta nản chí?

Mụ hắng giọng nói tiếp:

– Lão thân sắp mở cuộc đồ sát trên giang hồ đến nơi rồi.

Lâm Tam Tuyệt cười ha hả nói:

– Có thế mới được chứ. Tại hạ cũng có ý đó từ lâu rồi, vậy ta cùng nhau hành động, giết cho kỳ hết…

Gã ngừng lại một chút rồi hỏi:

– Chúng ta bắt đầu từ đây được không?

Thuần Vu lão phu nhân nở nụ cười nham hiểm đáp:

– Lão thân đã khởi sự rồi. Sau khi rời khỏi núi Phục Ngưu lão thân đã phi vũ truyền thư báo tin để quần hào võ lâm trung thành với Thuần Vu thế gia lập tức phát động cho đúng kỳ hẹn.

Lâm Tam Tuyệt thở dài:

– Như vậy thì tại hạ trở nên lạc hậu mất rồi.

Thuần Vu lão phu nhân cười nhạt:

– Lão thân chẳng ưa gì ngươi thế mà ngươi lại hết sức tự tiến dẫn, muốn quy đầu Thuần Vu thế gia…

Lâm Tam Tuyệt ngắt lời:

– Lời nói của lão phu nhân cần phải chỉnh lại đôi chút. Tại hạ chỉ muốn cùng với Thuần Vu thế gia đồng mưu cộng sự. Tưởng rằng lão phu nhân không nên dung hai chữ “quy đầu”.

Thuần Vu lão phu nhân tức giận cười ruồi:

– Ngữ ngươi mà cũng dám nói thế ư? Chẳng lẽ mi không sợ lão thân phóng chưởng đánh chết à?

Mụ vừa nói vừa giơ tay chưởng lên làm như sắp đánh xuống.

Lâm Tam Tuyệt chẳng sợ hãi gì, cười hì hì nói:

– Lão phu nhân, tại hạ chỉ e rằng lão phu nhân đánh không chết được tại hạ đâu.

Thuần Vu lão phu nhân sửng sốt, nhưng mụ từ từ hạ tay xuống cười nhạt hỏi:

– Tại sao vậy?

Lâm Tam Tuyệt ung dung đáp:

– Tại hạ bị chính đạo không dung, tà đạo ghét bỏ, đứng độc lập một mình. Vậy đúng là người mà lão phu nhân cần tranh thủ lấy điểm tựa. Hơn nữa tại hạ và lão phu nhân còn là chỗ thân thích…

Thuần Vu lão phu nhân hắng giọng ngắt lời:

– Một gã Lâm Tam Tuyệt như ngươi thì lão thân chẳng lấy gì làm thích thú.

Lâm Tam Tuyệt giương cặp lông mày lên nói:

– Anh hùng thiên hạ tuy nhiều nhưng giống như Lâm Tam Tuyệt này e rằng chẳng được mấy người. Tại hạ cũng nói cho lão phu nhân hay là tại hạ đã học được Âm Công tối thượng trên giang hồ là khúc Thiên Lôi dẫn rồi.

Thuần Vu lão phu nhân lạnh lùng nói:

– Cái đó có chi là đáng kể?

Tuy nói thế nhưng thanh âm mụ có vẻ vui mừng.

Lâm Tam Tuyệt cười ha hả nói:

– Lão phu nhân không muốn nói hết những tâm sự trong lòng. Nhưng tha thứ cho tại hạ vạch rõ ra một điều. Nếu quả lão phu nhân không có ý tích cực tranh thủ tại hạ thì lão phu nhân đã không đi ngang núi Bạch Vân này mà đã quanh đường khác mà đi rồi.

Thuần Vu lão phu nhân hắng giọng nói:

– Ngươi chớ nói càn, tại sao lão thân phải quanh đường khác chứ?

Lâm Tam Tuyệt ung dung đáp:

– Lão phu nhân đi viễn chinh trên núi Phục Ngưu nguyên đã nắm chắc phần thắng. Giả sử không có lão Lê Vi Tử luyện thành môn thuốc quỷ quái kia thì lão phu nhân chẳng giết hết được bọn quần hùng tụ tập trên đó một cách dễ dàng sao? Quần hùng tuy đông nhưng chẳng có một ai có thể làm cho lão phu nhân phải chùn tay.