Chương 25: Chương 8

"Làm thế nào?"

"Cầm nó lên, sau đó. . . . . ."

"Có bị chảy máu không?"

"Nói nhảm, chẳng lẽ tôi là sắt?"

"Lỡ anh chết thì thế nào?"

"Tôi đã để lại di chúc, sẽ không truy cứu bất kỳ trách nhiệm pháp luật nào."

"Thật sao?"

"Nhất ngôn cửu đỉnh." (Người ta ví 9 cái răng nó đè lên cái lưỡi ,nó giống như là 9 cái mũi nhọn của cái lư bằng đồng .Ý nói rằng một lời nói đã lọt qua 9 cái đầu của hàm răng rồi, khó lòng mà rút lại được)

"Vậy anh có để lại tài sản gì ... Cho tôi không?"

"Thôi đi, đừng hòng mơ tưởng! Tất cả tài sản của tôi đều để lại cho bà xã tôi . . . . . . Hay là cô cảm thấy lần này xuống tay, chắc chắn tôi sẽ chết?”

"Nói không chừng đó!"

"Cô Tô!" Người đàn ông dùng sức vỗ bàn một cái, trợn mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang cầm bình hoa.

"Có! Boss, ngài có gì dặn dò?" Tô Hợp Hoan nghiêm nghị hỏi.

"Rốt cuộc cô có xuống tay không? Hay cô muốn tiếp tục hợp tác?"

"Tuyệt đối không."

"Vậy thì tốt, ra tay đi, tôi đã dặn thư ký Kha tìm mấy ký giả có mặt ở dưới, cô đập xong nhớ quát to một tiếng, để bọn họ đến."

"Ok, tôi sẽ thử." Chưa bao giờ cảm thấy cô hung dữ còn mang theo vài phần khẩn trương, nhắm mắt lại, giơ cao bình hoa hồng nhỏ lên…

"!" Boss nhắm mắt lại, khí phách hét lớn một tiếng.

Tiếp theo, bốp . . . . . . Teng. . . . . . A. . . . . . Cốc cốc cốc. . . . . . Ò e ò e. . . . . . Ô ô ô ô. . . . . . Cháy cháy cháy cháy. . . . . .

Các loại tiếng vang loạn lên, trong buổi tối hôm ấy, cùng diễn xuất ra nhiều tiếng động kỳ lạ.

Á. . . . . .

Là tiếng bình hoa đập trúng đầu.

Teng. . . . . .

Là tiếng bình hoa rơi trên mặt đất vỡ nát.

A. . . . . .

Là tiếng phụ nữ thét chói tai.

Cốc cốc cốc. . . . . .

Là người bên ngoài điên cuồng gõ cửa.

Ò e ò e. . . . . .

Xe cứu thương tới.

Ô ô ô ô. . . . . .

Xe cảnh sát cũng tới.

Cháy cháy cháy cháy. . . . . .

Ah? Có lầm hay không, người nào lại gọi cả xe cứu hỏa.

Chiều nay, tinh thần các ký giả lớn rất phấn chấn chia ra canh giữ bên ngoài đồn cảnh sát và bệnh viện.

Quả thực là tin tức scandal ngàn năm khó gặp!

Người mẫu giận dữ, bị bắt giữ, boss tham hoan, sống chết còn chưa biết.

Nhìn qua một chút, riêng tiêu đề này đã khiến người ta hoảng sợ rồi, hoàn toàn có thể phát triển nhiều suy nghĩ khác nhau; có phải là boss không có được tình yêu, vì bá Vương ngạnh thượng cung[*] nên bị giết? Hay là người mẫu bức hôn không được nên tức giận mà ra tay?

[*]“Bá vương ngạnh thượng cung” là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranh giữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Chuyện kể rằng lần nọ Hán Sở tranh hùng, giằng co quyết liệt suốt mấy tháng mà thắng bại vẫn bất phân. Trận chiến này khiến già trẻ lớn bé đều mỏi mệt khổ đau, tiếng oán thán ngập trời ngập đất. Hạng Vũ thấy thế bèn nói thẳng với Lưu Bang rằng: “Thiên hạ náo loạn đã nhiều năm, cũng vì hai người chúng ta. Bản vương muốn đơn thân độc mã khiêu chiến với Hán vương, hai ta sống mái một phen, đừng để con dân thiên hạ phải tiếp tục chịu khổ.” Lưu Bang cười đáp: “Ta thích đấu trí chứ không đấu sức.” Hạng Vũ bèn lệnh cho một tráng sĩ xuất chiến, chẳng ngờ ngay lập tức gã tráng sĩ nọ bị thủ hạ của Lưu Bang (vốn là thiện xạ kỵ binh) bắn chết. Sở Bá Vương thập phần tức giận, tự mình khoác khôi giáp cầm vũ khí tiến lên ứng chiến. Chỉ cần Hạng Vũ trừng mắt một cái, tên thiện xạ kỵ binh kia đã run như cầy sấy, buông cung tếch thẳng về thành…

Nói dễ hiểu là rape – cưỡng hiếp ạ

Lúc này, bên trong đường quốc lộ đang có một chiếc xe lo lắng phóng nhanh.

Gương mặt thư ký Kha lo lắng sợ hãi, "CEO, làm sao bây giờ? Boss chỉ nhờ tôi tìm mấy ký giả, tôi không ngờ sẽ ầm ĩ như vậy!"

"Thư ký Kha, làm phiền cậu lần sau làm việc nên dùng đầu óc suy nghĩ trước, ok?" Sắc mặt của Lạc Dịch cũng nhanh chóng đóng băng.

Tối nay anh trở về nhà cha mẹ một chuyến, vừa mới vào nhà lại đột nhiên nhận điện thoại gọi đến, nghe thấy tiếng thư ký Kha khóc nức nở nói cô Tô dùng bình hoa đánh boss bị thương, bây giờ một người ở bệnh viện một người ở đồn cảnh sát.

Anh nghe xong, đầu óc cũng rối loạn, ý nghĩ duy nhất là đến bệnh viện xem Lôi Ngự Phong bị thương thế nào, nếu như bị thương quá nhẹ, anh không ngại đánh thêm mấy cái.

"Tôi cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, boss gọi điện thoại cho tôi nói tìm mấy ký giả đến nhà cô Tô, còn nghe thấy tiếng cô ấy thét chói tai, tôi lại không dám hỏi, nghĩ thầm có phải boss và cô ấy có chuyện gì vui muốn thông báo. . . . . ." Thư ký Kha vừa nói, tóc trên người cũng dựng đứng hết, sao anh lại cảm giác được CEO lái xe bên cạnh đột nhiên trợn mắt nhìn anh vài lần.

"Nói tiếp." Thật là nói nhảm! Rõ ràng Hợp Hoan đã hòa hỏa với anh như lúc ban đầu rồi, tại sao lại chạy đi đánh boss?

"Dạ!" Thư ký Kha sợ hãi rụt rè tiếp tục báo cáo: "Tôi gọi các ký giả đến, bọn họ đều hỏi tôi có chuyện gì, tôi chưa trả lời, thì lúc ấy đột nhiên nghe được cô Tô đang thét chói tai trên lầu, vì vậy tôi đưa bọn họ lên lầu.”

"Sau khi gõ cửa, cô ấy ra mở, trên mặt đầy sợ hãi, sau đó nhìn thấy bình hoa bể trên mặt đất, tổng giám đốc ngã ở trên sô pha, trên đầu đều là máu. . . . . ." Thư ký Kha nhớ tới một màn kia vẫn còn sợ hãi.

"Biết, xuống xe." Lạc Dịch nghe xong, dừng xe ở ven đường.

"Ah? CEO không phải muốn đi bệnh viện sao?" Thư ký Kha không hiểu.

"Bây giờ cậu đến bệnh viện, lập tức thông báo cho phu nhân ở Mỹ, còn nữa, nói chuyện với chủ tịch Thẩm bên ‘ Thời báo Trung Hoa ’, xin bọn họ trước mắt nghĩ cách phong tỏa tin tức, ngày mai tất cả báo chí tạp chí trên nước, tuyệt đối không thể xuất hiện tin này, nói là ý của tôi.”

"Dạ, CEO, tôi hiểu. . . . . . Bây giờ ngài đi đâu?" Thư ký Kha xuống xe, cung kính hỏi thăm, tâm trạng bất ổn, chứng kiến CEO nhìn mình cũng không đến nỗi đáng sợ nữa, cuối cùng mới yên tâm bình tĩnh lại.

"Tôi đến đồn cảnh sát." Anh không đạp ga, lái xe nhanh chóng về phía đồn cảnh sát.

Cô gái thích khóc đó bây giờ không biết thế nào rồi, nếu thấy anh xuất hiện nhất định sẽ rơi nước mắt nhỉ? Dù chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ không để một mình cô đối mặt, dù anh sắp lâm vào cảnh đối lập với cả dư luận.

Hợp Hoan, anh đã nói sẽ bảo vệ em, sẽ không để cho bất kỳ ai tổn thương em, em có tin không?