Mấy ngày nay cô đã tìm hiểu rất rõ ràng, nhược điểm chết người của tổng giám đốc là bà xã yêu dấu của anh ta, bởi vì yêu đến mức điên cuồng, cho nên càng khiến những người bên cạnh cùng phát điên với anh ta.
Ban đầu lúc tổng giám đốc Lôi hẹn cô ăn cơm, cô cực kỳ khẩn trương, cô cũng từng nghe qua quy tắc ngầm, người có tiền nâng đỡ minh tinh, đổi lại cô gái phải dâng hiến bản thân, chẳng lẽ Lôi Ngự Phong này cũng như vậy? Tìm cô để tiến hành giao dịch?
Kết quả, đáp án dĩ nhiên là không phải.
Trong lòng đầy lo lắng đến nơi đã hẹn với tổng giám đốc, tuy nhiên vừa nhìn đã biết người đàn ông này vốn dĩ sẽ không có ý định động đến cô, ánh mắt anh nhìn cô chẳng khác gì nhìn một người qua đường, không có gì khác biệt, cô cũng yên tâm hơn.
"Cô Tô, cô phối hợp diễn xuất với tôi thế nào?" Sau khi uống ba ly rượu thì tổng giám đốc nói với cô như vậy.
"Hả? Thì ra là ngài Lôi dự định đầu tư vào điện ảnh, còn muốn tự mình diễn vai nam chính." Cô cười tủm tỉm giả bộ ngốc nghếch.
"Nếu cô Tô là người thông minh, vậy tôi sẽ nói rõ." Tổng giám đốc Lôi ngắn gọn nói rõ mục đích của mình, "Cô Tô cảm thấy như thế nào?"
"Tại sao ngài tìm tôi?" Cô hỏi ngược lại.
"Nếu như tôi không nhìn lầm, cô Tô là người biết tiến lùi, cũng là người biết chừng mực, hơn nữa không gây phiền toái." Hiển nhiên Lôi Ngự Phong đã xem xét và có tính toán của mình, những người phụ nữ được giúp đỡ đều xinh đẹp và phiền toái, chỉ có người mới được tổng giám đốc Lạc ưu ái ngồi trước mặt anh lại không có tính toán gì.
Cô nhướng cao lông mày, như cười như không, "Muốn tôi bán danh tiếng của mình phối hợp diễn xuất với tổng giám đốc, vậy thù lao của ngài là gì?”
"Sau này có tôi bảo kê cho cô, không ai dám đánh chủ ý lên người cô." Lôi Ngự Phong rất sảng khoái.
"Bảo kê tôi? Bảo kê tôi thế nào?"
"Cô Tô ở công ty Edie không hề tốt, trình diễn thì bị hại, trong công việc bị làm khó, dường như có người muốn dồn ép cô, những chuyện này tôi có thể thay cô giải quyết." Xem ra tổng giám đốc Lôi đã điều tra chuyện của cô rất rõ ràng.
Nếu như cô đồng ý, chỉ cần một lời nhất định sẽ đuổi được người đàn ông kia, không chừng sẽ từ bỏ cô!
Lôi Ngự Phong là người lãnh đạo trực tiếp của anh, cô không tin anh còn dám tới trêu chọc mình, núi cao còn có núi cao hơn, vậy không bằng tìm núi cao nhất mà ngồi trên đó
Vì vậy cô vui vẻ nhận lời.
◎◎◎
Một chuyện scandal thật thật giả giả đan xen, có thể tổn thương người khác, cũng có thể làm người khác khó quên, biện pháp này rất ngốc, nhưng đối mặt với người chìm đắm trong ngục tù tình yêu mà nói, người ngoài không thể kiểm soát được, bởi vì yêu và hận là hai chuyện dây dưa không rõ ràng nhất!
Cô tốn tất cả sức lực trong một buổi trưa, đi càn quét một loạt các nhãn hiệu nổi tiếng, từ quần áo đến giầy dép, từ đồ trang sức đến túi xách. Dù sao ông chủ lớn muốn dùng tiền đập chết người, cô cũng có quyền lợi mua thêm quần áo và đạo cụ để diễn xuất.
Ai ngờ lại ***ng phải Lạc Dịch không thể từ bỏ, khi người đàn ông đó dùng đôi mắt lạnh nhạt giống như hiểu rõ tất cả quan sát cô thì cô còn đang cất những thứ đã mua vào trong túi, ngăn cản sau lưng cô.
"Chúng ta nói chuyện một chút, cô Tô." Anh khẽ mở môi mỏng, vẻ mặt lạnh lùng.
"Chúng ta không có gì để nói." Cô nhanh chóng từ chối, "Buổi chiều tôi còn có việc."
"Tôi đã hỏi người bên bộ phận quảng cáo, buổi chiều em được nghỉ."
A, xem như anh lợi hại! Cô không có đường lui đành phải đi theo anh hai người tới bãi đậu xe, lên xe của anh.
"Xin hỏi quan hệ của em và tổng giám đốc Lôi là như thế nào?" Anh không có khởi động xe, cũng không quanh co lòng vòng, vừa lên tiếng thì đi thẳng vào vấn đề.
Tô Hợp Hoan há hốc mồm, không biết làm sao trả lời.
Quan hệ cấp trên và cấp dưới? Cô cũng không phải là nhân viên của ‘ Lôi Đình ’.
Quan hệ ông chủ và người tình? Cô và tên họ Lôi kia vô cùng trong sạch.
Quan hệ bạn bè bình thường? Cô mới không muốn làm bạn với tổng giám đốc Lôi nóng nảy.
Quan hệ hợp tác đôi bên có lợi? Cô có thể nói như vậy sao?
Cô không nói khiến cho sắc mặt Lạc Dịch càng u ám, "Tổng giám đốc đã là người kết hôn, em có biết không?"
Dĩ nhiên, hôn lễ của Lôi thị hoành tráng đến mức đầy trên mặt báo, không thể nào không biết.
"Đã như vậy, xin em giữ khoảng cách với anh ta."
"Chuyện này sao. . . . . ." Nhà độc tài Lôi Ngự Phong kia sẽ đồng ý chứ? Anh ta còn phải giữ lại cô để chọc tức bà xã hướng nội và xấu hổ kia của anh ta.
"Em chần chừ là bởi vì tổng giám đốc có tiền có quyền, có thể cung cấp những vật chất tốt nhất cho em, có thể nâng em trở thành người mẫu hạng nhất, cho nên tình nguyện cõng tiếng xấu cũng không muốn buông tay?"
Dù là lạnh lùng hay chê cười, nguyên nhân chỉ có một, Lạc Dịch tức giận.
Bây giờ chẳng lẽ tất cả cô gái đều ham hư vinh sao? Bởi vì đối phương có tiền, cho nên mặc kệ người ta có gia đình hay không, mặc kệ bên ngoài có những lời khó nghe, cũng muốn tiếp tục đánh cược?
Trong lòng anh tràn đầy thất vọng, anh không tin Tô Hợp Hoan cũng là người như vậy, thật ra thì cô muốn, anh đều có thể cho, hơn nữa không chút do dự.
Anh vừa mới nói theo đuổi cô, ai ngờ mới ra nước ngoài công tác, mấy ngày thôi, cô đã qua lại với tổng giám đốc Lôi Ngự Phong! Cứ như vậy không thể chờ đợi sao? Cứ như vậy nghĩ cách bán mình đổi lấy danh lợi sao? Hoặc là muốn cắt đứt suy nghĩ của anh!
"Anh Lạc, lời này của anh có ý gì? Sao anh phải dạy dỗ tôi? Chuyện tôi và tổng giám đốc Lôi có liên quan gì đến anh? Anh có phải quá rảnh rỗi xen vào chuyện của người khác không ?" Tô Hợp Hoan bị sự chất vấn trong lời nói của anh chọc tức, sao người đàn ông này lại chỉ trích cô?
"Lời của tôi chính là em nghe hiểu ý đó, về phần tại sao tôi nói với em. . . . . ." Anh lạnh lùng liếc qua cô, đưa vật đang nắm trong tay cho cô xem.
Cái gì! Chẳng lẽ còn nắm giữ nhược điểm của cô? Trong lòng tức giận Tô Hợp Hoan liếc nhìn, bỗng nhiên cả người trở nên ngây ngẩn.
Là vật gì. . . . . . Hoa tai của cô!
Sao anh lại có hoa tai mà cô đã đánh mất?
Đại khái, có lẽ, có lẽ chỉ có một khả năng, đó chính là. . . . . . Trên khuôn mặt xinh đẹp lúc đỏ lúc trắng, cô nghẹn họng nhìn trân trối vào hoa tai anh đang đặt giữa bàn tay thon dài, một câu cũng không nói nên lời.
"Mặc dù say, nhưng có một số việc em sẽ không quên chứ? Ăn xong liền phủi mông chạy lấy người, ngược lại tác phong của em lại cực kỳ phóng khoáng.
Lời của anh càng làm cô xấu hổ.
Không thể nào!
Tình một đêm thôi, trời sáng thì xem như kết thúc, quan trọng là hai người chỉ cần vui vẻ một đêm, trong biển người mênh mông gặp lại, là một bộ phim cẩu huyết trăm tập sao?
Huống chi, không đi thì ở lại làm gì? Vặn hỏi tổ tiên tám đời của đối phương, tìm hiểu chiều cao, cân nặng, nhóm máu của đối phương? Còn muốn đòi chi phiếu trả tiền?