Cát Vũ chở Nhân Mi vi vu trên chiếc Ducati 1098.
Tiếng gió nhẹ lướt qua vành tai khiến tâm hồn có chút bình yên. Cát Vũvà Nhân Mĩ đều không nói gì cả. Cậu và cô đang tự nhận thấy tất cả đãthay đổi rồi. Không còn thời hồn nhiên như trước nữa, không con một CátVũ lạnh lùng trong mắt nhân Mĩ, không còn một Nhân Mĩ bướng bỉnh khôngchịu nghe lời trong thâm tâm Cát Vũ.
Dòng đời đã trải qua được bao thăng trầm thì họ gặp lại nhau? Cuộc sốngmất đi bao sắc màu để cho họ hiểu nhau? Và cả hai người mất bao nhiêutình cảm mới biết được đang yêu đối phương. Quả thực là một quá trìnhgian nan và đầy chông gai.
Đang đi.
Cát Vũ chợt cảm thấy dự cảm không lành. Phía trước cậu là 3 chiếc moto hạng nặng đang chắn đường. Bọn chúng định gây sự sao?
- Anh Vũ!
Trong giọng nói của Nhân Mĩ có chút sợ hãi khi nhìn vào bọn người này.Cô chỉ khẽ bấu víu lấy vạt áo của Cát vũ mà nép vào lưng anh.
Cát Vũ dừng xe lại. Cậu nheo mắt nhìn đám người trước mặt rồi rút điện thoại ra gọi cho Kiên.
- Đại ca. Có chuyện gì à?
- Tôi sắp bị bọn xã hội đen sờ gáy đây. Kéo mấy thằng đến và đưa Nhân Mĩ đi.
Giọng Kiên hấp tấp hẳn sau câu nói này:
- Đại ca. Có chuyện gì thế? Tại sao lại đụng đến xã hội đen?
- Hỏi nhiều quá. Đến cứu Nhân Mĩ đi. Cô ấy đang ở cùng tôi, rất nguy hiểm.
Nhân Mĩ quát lên phía đằng sau:
- Anh Vũ. Chạy đi, đừng đôi co với bọn chúng làm gì.
Cát Vũ nói gọn lỏn một câu rồi tắt máy:
- Hẻm X, Đường Y, ngõ Z. Nhanh lên
Cát Vũ quay lại để ý Nhân Mĩ. cô ấy đang run rẩy ở phía sau lưng cậu.Phải làm sao mới bảo vệ được cô ấy đây? Từ lúc gặp lại nhau đến giờ, cậu đã mang cho cô ấy biết bao nhiêu là rắc rối. Có phải cậu là sao chổicủa cô ấy không? Cát Vũ bặm môi rồi vặn tay ga. Cậu chỉ nói đúng một câu với Nhân Mĩ:
- Ngồi cho vững vào. Tôi sẽ bảo vệ em.
Rồi cậu phóng đi và bọn người kia cũng đã nhấn ga đuổi theo đầy tốc lực.
Nhân Mĩ bám chắc vào lưng Cát Vũ giống như bám vào một trụ cột. Cô đangrất sợ hãi. cô biết là cái thằng Liêu Tuấn gì đó đã tìm đến nơi. Nhân Mĩ nhắm mắt lại. Cô không biết bản thân mình có còn sống để qua khỏi ngàyhôm nay không. Chỉ thầm lẩm bẩm:
- Cát Vũ. Anh phải chạy đi. Có chết cũng phải chạy.
Nhân Mĩ biết chuyện này là do cô mà ra. Nếu Cát Vũ không đánh tên đó vìcô thì sẽ chẳng xảy ra chuyện. cô đang tự hỏi mình có phải là khắctinh của Cát Vũ không nữa?
Cát Vũ nắm chặt tay lái và chú ý vào con đường phía trước. Phải tìm ramột lối thoát, tìm ra một con đường để Nhân Mĩ được bình yên. Chỉ cần cô ấy an toàn, cậu có phải nhảy xuống đấu với bọn người kia thì cũng camlòng. Nhưng quả thực ông trời không muốn vậy. Cát Vũ bóp phanh khi nhìnthấy một toán người nữa chặn đầu phía trước. Rồi toán đằng sau cũng đãđến nơi. Cát Vũ có thể cảm nhận được cơ thể Nhân Mĩ đã run rẩy phía saumình. Cát Vũ thở dài rồi gạt chân chống xuống. Cậu bước ra khỏi xe rồitựa người vào và...châm một điếu thuốc. Nhìn dáng vẻ vô cùng thách thứcvà không hề có ý thiện chiến một chút nào. Tên đại ca có vẫn ngồi trongchiếc Maybach đen tuyền ở đằng xa theo dõi trò vui sắp diễn ra. Cát Vũđánh mắt nhìn hắn đầy sắc lẹm. Ánh mắt tuy là băng nhưng cũng có thểthiêu đốt mọi thứ nếu cần. Tên Liêu Tuấn nhìn Cát Vũ đầy thách thức. Hắn nhếch môi lên cười nhạt.Thực ra thì hắn cũng chẳng rỗi hơi mà đi trả thù hộ một tên tép riu hạng xoàng nhưng nghe nó kể người đánh nó là một thẳng nhóc. Đã thế lại cònbảo vệ một cô gái xinh đẹp và gửi lời đến hắn đừng chạm vào cô ấy. Có vẻ có chút thú vị nếu không vờn nó một chút. Dù sao thì gần đây cũng không có việc làm. Nhìn ánh mắt lạnh như băng của thằng nhóc càng khiến hắnthấy thích thú. Chưa có ai dám điềm tĩnh hút thuốc trước sự đe dọa củaLiêu Tuấn như thế này và chưa có ai dám nhìn hắn một cách sắc lẹm nhưthế này. Đôi mắt nó cho thấy rõ tiền đồ của thẳng nhóc. Chắc chắn saunày sẽ làm nên chuyện. Chỉ là yếu tố thời gian nữa thôi.
Nhân Mĩ sợ hãi nhưng vẫn đứng xuống cùng Cát Vũ. Cô thở dài. Dù sao thìbây giờ cũng không thoát được rồi. Tốt nhất là như Cát Vũ. Bình tĩnhgiống anh ấy. Phải giữ cho tâm trạng thật bình tĩnh. Không được cuống.
- Anh Vũ!
Cát Vũ vẫn rít thuốc một cách đều đặn. Kiểu như ở trước mặt cậu là mộtcảnh đẹp khiến cậu phải chăm chú. Ánh mắt chuyển sang mông lung đến khótả. Xa xăm, xa hơn cả cái tuổi 21 mà cậu đang trải qua. Có lẽ đây sẽ làlần bốc đồng trong cuộc đời. Cát Vũ vứt điếu thuốc xuống chân. Cậu dicho tàn đỏ tắt ngúm rồi quay sang Nhân Mĩ vuốt tóc cô:
- Tại sao lúc nào em cũng không chịu nghe lời tôi?
Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ khó hiểu. Anh ấy đang định làm gì? Cô không trả lời câu hỏi này.
Cát Vũ tiếp tục mỉm cười trìu mến. Hiếm khi cậu phải dùng nụ cười này và cậu biết nó chỉ dành cho nhân Mĩ mà thôi. Cát Vũ hạ thấp giọng:
- Nếu ngay từ ngày xưa em chịu nghe lời tôi thì tôi đã không dày vò em như vậy.
Nhân Mĩ không biết Cát Vũ có ý gì nhưng cô cũng đáp lại lời của anh:
- Em là đóa hoa dã quỳ. Chẳng phải anh đã nói thế còn gì.
Cát Vũ lại mỉm cười:
- Phải rồi. Vậy bây giờ nghe lời tôi một lần này nhé. Em chạy đi.
Nhân Mĩ hoảng hốt nắm chặt lấy cánh tay Cát Vũ:
- Còn anh?
Cát Vũ nghiêng đầu:
- Tôi rất vui khi em lo cho tôi. Nhưng trò chơi này cần một người ở lại chơi.
- Không được. Em không đi đâu hết.
Câu nói cảu Nhân Mĩ vừa kịp nói xong thì mấy thằng mặt tối xầm đã xônglên. Cát Vũ nhảy ra. Chí ít thì dạo đầu cậu có thể cầm cự được. Cậu gàora phía Nhân Mĩ trong khi cô đang hoảng loạn hét lên:
- Chạy đi. Kiên sẽ đón em ngay thôi. Bảo cậu ấy chạy càng xa càng tốt.
Nhân Mĩ nước mắt nhạt nhòa không biết làm gì ngoài lắc đầu và nói một câu:
- Đừng đuổi em, đừng đuổi em.
Hơn 10 thằng trâu đầu vào đối phó với một mình Cát Vũ. Cậu đã thấy duốisức rồi. Trong khoảnh khắc thấm mệt ấy thì một tên đạp vào lưng cậukhiến cậu ngã nhào xuống. Rồi như chỉ đợi có thế tất cả cùng chạy vàođạp tới tấp vào con người đang chống cự bên dưới.. Cậu ta không ngừnghét lên trong đau đớn:- Nếu không chạy nhanh thì tôi sẽ đánh em còn đau hơn thế này.
Nhân Mĩ đứng bên ngoài hét lên. Cô không để ý đến lời đe dọa cua Cát Vũ.
- Đừng đánh anh ấy nữa.
Rồi một tên cao to đi đến khóa tay cô lại. Nhân Mĩ giãy giụa:
- Làm gì? Các người làm gì thế?
Cát Vũ nhìn tên đang khóa tay Nhân Mĩ thì cậu lấy hết sức bình sinh đứng dậy và cô gắng chạy đến cứu cô. Nhưng đi chưa được nửa bước đã bị bọnchúng lôi lại và đập tới tấp. Ánh mắt chỉ còn lại ngọn lửa là đang bùngcháy và một tảng băng tách biệt nhau - một ánh mắt đặc biệt và đầy phứctạp.
- Lũ chó má. Thả cô ấy ra.
Nhân Mĩ bị lôi đến gần một một người. Hắn đứng cạnh chiếc Maybach ấy.Khuôn mặt dự tợn nhưng lại rất hờ hững trước cảnh tượng đang diễn ra.Nhân Mĩ có thể lờ mờ đoán được hắn là ai.
Liêu Tuấn khẽ nâng cằm người con gái đang đứng trước mặt mình. Ánh mắtkiên cường khiến hắn càng cảm thấy thích thú. Quả là một cô gái xinhđẹp. Vẻ sắc sảo này khiến cho bao nhiêu kẻ phải điên đảo đây? Đã lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy một người con gái thú vị như thế này. Đúng làhôm nay động thủ cũng đáng lắm.
- Cô em rất có sức hút.
Câu nói này khiến Nhân Mĩ cảm thấy ghê tởm. Và cả bàn tay của hắn nữa.Cô muốn chạy về nhà tắm rửa lại. Cô cảm thấy rất rất bẩn. Nhưng Nhân Mĩcũng cụp mắt xuống rồi nói lí nhí:
- Xin ông! xin ông tha cho anh ấy. Tôi mới là người phải chịu phạt.
- Ô?
Nhân Mĩ vội vàng quỳ xuống cầu xin:
- Xin ông đấy!
Liêu Tuấn nhìn Cát Vũ đang chống chọi với bọn đàn em của hắn. Có vẻ như là Cát vũ không hề có ý khắc phục.
- Được!
Nhân Mĩ ngẩng mặt lên vui mừng.
- Cảm ơn! Cảm ơn ông.
Cô không ngờ xã hội đen lại tốt bụng như vậy. Trong lòng thầm cảm kíchcon người này. Cô thấy hắn ta đã ra lệnh cho bọn đàn em rút. Cát Vũ nằmbẹp dí ở dưới nền đất. Khuôn mặt đầy những dấu ấn của cuộc trả thù, nhìn rất thảm hại. Cô đang định đứng dậy nhưng lại thấy có điều gì đó khônglành. Quay người lại thì thấy có một tên đang cần chiếc dao Thái Lan đitới. Nhân Mĩ mở to đôi mắt hốt hoảng. Cô luống cuống không làm được gì.Chỉ kịp hét lên:
- Không!
Con dao được tên ** đó dùng lực và cắm phập vào phần bụng Cát Vũ.Chất nhầy màu đỏ thẫm bắt đầu loang lổ cả một mảng áo của cậu. Cơn đaubuốt càng mạnh hơn khi hắn rút dao ra. Máu càng chảy dồn dập hơn và Cátvũ cảm thấy rất mơ hồ. Chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh Nhân Mĩ đang cố gắngchạy đến bên cậu. Nhưng sức lực cậu không cho phép nhìn thấy cô ấy chạyđến bên mình một cách trọn vẹn. Một màu đen tối xuất hiện như nhốt cậuvào không gian địa ngục tối tăm. Có lẽ tất cả sẽ hết từ đây. Cát Vũ biết rằng mình có thể sẽ không nghe thấy tiếng nói của Nhân Mĩ, có thể không được nhìn thấy ánh mắt kiên cường của cô ấy nữa rồi. Còn cả những ướcmơ trng tương lai nữa. Sẽ không có những bộ màu vẽ bên những đứa conxinh xắn, hồng hào. Sẽ không có nụ cười viên mãn của Nhân Mĩ trên môikhi cô ấy làm xong bữa ăn, sẽ không có cô ấy giục cậu đi ngủ mỗi khithức muộn. Sẽ không được hát và hôn vào trán cô ấy mỗi tối đi ngủ. Tấtcả sẽ hết chỉ trong mấy phút ngắn ngủi nữa thôi. Có lẽ đây là cái giáphải trả cho những năm tháng cậu đã dày vò cô ấy. Thôi được, cậu chấpnhận. chỉ cần cô ấy được sống vui, được hạnh phúc thì cậu cũng sẽ chấpnhận. Có lẽ cậu chết đi sẽ là một giải thoát cho cô ấy. Nhưng thâm tâmcậu chỉ muốn nói một điều thôi:
- Ngủ ngon nhé...vợ!!
Thấy Cát Vũ mềm nhũn trong vòng tay mình mà Nhân Mĩ không khỏi hoảnghốt. Máu đang lan sang cả người cô. Bọn người cầm thú kia đã phóng xe đi tự lúc nào. Sẽ không có ai đưa anh ấy đi bệnh viện. Phải làm sao đây?Nhân Mĩ liền cởi chiếc cardigan của mình và bít vào miệng vết thương.Máu sẽ bớt chảy ra thôi. Nước mắt cô giàn giụa trên má. Cô ôm chặt Cátvũ trong tay.
- Anh Vũ! Chỉ cần anh sống thì em nhất định sẽ nghe lời anh, nhất địnhsẽ không chạy trốn khỏi anh nữa. Chỉ cần anh sống thì em sẽ làm tất cảcho anh, chỉ cần anh sống thì em sẽ không bao giờ ghét anh cho dù anh có dày vò em. Chỉ cần anh sống thì em sẽ yêu anh. Tỉnh lại đi anh.
Bầu trời mây đên vần vũ trùng hợp đến tự nhiên. Nhân Mĩ ôm Cát Vũ trongtrạng thái hoảng loạn toàn phần. Cô ôm chặt như sợ sinh mạng của anh sẽtan biến mãi mãi. Bây giờ cô đã thấy rồi, đã thấy anh là người tốt vớicô trên thế giới này mà không ai bằng rồi. Vậy tại sao anh vẫn chưa tỉnh lại? Trái tim cô như không còn lành lặn sau khi nhát dao đó đâm vàobụng anh ấy. Lần đầu tiên cô cảm thấy mình đau như thế nào khi cảm nhậnđược Cát Vũ sắp rời xa cô. Sao lúc đứng giữa bờ vực thẳm, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một bước chân thì con người ta mới nhận ra những gì đang ẩn giấu nơi con tim kia. Sao đến lúc đấy người ta mới biết hốihận?
Vừa lúc đó, Kiên cũng tới. Kéo theo những tia hi vọng khiến Nhân Mĩ hét lớn:
- Hãy cứu anh ấy. Nhanh lên!