Chương 3: Lý Thiến Dao lửa giận

"Ngươi cười? Cổ Thanh Quân a Cổ Thanh Quân, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng ngươi là thiên mệnh chi tử, có thể liên tục may mắn thoát chết sao?"

Tên mặt thẹo rít khẽ. Chợt, hắn cười lạnh, tốt bụng nhắc nhở, "Sau này đi ra ngoài gánh nước, nhớ cẩn thận đừng để ngã như lần này, không có may mắn mãi đâu."

"Vậy sao? Ta không định tiếp tục đi gánh nước, ngươi không có cơ hội tốt như vậy nữa đâu. Cho nên có gì muốn giải quyết thì làm ở đây đi." Cổ Thành Ma nhếch mép, hắn điềm tĩnh bổ sung, "Nói trước cho mấy thằng ranh con các ngươi biết, ta sẽ hạ sát thủ đấy."

Dứt lời là một nụ cười tươi tắn trên môi.

Gã mặt thẹo này theo trí nhớ của Cổ Thanh Quân có tên là Tạ Quyến, mục đích giết Cổ Thanh Quân thì Cổ Thành Ma không biết, nhưng theo hắn suy đoán thì chắc hẳn là do mối quan hệ giữa Cổ Thanh Quân và Đường Tử Yên.

Một tên cóc ghẻ được làm phu quân của nữ thần trong lòng tất cả đám thanh niên toàn tông, bị người ta cay mắt tìm cách giết là chuyện hiển nhiên.

Suy nghĩ của Thành Ma diễn ra trong nháy mắt, Tạ Quyến trước mặt nghe hắn nói vậy khẽ trừng mắt, cảm thấy Cổ Thanh Quân hôm nay gan to bằng trời. Dám đứng trước mặt hắn thách thức!

Tạ Quyến không hề nhận ra rằng bản thân đã không thể cảm nhận được cảnh giới của Cổ Thanh Quân trước mặt. Hắn giận quá hóa cười, linh lực trong cơ thể vận chuyển, lớn giọng quát:

"Cổ Thanh Quân! Đừng ỷ rằng có thân truyền đệ tử Đường Tử Yên che chở thì ngươi có thể tùy ý lộng hành. Một tên tạp dịch thấp hèn như ngươi còn muốn giết ta? Để hôm nay bổn sư huynh thay Chấp Pháp Đường dạy cho ngươi biết thế nào là tông quy!"

Động tĩnh lớn ở đây thu hút không ít ánh mắt của chúng đệ tử xung quanh. Khi thấy Tạ Quyến, không ít người tỏ vẻ kiêng dè.

"Tạ Quyến này nghe nói là tay trái đắc lực của Dương Minh Tuyền, một trong mười người mạnh nhất trên bảng xếp hạng nội môn, ngoại môn đệ tử căn bản không thể trêu chọc."

"Ở ngoại môn có một số thành phần không thể đắc tội, Tạ Quyến là một trong số đó."

"Tiểu tử kia chẳng phải chỉ là đệ tử tạp dịch thôi sao? Mặc dù tông môn có thiết luật không giết đồng môn, nhưng trêu vào gã Tạ Quyến này thì chặng đường về sau xem như khổ ải."

Có một số người cảm thấy tội nghiệp thay cho Cổ Thanh Quân, hắn chỉ là một đệ tử tạp dịch thấp hèn, sau này muốn yên ổn chỉ sợ phải rời khỏi Tử Vân Tông. Hơn nữa, có thể rời khỏi Tử Vân Tông không bao lâu thì Tạ Quyến thù dai không bỏ nhất định sẽ tìm tới lấy mạng hắn.

Đằng này, Tạ Quyến sau khi nói xong, trên tay vội vàng bắt thủ ấn, tốc độ tương đối chậm. Ấn pháp vừa xong, hắn hô:

"Thổ Độn, Thổ Chướng!"

Độn pháp vừa ra, chỉ thấy hai bên Cổ Thành Ma đại địa vùng lên, tạo thành hai mảnh đất dày cao ba trượng, muốn đem Cổ Thành Ma kẹp chặt, ép thành miếng dẻ rách, không chết cũng trọng thương.

Cổ Thành Ma điềm tĩnh nhìn, vốn dĩ không định bắt ấn, nhưng để thủ tròn vai, hắn nhanh như chớp hoàn thành loạt thủ ấn phức tạp, tổng cộng ba mươi sáu ấn trong năm giây, miệng hô:

"Thổ Độn, Bình Định Sơn Hà."

ẦM!

Độn pháp dứt câu, toàn bộ Tử Vân Tông ngoại viện đồng loạt rung chuyển. Do Cổ Thành Ma không lường được tầm ảnh hưởng của tuyệt học này, cho nên hắn chỉ dùng ba thành thực lực, Hiền Nhân Thuật niên ấn còn chưa biến dạng, nói rõ rằng hắn còn chưa hấp thu nhiều linh lực tự nhiên.

Mặc dù vậy, khi Thổ độn Bình Định Sơn Hà vừa được Cổ Thành Ma thi triển, lấy hắn làm trung tâm, toàn bộ đại địa xung quanh bán kính trăm trượng đồng loạt sụp đổ xuống một tầng, tan nát thành từng mảnh lớn, giống như bị một bàn tay khổng lồ ép chặt xuống dưới. Nhất thời khiến cho Thổ Chướng của Tạ Quyến bẹp dí biến mất, các kiến trúc ở ngoại môn hơn tám phần đổ nát!

Thổ độn Bình Định Sơn Hà là độn pháp thổ thuật cao cấp, dùng để phế đi các thổ thuật khác, đồng thời có khả năng tàn phá các công trình kiến trúc hiệu quả.

Chứng kiến ngoại viện sau một chiêu liền trở thành đống đổ nát, khói bụi ngập tràn, Cổ Thành Ma chép miệng thì thầm, "Xem ra sau này nên bớt dùng đại chiêu."

"Chuyện gì vừa diễn ra thế này? Động đất sao?"

"Bớ trưởng lão, có kẻ địch tập kích Tử Vân Tông!"

Chúng đệ tử ngoại viện hoảng sợ từ trên đất chật vật bò lên. Vừa rồi đại địa bỗng nhiên lúng sâu hai trượng chớp nhoáng, bọn hắn không kịp phản xạ liền ngã nhào, đất đá đè kín. Nhìn lại chỉ thấy toàn bộ kiến trúc ở ngoại viện đã trở thành đống đổ nát, khiến cho bọn hắn kinh hãi không thôi.

Cứ ngỡ một Huyền Nhẫn nào đó tập kích.

Đằng này, chỉ có Tạ Quyến cùng bốn tên thuộc hạ phía sau mới nhìn thấy rõ chuyện gì đang diễn ra. Tạ Quyến mở to mắt kinh hoảng nhìn Cổ Thanh Quân, mồ hôi lạnh sớm đã ướt đẫm người.

Tốc độ niệm ấn đó, còn có cả tuyệt học Thổ độn Bình Định Sơn Hà trứ danh của Bắc Chu Sơn.

Không có thứ nào là một tạp dịch đệ tử có thể thi triển, Trưởng lão nội môn cũng chỉ có thế.

"Tha ta..ta xin lỗi.. tha cho ta..."

Tạ Quyến lắp bắp cầu xin, đến bây giờ hắn mới nhận ra rằng mình không thể nhìn thấu cảnh giới của Cổ Thanh Quân, hắn đã không còn là tên tạp dịch thấp kém đó nữa.

Đáp lại hắn là nụ cười không mặn không nhạt của Cổ Thanh Quân, vừa nhìn thấy thái độ này của hắn, Tạ Quyến dứt khoát xoay người chạy trốn.

Bất quá, khi hắn chỉ chạy được vài bước ngắn, Cổ Thành Ma đã niệm xong loạt thủ ấn tiếp theo, "Thổ độn, Bôn Đằng."

ẦM ẦM ẦM!

Nương theo độn pháp, hơn mười đạo đất nhọn tựa như mũi giáo từ dưới đất nhanh như chớp đâm lên, Tạ Quyến cùng bốn tên thủ hạ của mình đang lúc hoảng sợ, căn bản không phản ứng kịp những mũi giáo dưới chân mình.

Nhất thời để cho các mũi thương đất hung hăng xuyên qua cơ thể, giữ chúng lại trên không.

Phụt!

Tạ Quyến miệng phun bụng máu, sinh cơ theo bốn tên thủ hạ lụi tàn. Hắn mở to mắt, miệng cay nghiệt lẩm bẩm:

"Sư huynh ta là Dương Minh Tuyền, giết ta, mạng ngươi cũng sẽ..."

Sọc!

Bất quá chưa đợi hắn nói xong, một đạo Bộn Đằng khác đem đầu hắn xỏ thủng, huyết tương chảy xuôi theo dòng.

"Nhiều lời." Cổ Thành Ma nhếch môi, căn bản lười quan tâm, hắn tiếp tục cất bước đi hướng Tàng Hương phong.

Giết xong bốn gã này, xem như trả một phần thù cho Cổ Thanh Quân, còn mối huyết thù gia tộc họ Cổ, Thành Ma lựa chọn sẽ xử lý sau.

Để cho Cổ Thành Ma yên ổn rời đi, quả tạ trong tim đám đệ tử ngoại môn mới từ từ hạ xuống.

Đường đường đệ tử ngoại môn của Thập đại thế lực mà sợ hãi trước một tên tạp dịch, chuyện như thế đồn ra thì còn gì mặt mũi.

"Hắn dám phá vỡ môn quy sao? Giết đồng môn là tội chết, cho dù là đệ tử nội môn cũng phải chịu tội."

"Hắn ta có phải là Cổ Thanh Quân không? Phu quân của Đường Tử Yên tiên tử."

"Chẳng phải nói hắn ta là phế vật sao? Nếu hắn ta là phế vật thì ta còn thảm bại hơn cả rác rưởi!"

Cổ Thành Ma đương nhiên biết rằng tông quy không thể sát hại đồng môn. Nhưng giữa con tướng dũng mãnh và dăm ba con chốt thí, ngươi sẽ chọn con nào? Thế giới nào cũng vậy, cường đại thì được trọng dụng, yếu nhược thì đào thải. Cổ Thành Ma chắc chắn rằng cao tầng Tử Vân Tông sẽ không làm gì hắn, ngược lại còn đối với hắn sau này kịch liệt bồi dưỡng.

Sau khi Cổ Thành Ma rời đi, có hai thân ảnh trung niên tựa như thuấn di xuất hiện, bọn hắn nhíu mày quan sát thảm cảnh xung quanh.

Dẫn đầu là một trung niên nam tử tầm tứ tuần, thần thái cương chính kiên nghị, sau khi thẩm định một hồi, hắn hít sâu, "Là Thổ độn Bình Định Sơn Hà của Bắc Chu Sơn, tuyệt học như thế không ngờ xuất hiện ở đây. Người sử dụng chỉ dùng ba thành thực lực nhưng hiệu quả phát huy bảy phần, nếu Thổ hệ linh căn không phải Nhất phẩm cũng là Tiên Thiên phẩm thất truyền." Nói rồi cũng không kiềm được chính mình hít hơi lạnh.

"Vương trưởng lão nói không sai, thi thể bốn đệ tử này bị Thổ độn Bôn Đằng giết chết, tất cả đều dùng không quá ba thành thực lực, nhưng hiệu quả phải bảy tám phần mười."

Sau lưng Vương trưởng lão, một trung niên nam tử khác nhíu mày đánh giá. Hắn lạnh lẽo nói tiếp, "Nhưng giết đồng môn là phạm tông quy, tất phải tru diệt."

Vương trưởng lão nghe xong khẽ nheo mắt, hắn không vội trả lời mà hướng một đệ tử đang hoảng sợ trốn đằng xa hỏi, "Kẻ này đã đi đâu?"

"Hắn ta đi hướng bách đại sơn phong phía sau."

Tên đệ tử hoảng hốt hồi tưởng.

Nghe xong, Vương trưởng lão nhăn mày, "Là đệ tử thân truyền của tông môn ta sao? Vì sao ta chưa nghe nói qua về gã thiên tài này."

"Truy!"

Không đợi Vương trưởng lão suy nghĩ, vị trưởng lão phía sau lạnh lùng hô, dứt câu liền đằng không đuổi theo, chớp mắt liền không thấy bóng.

"Thiết trưởng lão không nên vọng động!"

Vương trưởng lão trong lòng lo lắng hô to, đồng thời cấp tốc đằng phong đuổi theo, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn, nháy mắt đã khuất bóng ngoại viện.

"Hô, không hổ danh Giới Nhẫn cường giả, có thể dùng linh lực xuất thể, đằng phong mà bay!"

Đám đệ tử ngoại môn ở lại kinh hô nhìn theo.

Nhìn lại Cổ Thành Ma, sau khi đi đến khu vực núi non trùng điệp phía sau, hắn căn cứ theo thần thức quét được hôm qua, rất nhanh liền tìm đến Tàng Hương phong. Sơn phong này nằm ở rất xa so với Tử Vân Tông đại sơn cùng với trăm cái sơn phong còn lại, địa thế cô lập, xung quanh không có bóng dáng sơn phong nào khác. Cổ Thành Ma vì lượt bỏ không ít thời gian, hắn trực tiếp mở ra lỗ hỏng không gian để bước vào, nhanh chóng xuyên qua.

Thần thông này không phải thứ mà Thần La đại lục sở hữu, nhưng tiêu hao linh lực là rất nhiều. Một Cổ Thanh Quân cảnh giới Nhẫn Sư nhất trọng là không thể làm được, cho nên niên ấn Hiền Nhân Thuật đã kích hoạt, có vô số hoạ tiết bắt mắt xuất hiện trên mặt và toàn thân Cổ Thành Ma, thập phần ưu mỹ.

Rất nhanh, hắn thu hồi Hiền Nhân Thuật. Nhìn lại Tàng Hương phong trước mắt.

Tàng Hương quả nhiên là tàng hương, khắp sơn phong cao lớn này được bao phủ bởi một mùi hương dịu nhẹ, đủ các loại hoa cỏ đem sơn phong cao ngút ngàn này che lấp, vừa nhìn liền cảm thấy trong lòng thoải mái êm dịu.

Thần thức của Cổ Thành Ma yên lặng thả ra, hắn khẽ nhếch môi, "Vừa vặn quần áo bẩn thỉu, đi tắm rửa một lần cho sạch sẽ."

Trên đỉnh Tàng Hương phong có một tòa tiểu viện, lấy tre trúc để làm tiền viện tao nhã hợp mắt, phong vị giản đơn. Hậu viên phía sau có ao hồ cùng cây liễu đung đưa, ghế bàn đơn chiếc, muốn gọi nơi đây là thế ngoại đào viên cũng không sai.

Lúc này, ở dưới ao xanh, có một mỹ nhân da thịt trắng nõn như bạch ngọc tùy ý ngâm mình, nàng ta lấy tay làm gối, tựa mặt lên thành hồ, hai mắt nhắm chặt, thần sắc thập phần hưởng thụ.

Khí chất của nàng thanh khiết tựa như giọt sương mai, nhưng cũng không kém phần phong vị thục nữ như quả gấc chín mọng.

Nàng loã thể bên trong ao biết, để lộ bờ eo nhỏ nhắn cùng với đôi tuyết phong đầy đặn thỉnh thoảng nổi lên mặt nước. Hình thể quyến rũ đó hoàn toàn phản lại khí chất thanh khiết của nàng, nhưng lại phù hợp với phong vận quyến rũ mơ hồ, đối lập làm cho người ta yêu thích khôn nguôi.

Nàng tựa mặt lên thành hồ, gương mặt đó vô cùng hoa mỹ, ngũ quan tinh xảo, hài hòa như một bức tranh. Với đôi chân mày lá liễu, nàng nhẹ nhàng mỉm cười với bờ môi đỏ mỏng manh như cánh hồng.

"Hảo mỹ nhân."

Ngắm cho thỏa mãn một hồi, Cổ Thành Ma thanh âm trầm bổng phá tan bầu không khí.

Mỹ nhân nọ mở mắt, đôi mắt lạnh lẽo dán chặt Cổ Thành Ma, khí chất lạnh lẽo từ nàng cũng theo đó gia tăng. Nàng trấn định vung tay, một bộ y phục từ trên bàn bay đến, nàng chậm rãi mặc vào che đi thân thể, sau đó bước ra khỏi hồ đối diện Thành Ma.

Hoàn toàn không có ý nói chuyện, thay vào đó là sát cơ ngày càng lăng lệ.

Mắt thấy đối phương muốn động sát thủ, Cổ Thành Ma vội vàng phân bua, "Chớ nóng, sư phụ, ta muốn đến bái sư. Chẳng qua tiền đường không thấy ngươi cho nên mới đi thẳng vào đây, ta không có ý nhìn trộm."

Theo ký ức của Cổ Thanh Quân, mỹ nhân trước mặt này gọi là Lý Thiến Dao, có thể xem nàng là trưởng lão của Tử Vân Tông cảnh giới Nhẫn Vương cường giả, cùng với tông chủ Tử Vân Tông đồng cảnh giới. Địa vị của nàng ở Tử Vân Tông rất khó nói, Nhẫn Vương cảnh cường giả cao cao tại thượng, nhưng nàng từ chối làm Phó tông chủ hay cả Thái thượng trưởng lão cũng không làm. Cứ như thế làm một trưởng lão nội môn quanh năm sống trên Tàng Hương phong, không ai biết nàng từ đâu đến, cũng không ai cố gặng hỏi cho dù là tông chủ.

Đáp lại lời biện minh của Cổ Thành Ma, Lý Thiến Dao đột nhiên thả ra uy áp Nhẫn Vương cảnh, nhất thời khiến cho cảnh sắc xung quanh khẽ rung nhẹ.

Ầm!

Làm trung tâm gánh chịu áp lực, Cổ Thành Ma cơ thể vẫn trụ vững tư thế, nhưng gạch nền dưới chân thì không gánh chịu được, trong nháy mắt tan tành.

"Không phải chứ sư phụ, bổn đồ đệ mới có nhìn dung nhan của ngươi một chút, ngươi đã muốn giết người diệt khẩu sao?" Cổ Thành Ma buồn cười.

Mắt thấy Cổ Thành Ma vẫn khí phách hiên ngang, Lý Thiến Dao có chút bất ngờ nhướng mày. "Hắn xuất hiện mà ta không cảm nhận được khí tức, một Nhẫn Sư có thể gánh được uy áp của Nhẫn Vương, hắn là bất thế kỳ tài hay là cao thủ đang giả trư ăn thịt hổ?" Lý Thiến Dao trong phút chốc có suy nghĩ.

Nàng không phải loại nữ nhân giận quá mất khôn.

Lý Thiến Dao thu liễn uy áp, vừa định ngỏ ý muốn tra hỏi Cổ Thành Ma nghiêm túc thì phát hiện dâm nhãn của hắn dán chặt vào ngực mình. Lý Thiến Dao vội vàng nhìn lại, phát hiện lớp y phục vốn mỏng manh thiếu vải giờ vì thấm nước mà để loã lồ vóc dáng của nàng, đôi nhũ phong căng tròn cùng hai hòn đậu đỏ nhô cao thoắt ẩn thoắt hiện, phía dưới thậm chí còn để lộ đôi chân trắng muốt cùng hạ thể múp mẩy lấm tấm nước.

Lý Thiến Dao đỏ mặt xoay người ra sau, lửa giận tức thì bùng cháy trong lòng, sát khí trùng thiên, nhưng nàng vẫn cố giữ tỉnh táo để đằng một phát phi nhanh vào căn tiểu viện phía sau.

Nhưng Lý Thiến Dao đâu biết được khi nàng xoay người lại bay đi, Cổ Thành Ma lại dán chặt đôi mắt vào bờ mông căng đầy đó, hắn không ngừng lẩm bẩm, "Mông này doggy thì đã phải biết, sư phụ này bổn Vương duyệt."

Khác với Cổ Thành Ma thư thái đánh giá, Lý Thiến Dao bây giờ có xúc động muốn phanh thây hắn thành trăm mảnh. Chỉ nghe từ trong căn tiểu viện truyền ra thanh âm lạnh lẽo thấu xương của nàng:

"Tiểu tử, ngươi ngoài đó chờ ta!"