Chương 1: Cổ Thành Ma

Tử Vân Tông đại sơn cao năm trăm trượng, sơn môn san phẳng đỉnh núi, nhấp nhô kiến trúc kéo dài ba dặm rộng lớn, quanh năm có vân vụ bao quanh, thế nhân khó mà trèo lên đỉnh. Chính vì sương mù tương đối dày đặc, cho nên Tử Vân Tông thuật pháp đều xoay quanh Thủy độn, tu luyện một ngày có thể đi ngàn dặm xa.

Lúc này, ở một gian phòng nhỏ của đệ tử tạp dịch, không ai trông thấy gã thiếu niên cả người băng bó đang nằm yên trên giường bỗng chốc co giật kịch liệt, hắn trợn trắng mắt, miệng há to nấc giọng liên hồi. Một lúc sau đó, bằng mắt thường có thể chứng kiến linh hồn của gã thiếu niên bất khả tư nghị chui ra khỏi miệng hắn, mang theo vẻ mờ mịt nhìn xung quanh.

Đang lúc linh hồn gã ngơ ngác không hiểu chuyện gì, thì bỗng nhiên, cơ thể vốn của hắn bỗng nhiên cử động, thao tác như chớp giật nắm chặt lấy cổ gã. Linh hồn gã thiếu niên hoảng sợ chống cự, nhưng sức lực từ cánh tay giống như một gọng kìm không cách nào phá giải, linh hồn gã kịch liệt giãy dụa, lung lay như muốn tan vỡ tức thì.

Nếu để bất kỳ một nhẫn giả nào chứng kiến cảnh này cũng phái khiếp sợ thốt lên: Âm Dương độn! Thứ huyết kế giới hạn có thể tác động đến linh hồn, náo lộng âm dương càn khôn vốn đã thất truyền từ thời thượng cổ, nay lại xuất hiện.

"Tại sao thân thể của ta...."

Linh hồn thiếu niên rên rỉ trong miệng, hắn hoàn toàn không hình dung được chuyện gì đang diễn ra, vốn dĩ đó là cơ thể của hắn, nhưng giờ chính cơ thể đó lại muốn ma diệt linh hồn hắn.

"Cổ thân thể này bây giờ là của bổn Vương."

Đáp trả lại thắc mắc của thiếu niên, thân thể gã bỗng nhiên mở mắt, thần thái khôi phục điềm tĩnh, tựa như không hề mang bệnh, lời vừa nói ra bằng một chất giọng trầm bổng mà lạnh lẽo thấu xương.

"Thiếu niên, ngươi cả đời phế vật, sống mang nhục như cẩu gặm phân, chi bằng để bổn Vương tiễn ngươi một đoạn, sớm ngày thần hồn tiêu tán, bớt ưu sầu." Cổ Thành Ma hảo ý nói ra.

"Không, đừng giết ta! Ta sẽ chia sẻ! Hai ta có thể dùng chung một thân thể, đừng giết ta!" Thiếu niên tuyệt vọng cầu xin.

"Nhiều lời." Cổ Thành Ma vừa dứt câu, tay hắn khẽ vận lực, lập tức bang một tiếng chói chang, linh hồn của gã thiếu niên trong phút chốc bể nát thành tinh điểm, tan biến vào hư vô.

Hôi phi yên diệt!

Làm xong cướp đoạt thân thể, Cổ Thành Ma tra xét lại bản thân.

Mặc cho các cơn đau như róc thịt trên người, Cổ Thành Ma bật dậy ngồi trên giường, hắn tháo hết thảy bông băng, lúc này mới phát hiện cơ thể vậy mà gãy hết sáu cái xương sườn, nội tạng dập nát, hai chân gãy xương đùi, tay trái vỡ hết toàn bộ kinh mạch, xem như liệt. Nhưng có lẽ vết thương nặng nhất nằm ở ngực, xương ngực bị lúng sâu, ép chặt nội tạng bên trong khiến cho việc lưu thông linh lực ở tim đình trệ, cả đời coi như từ bỏ tu hành độn pháp.

Máu thẫm khô cứng phủ kín người, nói bán sống bán chết cũng hợp lý.

Còn có, hắn chỉ nhìn được một mắt, xem ra mắt còn lại cũng đã mù.

Cổ Thành Ma mặt không đổi sắc khi chứng kiến toàn bộ vết thương khủng khiếp trên cơ thể mình, "Vừa vặn có thể che dấu vài cái hậu thủ" hắn lầm bầm.

Dứt lời, nương theo thanh âm nhớp nháp, Cổ Thành Ma dứt khoát móc con mắt đã mù ra, cảm giác đau đớn dường như không ảnh hưởng đến hắn. Ngay sau đó, Thành Ma lấy một tay còn lại bắt ấn, hô:

"Lục Đạo Tả Luân Nhãn!"

Niệm pháp vừa xong, chỉ thấy sau một cái chớp mắt, hóc mắt đen ngòm của hắn bỗng nhiên xuất hiện con mắt mới. Lần này là một viên mắt tím, đồng tử co rút thành một chấm đen, có sáu cái văn vòng tròn bao quanh, đồng thời có rất nhiều dấu phẩy kí tự tùy thời xoay vòng trong mắt, thập phần tà dị.

Tuy nhiên, khi Lục Đạo Tả Luân Nhãn vừa thành, linh lực vốn ít ỏi trong người hắn nháy mắt kéo cạn, khiến cho nội thương phát tác, huyết tương tự động chảy ra khỏi miệng.

Cổ Thành Ma nhíu mày, nhanh chóng nhắm con mắt trái này lại.

"Cổ thân thể này không đủ linh lực để duy trì Lục Đạo Tả Luân Nhãn, với thân phận Cổ Thanh Quân này, bổn Vương không thể sử dụng nó."

Tuy nhiên, Cổ Thành Ma không xem chuyện này là vấn đề lớn. Hắn dứt khoát không mở con mắt trái ra, thế nhân cứ việc xem hắn như người mù là được.

"Còn phần thân thể rác rưởi này...." Cổ Thành Ma nhếch môi, lấy tay lau máu trên miệng, hắn hô:

"Cửu Thiên Trọng Ngục Thể, hoán đổi!"

Nhất thời, một cổ lực lượng thể chất thông thiên triệt địa tựa như sóng lớn ầm ầm dâng lên trong cơ thể Cổ Thành Ma, từng giây từng khắc thay đổi thân thể tàn tạ của Cổ Thanh Quân. Mặc dù đã thu liễm gần như hoàn toàn, nhưng một chút khí tức bàn bạc phát ra từ cơ thể của hắn cũng khiến cho gian phòng rung chuyển không ngừng. Mắt thấy không gian có dấu hiệu nứt toác, Cổ Thành Ma nhanh chóng dừng việc chuyển đổi, vừa may thân thể đã hoán đổi hoàn tất.

Tác động đến không gian, chí ít phải có cảnh giới Nhẫn Đế mới chạm tới! Tất cả sự việc diễn ra trong căn phòng này nếu để người khác chứng kiến, chỉ sợ đã kinh hãi ngây người.

Chỉ thấy Cổ Thành Ma bây giờ một thân hoàn mỹ dáng người, tựa như được thần linh điêu khắc, các khối cơ săn chắc dẻo dai, tùy thời có thể bộc phát lực lượng thông thiên. Để cho các thiếu nữ thiếu phụ trông thấy hình thể này, chỉ sợ dâm tuyền chảy thành sông, ngàn người húp không hết.

"Phiến thiên địa này quá yếu ớt, khả năng cao là Hạ vị diện vũ trụ, bổn Vương một phần nhỏ lực lượng cũng không thể chống đỡ, xem ra ta phải áp chế toàn bộ ma lực." Cổ Thành Ma nhìn vết rách nhỏ không gian trên mái nhà, miệng thì thầm.

Cổ Thành Ma đã không thể chuyển đổi toàn bộ thể chất Cửu Thiên Trọng Ngục Thể đến đây, như thế hắn chỉ có thể vận dụng một phần ma lực vốn có, tuy nhiên một phần ma lực cũng đủ để Cổ Thành Ma hắn quát tháo phong vân rồi.

Cót két.

Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, thân ảnh một hồng nhan từ bên ngoài bước vào. Đó là một thiếu nữ chỉ tầm hai mươi, vóc dáng thuỳ mị, khí chất ôn nhu mà quý phái, da trắng hồng như noãn ngọc, ngũ quan tinh xảo như tiên ban, quả là thế gian vưu vật.

Xem cặp nhũ phong đó kìa, nhào nặn thì đã phải biết.

Khi nữ nhân này vừa bước vào, hàng tá kí ức nhanh chóng lướt nhanh trong đầu Cớ Thành Ma, rất nhanh hắn biết được. Thiếu nữ này là Đường Tử Yên, vị nương tử trên danh nghĩa của Cổ Thanh Quân, một người con gái trọng tình trọng nghĩa, nhờ có nàng ta mà Cổ Thanh Quân một phàm nhân linh căn thấp kém có thể gia nhập Tử Vân Tông, mặc dù sau này bị đồng môn ép đến tự vẫn...

Thời gian chỉ diễn ra vài giây ngắn, nhưng bằng tinh thần lực vẫn còn giữ y như thực lực cũ, không đợi Đường Tử Yên đi đến trước mặt Cổ Thành Ma, hắn đã đọc lại hết ký ức như thác đổ trong thức hả mình.

Cổ Thanh Quân từ khi sinh ra linh căn không có, thiên tư mạt phẩm, hắn sinh ra liền không có hệ nguyên tố nào trong người, cả đời đã định không thể tu luyện thành Nhẫn Giả. Nhưng gia tộc của hắn ở chốn phàm trần buôn bán có sinh ý không tệ, có thể nuôi hắn đỗ đạt công danh, mở ra con đường làm quan chốn phàm trần. Bất quá, vì gia tộc của Cổ Thanh Quân đã bí mật nắm giữ một bí thuật nào đó mà hắn không biết, cho nên đã bị tổ chức có tên là Tru Tiên cướp đoạt và đồ sát cả gia tộc chỉ còn lại độc đinh một mình hắn một người.

Khi ấy Cổ Thanh Quân đang làm quan ở Độc Mộc châu, Tây An thành, cách xa Phong Lăng châu Thanh Hoa thành, cho nên may mắn tránh được sát kiếp.

Ở chốn hồng trần, Cổ gia và Đường gia từ xưa có mối quan hệ mật thiết, từng cùng nhau giao thương phát triển, để cả hai gia tộc có vị thế ngày hôm nay, có thể nói là đồng sinh cộng tử. Cổ gia và Đường gia sớm đã kết xuống thông gia kể từ khi Cổ Thanh Quân và Đường Tử Yên ra đời.

Tuy nhiên, biến cố diễn ra khi Cổ Thanh Quân đi đến 12 tuổi, cái thời điểm mà lứa thiếu niên cần phải trắc nghiệm linh căn để bước chân vào con đường nhẫn giả cao quý. Cổ Thanh Quân khi ấy trắc nghiệm, không hề có ngũ hành linh căn nào trong người, nhưng thực chất hắn là tuyệt thế thiên tài có cả ngũ đại linh căn cùng lúc, chính vì thế mà tu luyện cực kỳ khó khăn, đến tận 15 tuổi cũng không thể lên nổi Khai Quang cảnh nhị tầng, nhất thời bị phán định là phế vật. Về phần Đường Tử Yên, nàng trắc nghiệm có Thủy hệ linh căn Tam phẩm, từ Cửu phẩm là kém nhất đến Nhất phẩm cao nhất, Tam phẩm linh căn như Đường Tử Yên được xưng là nghìn năm có một thiên tài. Rất nhanh, Đường Tử Yên được chưởng môn của Tử Vân Tông nhìn trúng, muốn thu nàng làm đệ tử thân truyền.

Tử Vân Tông có vị thế như nào? Nhìn khắp Thủy Nguyệt Quốc, có mười thế lực Nhất phẩm đứng đầu thiên hạ, tục xưng Nhất Tự, Nhị Sơn, Tam Tông, Tứ Phủ.

Tam Tông trong đó có một là Tử Vân Tông, tông môn có hàng vạn đệ tử, chưởng môn càng là Nhẫn Vương tuyệt thế cao thủ, độn pháp Thủy thuật nổi danh khắp thiên hạ thiên hạ.

Được chưởng môn Tử Vân Tông đích thân thu nhận là đệ tử thân truyền, đó là cơ hội hàng tá người tranh nhau sứt đầu mẻ trán. Nhưng Đường Tử Yên lại khác, nàng chỉ chịu gia nhập Tử Vân Tông với điều kiện là thu nhận luôn Cổ Thanh Quân, mặc cho hắn không có linh căn vô duyên với nhẫn giả, nhưng ít nhất cũng để cho hắn làm đệ tử tạp dịch, có thể thui thủi sống qua ngày, không lo cơm áo. Đường Tử Yên đang cố cưu mang Cổ Thanh Quân, để đáp lại xưa kia chốn hồng trần hắn chỉ bảo mình học nghĩa, cũng như thương xót cho số phận Cổ gia.

Để chiêu mộ được một thiên tài nghìn năm có một như nàng, việc này không tính là chuyện lớn, tuy nhiên cái mối quan hệ phu thê của Đường Tử Yên và Cổ Thanh Quân cũng theo đó biến mất.

Hồi tưởng hoàn tất, chỉ thấy Đường Tử Yên bỗng nhiên khựng lại ở cửa phòng, nàng nhíu mày đánh giá Cổ Thanh Quân mà mình quen biết. Thời điểm này khí chất trên người Cổ Thành Ma đã thay đổi, phóng khoáng và tự tin lạ thường, nếu không muốn nói là ngạo mạn.

"Chẳng phải hắn gánh nước rơi xuống vực hay sao? Vì sao lại lành lặn như thế, hơn nữa có vẻ còn rắn rỏi hơn?" Mang theo nghi hoặc, Đường Tử Yên thanh âm vốn dịu dàng hỏi:

"Ngươi đã khỏe lại rồi lên sao? Ta nghe người nói ngươi rơi xuống vực, xem ra không phải."

"Ồ, thật ra là rơi xuống vực, nhưng may mắn nắm được cành cây." Cổ Thành Ma tùy tiện bịa lời.

Gánh nước rơi xuống vực sao? Nực cười, gương mặt của một số kẻ đẩy thân thể Cổ Thanh Quân xuống vực dần xuất hiện trong đầu Thành Ma. Có lẽ hắn nên báo đáp lại ân huệ cho cái thân thể này.

Chứng kiến Cổ Thanh Quân không sao, Đường Tử Yên khẽ thở phào, sau đó chần chừ nói:

"Ta hôm nay ngoài việc đến thăm huynh, còn có chuyện quan trọng muốn nói..."

Không thấy Thanh Quân đáp lại, Đường Tử Yên do dự một hồi rồi nói tiếp, "Tháng sau, sư tôn muốn gả ta cho Ngạo Trường Không, đại sư huynh của Thanh Vân Tông, muốn nhân hỉ sự này để hai tông kết thành liên minh..."

Cổ Thành Ma liếc mắt. Quả nhiên là cô gái tốt, chẳng những trọng tình trọng nghĩa, vốn đã không còn quan hệ gì, nhưng chuyện hỉ sự vẫn nói cho vị "phu quân cũ" này nghe, xem như đầy đủ tôn trọng.

"Có thích hắn ta không?" Cổ Thành Ma chỉ đơn giản hỏi một câu.

Nghe hắn hỏi, ánh mắt của Đường Tử Yên khẽ rung động hướng tới, tuy nhanh chóng cất đi nhưng không thể nào qua mắt hắn. Đang lúc Đường Tử Yên khó mở lời, Cổ Thành Ma liền giả vờ đưa tay vào trong áo, rút ra từ trong không gian giới chỉ một vòng tay ngọc bích đơn giản.

Đưa đến trước mặt Đường Tử Yên, hắn nói:

"Đây là Lục Cát Bình An, bảo vật gia truyền của Cổ gia, nay xem như quà mừng tiễn nàng theo chồng, chúc nàng cả đời bình an."

Đường Tử Yên khẽ mở to mắt, trong lòng cô gì đó thở dài, nàng định từ chối nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Cổ Thanh Quân thì không đành.

"Đa tạ."

"Lời đa tạ thì không cần, giờ ta cần nghĩ ngơi."

Cổ Thành Ma có ý định đuổi khách. Hắn còn có cả một kế hoạch náo lộng càn khôn, không muốn bị chút chuyện vặt vãnh làm phiền.

Đường Tử Yên nghiêng đầu lần nữa nhìn lại Cổ Thanh Quân, hắn hôm nay thật khác, chẳng những khí chất thay đổi, mà cả tính cách cũng không còn nhu nhược như trước.

Trước khi bước ra khỏi phòng, nàng theo linh cảm bỏ lại một câu:

"Ba ngày sau Ngoại môn tiến hành trắc thí tuyển người, ngươi có thể đến thử..."

"Ừ."

Cổ Thành Ma nhếch mép.

Náo lộng càn khôn bước đầu tiên của hắn, chính là từ trong Tử Vân Tông này quật khởi. Cho nên nhất định hắn sẽ tham gia, chẳng như thế còn tham gia bằng ánh sáng chơi lòa!