Ngày này cuối cùng cũng đã đến, Lý Cường trầm lặng. Hắn suy tư, từ ngày hắn bước vào nơi này đến tận bây giờ cũng đã được 6 tháng. Mọi khổ cực hắn đã trải qua những trận chiến mà hắn đã chứng kiến mài dũa tâm tính hắn ngày một cứng rắn hơn.
Lý Cường của bây giờ không còn như ngày đầu nữa mà Lý Cường của ngày hôm nay là một con người khác, quyết đoán hơn nhẫn tâm hơn.
Riêng về phần Lê Ân, tính đến thời điểm hiện tại số tù nhân mà hắn đánh bại và hạ sát đã lên đến hàng chục. Không những thế khi kết thúc trận chiến tháng trước, hắn tỏ ra ngạo mạn không xem những tù nhân khác ra gì còn dõng dạc tuyên bố.
-Ta sẽ tàn sát toàn bộ tù nhận ở đây.
Tứ đó, tạo nên làn sóng phẫn nộ của tất cả tù nhân. Họ phẫn nộ vì họ bị uy hiếp, họ phẫn nộ trước người có thực lực hơn mình, bất lực trước những gì mà Lê Ân đang làm họ muốn bài xích người như hắn ra khỏi nơi này.
Số ít tù nhân bàn tán với nhau:
-Lẽ nào nơi này thật sự chẳng có ai có thể hạ gục hắn.
-Để hắn tiếp tục gáy thật là chướng tai.
-Hay là tất cả tù nhân chúng ta cùng hợp lực lại, giúp hắn sớm về nơi an nghỉ.
Một tù nhân tỏ ra hiểu biết hơn lên tiếng:
-Lẽ nào ngươi quên luật ở đây rồi sao? Nếu tự ý gây sự thì bốn vị giám khảo sẽ can thiệp và kết quả của người phạm luật như thế nào thì các ngươi cũng biết đó.
Quay trở lại phòng giam của Lý Cường. Hắn vẫn chăm chỉ và điên cuồng tập luyện còn bên cạnh Lão gia gia gật gù trước thành quả mà Lý Cường cố gắng.
Phòng bên cạnh Vũ Mạnh Đình tỏ vẻ là đồng minh lên tiếng:
-Vài ngày nữa ngươi sẽ đấu với Lê Ân, bây giờ còn tập luyện có phải quá muộn hay không?
Vũ Mạnh Đình tỏ vẻ, tiếp tục lải nhải:
-Ngươi bỏ cuộc đi, tận hưởng những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời mình, có phải vui vẻ biết nhường nào hay không? Tại sao phải khổ cực tập luyện như vậy.
Lý Cường tâm tính như mặt hồ, phẳng lặng đến cực điểm. Dường như những lời nói của Vũ Mạnh Đình chỉ như một cơn gió nhẹ, nhẹ nhàng đến rồi cũng nhẹ nhàng đi.
Thấy Lý Cường không đáp lại, Vũ Mạnh Đình chán cũng chẳng thèm nói nữa. Để lại không gian yên tĩnh giúp Lý Cường tập luyện dễ dàng hơn.
Thời khắc đã điểm.
Những bước chân nhanh có, chậm có liên tục tiếng về phía trung tâm chiếc đồng hồ. Mặc dù bước đi không đồng nhất, nhưng tất cả đều có một điểm chung muốn Lê Ân phải chết. Sự phẫn nộ của tù nhân nơi này đã lên đến cực điểm.
Trong lòng Lý Cường có chút lo lắng nhưng vẻ mặt vẫn rất điềm tĩnh, với phong thái ung dung hắn bước đi không nhanh không chậm tiến về phía trung tâm.
Nơi này sẽ là nơi Lý Cường quyết định cuộc đời của mình, phải cố gắng bằng mọi cách để có thể sống sót. Ý nghĩ đó của hắn lúc này là duy nhất, là chân chân lý “phải tồn tại”.
Lão gia gia ánh mắt hết sức tin tưởng như nắm chắt được phần thắng, theo sau Lý Cường.
Phía sau Lão gia gia, Vũ Mạnh Đình với vẻ mặt mèo khóc chuột là điểm nhấn cuối cùng.
Khi đã tập hợp đầy đủ.
Giám khảo lên tiếng thông báo thể lệ cuộc chiến:
…
-Luật là luật, kẻ nào phạm luật sẽ bị thanh trừng.
Vị giám khảo giới thiệu Lê Ân với toàn bộ tôn trọng:
-Như các bạn đã biết Lê Ân là tù nhân đầu tiên tại Ngục Vô Cùng đánh bại trên mười đối thủ…
Khép lại phần giới thiệu của Lê Ân.
Là vẻ mặt nghi ngờ của giám khảo đối với đối thủ của hắn, chỉ tay về phía Lý Cường.
-Xin giới thiệu đây là Lý Cường năm nay 18 tuổi, gia tộc họ Lý chưa tu luyện linh lực, chưa từng tham gia bất kì trận chiến nào. Theo như thông tin, hắn được đưa vào Ngục Vô Cùng cách đây 6 tháng với lý do đấm trưởng lão Lê Mặc trong quá trình khảo nghiệm tư chất.
Sau hàng loạt thông tin này toàn trường chấn động, tù nhân thi nhau bàn luận.
-Mới chỉ 18 tuổi thôi sao, ở tuổi này còn chưa tu luyện linh lực thì đánh đấm cái gì đúng là phế vật.
Một vài tù nhân kì thị với vẻ ngoài của Lý Cường.
-Không những không tu luyện linh lực lại là một thằng cụt tay. Tao như mầy tao chết quách đi cho rồi.
Một tù nhân khác lại nói.
-Thôi hôm nay có thịt ăn là vui rồi.
Hiểu được lý do bị nhốt vào nơi này một số tù nhân tỏ ra bất ngờ thành tiếng:
-Thằng này láo thật trưởng lão mà cũng giám động thủ.
Như biết trước nên Vũ Mạnh Đình chẳng quá bất ngờ trước những thông tin mà giám khảo đưa ra.
Trước những âm thanh khó nghe ở bên ngoài, vẻ mặt Lý Cường không một chút biến sắc. Điềm nhiên như không, bình thản ung dung đến đáng sợ.
Tâm tính Lê Ân có chút động một thứ vô hình tác động lên đấu trí của hắn, tạo cho hắn một áp lực không rét tự run. Lê Ân bóp chặt tay, hắn chưa từng thấy đối thủ nào đứng trước mặt hắn lại bình tâm như vậy. Một chút áp lực là thế những vẫn không ngăn cản được sự háo chiến của Lê Ân hắn muốn vồ lấy con mồi này ngay lập tức.
Giám khảo hưng phấn thông báo.
-Chẳng để quí vị đợi lâu hơn nữa, trận chiến chính thức bắt đầu.
Dứt lời, Lê Ân động thủ, tung ra những đòn đánh thăm dò đối thủ.
Lý Cường vẫn không có gì thay đổi vẫn bình tĩnh, nhưng liên tục né tránh những đòn tấn công của Lê Ân. Khi đã nhìn ra được chiêu thức này chỉ là hỏa mù để thăm dò hắn, Lý Cường lúc này đã thủ thế dồn lực lượng vào cánh tay phải. Lúc Lê Ân không phòng bị sẽ dùng đòn này để đánh bay hắn.
Đúng như những gì Lý Cường nghĩ. Vì không tìm ra được sơ hở, Lê Ân chủ động tấn công.
Lại là vũ kỹ đó thân ảnh Lê Ân vừa động, tốc độ kinh người. Đã ngay phía sau Lý Cường tay như lưỡi dao sắt nhọn từ sau đâm tới.
Vũ Mạnh Đình thấy được sự việc tỏ vẻ tiếc nuối.
-Ta đã kêu đừng cố gắng, hãy tận hưởng những ngày tháng cuối cùng đi mà.
Binh, Binh!…
Tiếng va chạm như một vụ nổ lớn, tất cả tù nhân đều rộ lên sau âm thanh này.
-Không.
Tù nhân ở đây đều có chung một câu hỏi.
-Chỉ mới 18 tuổi còn chưa tu luyện linh lực làm sao hắn có thể phản ứng lại được tốc độ của Lê Ân.
Nhưng họ đây đâu biết rằng, Lý Cường luyện thể mà luyện thể nếu không bộc phá toàn bộ thực lực thì những người khác rất khó đoán được cảnh giới của hắn.
Tình huống này Lý Cường đã tập đi tập lại rất nhiều lần. Hắn tự đặt ra câu hỏi khi đối thủ ám sát mình phải làm gì để phản ứng lại?
Tích tắc, tích tắc từng giọt nước rơi trong nhà Ngục giúp Lý Cường nhận ra, đó chính là âm thanh ma sát ‘xoẹt xoẹt’ với không khí mỗi khi Lê Ân chuyển động. Đồng nghĩa với việc khi hắn dừng lại sẽ không còn âm thanh đó nữa. Không những thế Lý Cường còn quan sát được cách thức chuyển động của Lê Ân và cả những vũ kỹ mà hắn ta sử dụng.
Nên Lý Cường lóe lên một chiến lượt phải thật điềm tĩnh, để hắn mất bình tĩnh tấn công trước. Ở trường hợp này mình có thể phán đoán được phương hướng và tung một đòn quyết định.
Trở lại, khi cả hai cùng nhau ra đòn.
Ộc ộc,
Miệng Lý Cường trào ra ngụm máu nhỏ, còn Lê Ân chỉ lùi lại vài bước.
Nhưng toàn trường tĩnh lặng.
-Tại sao hắn có thể đỡ được một đòn này của Lê Ân mà chỉ chịu một chút thương tổn.
Một tù nhân có kiến thức lên tiếng.
-Hắn là thể tu không những thế đã đạt đến Nhị Luyện viên mãn.
Một số khác trầm trồ.
-18 tuổi đã đạt được Nhị Luyện viên mãn, ít ra hắn phải luyện thể từ năm 13 tuổi.
-Đúng là quái thai, thời điểm đó cơ thể còn chưa phát triển làm sao có thể chịu nỗi sự khốn khổ cực hạn của thể tu.
Nhưng tất cả đều không biết rằng, chỉ trong 5 tháng Lý Cường từ con số 0 nói chính xác là con số âm đã đạt được Nhị Luyện viên mãn. Nhờ vào tâm pháp nghịch thiên, nhờ vào phương pháp tu luyện cực đoan mà tất cả điều này cũng chính là nhờ Lão gia gia.
Trở lại với Lê Ân, tuy rằng không bị thương dù đã phòng bị trước những hắn vẫn không ngờ rằng một người như Lý Cường có thể đỡ được đòn tấn công này của hắn. Bây giờ Lê Ân đã cẩn trọng hơn rất nhiều hắn không vội như trước nữa.
Về phần Lý Cường một đấm vừa rồi hắn đã vận dụng đến cực hạn của Nhị Luyện viên mãn nhưng vẫn không làm khó được Lê Ân. Lý Cường thở dài, thật sự chêch lệch thực lực là quá lớn.
Ngay bên cạnh Lê Ân liên tục dùng vũ kỹ của mình, di chuyển xung quanh Lý Cường tạo ra vô số vết rách trên da thịt Lý Cường, lộ rõ thân hình rắn chắc của một người luyện thể.
Vì đã đề phòng Lý Cường nên Lê Ân dễ dàng tạo ra vô số vết thường cho đổi thủ băng sự chêch lệch thực lực. Còn Lý Cường không thể phản ứng lại tốc độ của Lê Ân chỉ co lại phòng thủ.
Nhưng con người mà hoàn hảo đến đâu cũng có chút sơ hở. Vào lúc Lê Ân chiếm ưu thế hoàn toàn cũng chính là lúc hắn lộ ra nhiều sơ hở nhất, lúc này Lý Cường như đã tập luyện từ trước chân phải hắn gạt mạnh chân trụ của Lê Ân. Làm hắn ngã ngay xuống trung tâm chiếc đồng hồ.
“Long Trảo Thủ - Thức thứ nhất Hủy Diệt Đấu Trường”.
Tay phải của Lý Cường biến đổi một cách chóng mặt ngón trỏ và ngón giữa thành một cặp, ngón út và áp út thành một cặp tạo hình như bàn tay chân long. Lý Cường bật mạnh lên cao như một con chân long nhào lộn trên không trung, tốc độ ra đòn nhanh đến cực điểm đã áp sát Lê Ân.
Vừa kịp định thần, Lê Ân toàn thân rung rẩy trước áp lực của chiêu thức này. Nếu trúng một đòn này Lê Ân có thể không sống nổi, hắn vận dùng toàn bộ lực lượng của mình kích hoạt vũ kỹ tăng tốc độ lên cự hạn xoay một vòng né tránh.
Ầm ầm,
Trảo thủ của Lý Cường không thể bắt kịp tốc độ của Lê Ân, mà trực tiếp tác động trung tâm của đấu trường tạo thành một vệt nứt.
Mặc dù không đánh trúng Lê Ân nhưng dư ba công kích một đòn này của Lý Cường làm lục phủ ngũ tạng của Lê Ân như bị dịch chuyển vị trí tạo cảm giác đau đớn vô cùng. Không những thế chiêu thức này còn tạo thành một cơn địa chấn tác động lên phạm vi rộng của một khu vực, nhiều tù nhân đứng không vững ngã ngang ra đất, một số đứng gần phạm vi công kích máu từ miệng trào ra liên tục.
Dù Lý Cường chưa tu luyện đến độ thành thục trên chiêu thức này, nhưng cũng đã tung ra uy lực mạnh mẽ như vậy. Lúc đầu sự chêch lệch thực lực là quá rõ, nhưng khi thi triển một thức này đã hoàn toàn bù đắp không những thế Lý Cường còn có phần áp đảo Lê Ân. Chứng tỏ Long Trảo Thủ - Thức thứ nhất này của Lão gia gia kinh diễm tuyệt luân thế nào. Nếu hắn có thể học được thập bát thức của Long Trảo Thủ có phải có thể xưng hùng một phương không.
Lão gia gia bên ngoài cũng trầm trồ, nếu có thang điểm 10 thì Lý Cường ngươi cũng đạt điểm 7, không ngờ trong thời gian ngắn ngươi đã có thể vận dụng Long Trảo Thủ một cách ảo diệu như vậy. Lão gia gia tự đặt câu hỏi cho mình là áp lực khiến hắn cố gắng hay vốn dĩ hắn là thiên tài tu luyện.
Ồ ồ,
Âm thanh vang dội Ngục Vô Cùng.
-Các ngươi có biết chiêu thức vừa rồi không? Ta thật sự chưa từng thấy qua nó.
Tù nhân của Ngục Vô Cùng phấn khởi tràn trề.
-Thật sự tên phế vật này có thế hạ sát được Lê Ân.
Hoan hô, hoan hô,..
Tay đặt lên cằm suy tư, đột nhiên Vũ Mạnh Đình giật mình. Không lẽ chiêu vừa rồi là vũ kỹ bị thất truyền từ lâu Long Trảo Thủ. Hắn từng được biết qua, Long Trảo Thủ là vũ kỹ của hậu duệ chân long.
Thời kì thượng cổ, một vị Đế Long của Long Tộc vô tình gặp được một cô gái quốc sắc thiên hương ở Vũ Tinh Đại Lục và đem lòng yêu say đắm. Nhưng không lâu sau đó vị Đế Long này phụng mệnh phụ thân trở về, từ đó không thấy ông ta quay trở lại.
Cùng thời điểm Đế Long rời đi, cô gái mang thai cốt nhục của ông ta hạ sinh một người con trai đặt tên là Bá Lực. Bá Lực lớn lên sinh ra thần lực hơn người, được toàn bộ Đại Lục ví là sinh vật mạnh nhất, xưng vương một vùng mang phong hào là Bá Vương. Không những thế thời kì toàn thịnh của vị Bá Vương này ông còn sáng lập ra một vũ kỹ mang Long Trảo Thủ để nhớ về ơn sinh thành của người cha Long Tộc. Từ đó, Long Trảo Thủ được ra đời nhưng vì lý do nào đó sau nhiều năm đã bị thất truyền cho đến tận bây giờ.
Vũ Mạnh Đình trầm tư, không ngờ người này lại có được cơ duyên nghịch thiên như vậy. Học được vũ kỹ thời thượng cổ, không những thế còn thi triển một cách hoàn mỹ. Khi hắn thi triển một thức này ta không còn nghĩ hắn là một kẻ tàn phế, lại giống như chân long thấy đầu không thấy đuôi bá đạo vô cùng. Ánh mắt Vũ Mạnh Đình có chút lấp lánh.
Lê Ân bật người đứng dậy, vẫn là những vũ kỹ cũ hắn gia tăng tốc độ liên tục, tạo ra vô số vết thương lớn nhỏ lên người Lý Cường. Lê Ân như biết được Lý Cường chỉ thành thục duy nhất một vũ kỹ này nên hắn lúc nào cũng thận trọng và giữ khoảng cách với Lý Cường.
Để bảo trụ tính mạng Lý Cường buộc phải dùng Long Trảo Thủ tác động lên sàn đấu, mỗi khi hắn thi triển vũ kỹ thì Lê Ân lại nhanh như chớp kích tốc bay ra khỏi phạm vị của Long Trảo Thủ.
Lý Cường không còn cách nào khác phải tung ra liên tục vũ kỹ này mặc cho hắn có làm bị thương Lê Ân hay không. Nếu không dùng vũ kỹ theo cách này sẽ bị Lê Ân lóc từng thớ thịt cho đến chết.
Khi thi triển đến lần thứ ba, dường như tay của Lý Cường có chút đau nhức. Hắn nhớ lại những gì Lão gia gia nói, vũ kỹ này ngươi sử dụng càng nhiều sẽ càng bị phản phệ. Dư chấn của vũ kỹ sẽ tác động vào cánh tay của người, nếu vượt quá giới hạn chịu đựng của cánh tay nó nổ tung.
Vẫn là thế giằng co, nhưng người có lợi lại là Lê Ân vì hắn đã nắm được mấu chốt của vũ kỹ Long Trảo Thủ là tốc độ. Với tốc độ của Long Trảo Thủ, Lê Ân vừa vặn có thể khắc chế được Lý Cường bằng tốc độ.
Tình thế ngàn cân treo sợ tóc, Lý Cường lại thi triển Long Trảo Thủ một lần nữa. Sau bốn lần tác động vũ kỹ của mình vào trung tâm chiếc đồng hồ, Lý Cường phát hiện vết nứt này đã lan ra toàn bộ đồng hồ.
Trước khi tập luyện vũ kỹ này Lão gia gia từng nói, chỉ có một cách duy nhất ngươi có thể thắng trong trận chiến này là phải tung vũ kỹ Long Trảo Thủ vào trung tâm đồng hồ. Đến khi nào đồng hồ ở giữa trung tâm Ngục Vô Cùng vỡ nát. Lý Cường không hỏi thêm, hắn tin tưởng tuyệt đối vào Lão gia gia và thực hiện đúng theo những gì Lão gia gia dặn dò.
Mặc cho đau nhứt, tay không thể phát ra lực nhưng Lý Cường vẫn cố gắng thực hiện một lần nữa.
Ngay lúc này, Long Trảo Thủ - Thức thứ nhất Hủy Diệt Đấu Trường nện thẳng vào trung tâm Ngục Vô Cùng.
ẦM ẦM,
Đồng hồ vỡ nát ở giữa trung tâm Ngục Vô Cùng vỡ nát, sàn ngục sụp đỗ. Toàn bộ tù nhân đang rơi tự do.
---------
Chúc mọi người có buổi tối vui vẻ :D