Chương 98: Hợp Tác.

Người thiếu niên dẫn Trần Lâm cùng Phan Lực đi sâu vào trong, một lát sau thì đến trước một cái lều to lớn, trang trí cùng vẻ bề ngoài đồ sộ hơn hẳn những cái lều còn lại, Trần Lâm vừa nhìn liền biết nơi này hẳn là dành cho Thập Xuyên rồi.

"Thủ lĩnh, người đã tới..."

"Được rồi, vào đi..."

Giọng nói trầm khan của Thập Xuyên vang lên, mơ hồ mang theo một tia uy nghiêm.

Nói rồi, người thiếu niên lập tức rời đi, còn lại Trần Lâm cùng Phan Lực cũng không chút chần chừ bước vào.

"Chào Thập Xuyên lão ca, lâu ngày không gặp, dạo này còn khỏe chứ hả?"

Bước vào trong, Phan Lực vẻ mặt tươi cười nói, sau đó ánh mắt nhìn về phía Trần Lâm ra hiệu ngồi xuống.

"Phan Lực?"

Thập Xuyên trong lòng hơi kinh ngạc, Phan Lực trong trí nhớ của Thập Xuyên không có bao nhiêu ấn tượng, chỉ là từng có hợp tác một vài vụ làm ăn nhỏ mà thôi, không hiểu sao Phan Lực hôm nay lại tới đây gặp hắn.

"Ngươi đến đây có chuyện gì sao? Kể từ lúc ấy ta không thấy ngươi ngó ngàng gì đến ta nữa ah, có phải là quên luôn ta rồi?"

Thập Xuyên cười cười sâu kín nói.

"Nào có ah, chỉ tại ta cũng lu bu nhiều việc quá, chứ làm sao quên được Xuyên lão ca được ah...hôm nay đến thăm lão ca ngươi một chút đay mà..."

Phan Lực hai mắt hơi híp cười nói.

"Ha ha...thế thì tốt rồi..."

Thập Xuyên gật đầu cười đáp, sau đó ánh mắt ngập ngừng hỏi:

"Thế còn đây là...?"

"À!!!"

Phan Lực ngớ người một chút sau đó hướng về phía Trần Lâm giới thiệu:

"Giới thiệu với Xuyên lão ca, đây là huynh đệ kết nghĩa với ta, Trần Lâm..."

"Chào Xuyên lão ca, ta là Trần Lâm..."

Trần Lâm nhanh nhảu không kiêu không nịnh cười nói, vẻ mặt mười phần thân thiện.

"Chào Lâm huynh đệ...ta là Thập Xuyên..."

Thập Xuyên hai mắt lóe lên một tia dị sắc rồi tan, thâm tâm khá tò mò, tuy không qua lại thân thiết gì với Phan Lực nhưng Thập Xuyên cũng hiểu rõ gia thế của Phan Lực phần nào, nhìn mặt Trần Lâm cũng còn trẻ tuổi, nhưng kết nghĩa được với Phan Lực chắc chắn không hề tầm thường.

"Ha ha...nghe qua danh tiếng của Xuyên lão ca..."

Trần Lâm gãi gãi đầu cười rạng rỡ nói.

"Ha ha, quả là anh hùng xuất thiếu niên..."

Thập Xuyên hai mắt thâm thúy cười nói, nhưng trong lòng cũng có chút thấu hiểu vì sao Trần Lâm kết nghĩa được với Phan Lực, trong lòng cũng coi trọng Trần Lâm mấy phần.

"Phan Lực lão đệ hôm nay lặn lội đến nơi xa xôi này chỉ để thăm hỏi ta không đấy chứ?"

Thập Xuyên nhàn nhạt ý tứ nói.

"Ha ha...Xuyên lão ca quả nhiên hiểu ta...quả thực hôm nay ta đến đây vốn là ngoài thăm hỏi thì còn có chuyện quan trọng muốn hợp tác với ngươi đây..."

Phan Lực cười hờ ý tứ nói.

"Hợp tác?"

Thập Xuyên hai mắt thoáng lóe lên một luồng điện quang, mí mắt nhảy lên một cái tỏ vẻ hứng thú hỏi:

"Lão đệ ngươi có thể nói rõ một chút được hay không a?"

"Cái này..."

Phan Lực hai mắt đảo quanh chần chừ.

"Không cần phải lo, người này là Thiết Hưng, là bạn cũ của ta, không phải người ngoài, có gì cứ nói ở đây, nếu được thì ta sẽ xem xét..."

Thập Xuyên phất tay nói, hắn hiểu rõ Phan Lực ý tứ là gì.

"Nếu vậy thì tiểu đệ xin mạn phép vậy..."

Phan Lực gật đầu nói, sau đó ánh mắt đưa về phía Trần Lâm khẽ gật đầu ra hiệu.

Trần Lâm cũng khẽ gật đầu, sau đó khuôn mặt điềm tĩnh quay sang Thập Xuyên trịnh trọng nói:

"Xuyên lão ca, không dấu gì ngươi, ta và Phan Lực đại ca thời gian qua có phát hiện một cái bản đồ, bên trên còn có ghi rõ địa điểm cất giấu bí mật, cho nên hôm nay bọn ta đến đây là muốn hợp tác với Xuyên lão ca cùng nhau khám phá cái bản đồ này hư thực ra sao..."

Lời nói vừa dứt thì Thập Xuyên trong mắt xuất hiện một tia dị sắc, trong lòng nửa tin nửa ngờ suy nghĩ.

Thử nghỉ một việc tốt như vậy thì tại sao Phan Lực cùng Trần Lâm lại tìm tới hắn đây chứ, rõ ràng là không hề đơn giản như vậy, tuy nhiên Thập Xuyên không biểu hiện gì ra mặt mà bình thản nói:

"Khám phá bản đồ sao? Tại sao lại muốn hợp tác cùng ta a?"

Trần Lâm trong bụng cười thầm, tên Thập Xuyên này đầu óc cũng không phải hạng đơn giản, liền nhận ra mấu chốt của vấn đề, đã vậy Trần Lâm cũng không dấu diếm cái gì ý đồ nữa rồi.

"Lão ca quả thực không biết rồi, nếu được như vậy thì hai người bọn ta đâu có tìm đến đây làm cái gì, đơn giản là chỉ với sức của hai chúng ta thì không cách nào khám phá nổi cái này tấm bản đồ, vì vậy nên mới tìm đến Xuyên lão ca là vậy."

Trần Lâm trên mặt cười khổ nói.

"Ồ vậy sao?"

Thập Xuyên trong bụng hiểu ra, tuy nhiên vẫn chưa đủ lý do để hắn tin tưởng, một lòng nghi hoặc thâm trầm nói ra:

"Vậy hai người các ngươi tại sao lại tin tưởng ta sẽ hợp tác với các ngươi? Không sợ ta...ra tay cướp đoạt tấm bản đồ đó rồi tự đi tìm hiểu hay sao?"

Trần Lâm nghe vậy cũng không ngạc nhiên mấy, chỉ là cười nhạt một cái rồi thong dong nói ra:

"Ha ha, Thập Xuyên lão ca qua nhiên biết đùa, bọn ta nếu sợ như vậy thì còn đến đây làm gì chứ?"

Ngưng lại mộy chút, Trần Lâm cười cười nói tiếp:

"Không phải lừa gạt gì lão ca, tấm bản đồ này địa điểm cũng không phải là an toàn, hơn nữa ta tin tưởng cách phá giải thì chỉ có một mình ta mới làm được, cái bọn ta cần là Xuyên lão ca đi theo để bảo hộ an toàn cho hai chúng ta mà thôi."

Thập Xuyên hai mắt thâm thúy nhìn Trần Lâm, không nghĩ Trần Lâm bộ dáng thiếu niên vậy mà ăn nói chững chạc một bộ, dáng vẻ không chút lo lắng, Thập Xuyên trong lòng cũng tin tưởng mấy phần, có điều nghe đến nguy hiểm thì Thập Xuyên cũng hiểu được, Trần Lâm cùng Phan Lực chỉ là tìm một cái người bảo hộ đi theo mà thôi, không biết cái nơi Trần Lâm nói tới nguy hiểm cỡ nào, nhưng nếu không nguy hiểm đến tính mạng cùng với mang lại lợi ích thì hắn sẽ suy xét tới sau.

"Thế còn phần lợi ích thì sao? Ngươi có chắc là tấm bản đồ này cất chứa bảo vật hay không?"

Thập Xuyên nghi ngờ hỏi.

"Tám phần!"

Trần Lâm dõng dạc dứt khoát nói, sau đó ánh mắt sâu kín nhìn Thập Xuyên nói tiếp:

"Ta dám chắc nơi đó có cất chứa bảo vật, hơn nữa là không hề ít, mà hơn hết, nếu không sai thì Xuyên lão ca đang tìm một thứ, đó là thứ mà Thập Xuyên lão ca ngươi đang rất cần, khẳng định cũng sẽ có ở đó...ngươi hẳn là hiểu chứ?"

Thập Xuyên vừa nghe vậy thì cả người thoáng run một cái, Trần Lâm cũng biết thứ hắn đang tìm là gì? Nếu quả thực thứ đó có ở nơi đó thì Thập Xuyên e là phải đi một chuyến rồi, nhưng mà muốn quyết định thì chưa đủ.

"Thế nếu có được bảo vật thì sao?"

Thập Xuyên nhàn nhạt hỏi.

"Năm năm..."

Trần Lâm giơ năm ngón tay quả quyết nói.

"Được rồi, thành giao, ta và bằng hữu của ta sẽ cùng hai người các ngươi đi..."

Thập Xuyên ngay lập tức đồng ý, hắn không có lý do gì từ chối được vụ làm ăn này, dù là thật hay không thì cũng phải thử một lần mới biết, hơn nữa trong lòng hắn cũng đã có tính toán, vụ làm ăn này nhất định phải đi.

"Lão ca quả nhiên không làm bọn ta thất vọng, tin tưởng ở ta, lão ca ngươi sẽ không phải thất vọng về quyết định này đâu a..."

Trần Lâm cười tươi nói, trong lòng thì lại cười lạnh, nãy giờ nói chuyện là đều một thân bịa ra, hắn cũng không dám chắc là nơi đó có cái gì, nhưng mà muốn Thập Xuyên đồng ý thì chỉ còn cách đó mà thôi.

"Chừng nào thì chúng ta xuất phát? Địa điểm là nơi nào?"

Thập Xuyên hỏi lại.

"Bất cứ lúc nào lão ca ngươi muốn, bọn ta thì sao cũng được...địa điểm cũng không xa mấy, ngay trong Hoàng Liên Sơn mạch này thôi."

Trần Lâm tùy ý nói.

"Nếu vậy thì rạng sáng ngày mai có được không? Bây giờ ta chuẩn bị một chút..."

Thập Xuyên hai mắt hơi híp suy tư một chút rồi nói.

"Được, quyết định như vậy, rạng sáng mai chúng ta sẽ khởi hành, phiền lão ca còn cho hai huynh đệ chúng ta ngủ nhờ một đêm vậy..."

Trần Lâm cười cười thoải mái nói.

"Được rồi...người đâu, chuẩn bị nơi ở cho hai người huynh đệ của ta..."

Thập Xuyên gật đầu, sau đó kêu người dẫn Trầm Lâm cùng Phan Lực đến chỗ ở qua đêm.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Truyencv.com