Thời gian thắm thoắt trôi, kể từ khi Nhạc gia bị diệt cũng đã mười ngày, lúc này Trần gia đã hoàn toàn nắm giữ lấy Nhạc gia gia sản, từng bước thu thập và tiến tới phát triển gia tộc lên.
Khi tin tức Nhạc gia bị diệt lan truyền ra ngoài, Thiên Vẫn thành lập tức chấn động một hồi, xung quanh các gia tộc nhỏ vừa ngay lập tức xuất hiện động tĩnh, bọn họ thâm tâm muốn xâu xé Nhạc gia tài sản, bất quá tất cả đều có Trần gia quản một tay, tuy là trong bụng có ý đồ nhưng cũng không ai dám còn có ý nhúng tay, bởi vì đã có một gia tộc không coi Trần gia là gì trực tiếp ngang nhiên chiếm lấy, và rồi Trần Lâm chỉ mất mấy canh giờ liền đánh cho gia tộc ấy tơi bời, kết quả là những gia tộc khác cũng không dám khiêu khích Trần gia nữa.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trần gia.....
"Lâm đệ, có chuyện gì vậy?"
Trong phòng, Phan Lực hỏi.
Ngồi một bên Trần Lâm không nói mà lấy từ túi trữ vật một mảnh vải, mảnh vải này vừa xuất hiện thì Phan Lực nhận ra ngay, đây chính là mảnh vải giống hệt với ba mảnh vải trong tay Phan Lực.
"Lâm đệ...đây có phải là..."
Phan Lực hai mắt chăm chăm nhìn mảnh vải ngập ngừng nói.
"Đệ cũng không biết...cái này đệ lấy được từ túi trữ vật của Nhạc Kiên, không biết có phải hay không...phải thử xem mới biết được ca à..."
Trần Lâm khẽ lắc đầu không chắc chắn nói, khi thấy mảnh vải này trong người Nhạc Kiên, Trần Lâm có hơi bất ngờ, không nghĩ Nhạc Kiên vậy mà biết được mảnh vải này chứa huyền cơ, nhưng là như vậy thì Nhạc Kiên vẫn không hề biết cách phá giải nó, kết quả là bây giờ lại rơi vào tay Trần Lâm.
Phan Lực ngay lập tức lấy ra tấm bản đồ kim lụa, sau đó đặt lên trên bàn, kích động nói:
"Nếu đây là thật thì quá tốt rồi..."
Trần Lâm cầm mảnh vải sau đó xếp vào chỗ còn thiếu của tấm bản đồ, ngay lập tức mảnh vải vừa khít với chỗ thiếu sót của tấm bản đồ, nhìn thấy như vậy thì Trần Lâm cũng ngay chắc chắn được chín phần rồi.
Nhỏ lên một giọt máu huyết, sau đó tiến hành giống như lần trước, dị biến ngay lập tức xuất hiện, mảnh vải liền hóa thành một màu kim sắc sau đó liên kết với tấm bản đồ hoàn thành một tấm hoàn chỉnh bản đồ.
"Ha ha...nhìn này Lâm đệ...quả nhiên là phần còn lại của bản đồ...chúng ta giàu to rồi ah..."
Phan Lực ánh mắt rạng rỡ tinh quang mừng rỡ cười nói.
"Hoàng Liên Sơn Mạch?"
Nhìn vào tấm bản đồ, Trần Lâm nhìn thấy một chỗ đánh dấu tên là "Hoàng Liên Sơn Mạch", đó là một dãy sơn mạch dài ở vùng biên của Đại Lạc đế quốc, nằm phía tây An Nam quận, giáp với Miên Hồn đế quốc.
"Hoàng Liên Sơn Mạch sao?"
Phan Lực đương nhiên biết nơi này là gì, thậm chí Phan Lực đã từng ghé qua nơi này, bất quá vẫn chỉ là phía bìa ngoài mà thôi, bởi vì Hoàng Liên Sơn Mạch nổi tiếng nhiều yêu thú cấp cao, thậm chí hơn nữa là những tồn tại như yêu tông, yêu vương cũng không xa lạ gì, vì vậy cái sơn mạch đó chính là biên giới của hai nước mà không ai dám đi vào sâu, chỉ có những cường giả võ vương cấp bậc trở lên mới dám đi vào và biết bên trong tồn tại thứ gì, nhưng là Đại Lạc đế quốc thì có mấy người ở cấp bậc võ vương?
"Đại ca, ngươi có thể nói rõ hơn một chút cái này sơn mạch không?"
Trần Lâm khuôn mặt điềm tĩnh nhẹ hỏi.
"Cái sơn mạch này chính là biên giới của Đại Lạc đế quốc ta cùng với Miên Hồn đế quốc, ca cũng chỉ đi ngang qua chứ chưa thực sự ghé vào, nhưng nghe người khác tương truyền là dãy sơn mạch này rất là nguy hiểm, tùy tiện đi vào đó không may cũng gặp một cái yêu tông cấp bậc, thậm chí là yêu vương cũng từng xuất hiện qua, có chuyện kể là từng có một yêu vương hóa thành hình người sau đó chuyên bắt giết võ giả khi vào trong đó, nhưng cũng chỉ là truyền miệng mà thôi, còn sự thật thì ta cũng không rõ, nói chung là trong đó rất nguy hiểm..."
Phan Lực chậm rãi kể ra những gì mình biết về" Hoàng Liên Sơn mạch" cho Trần Lâm, tới đoạn yêu vương thì Phan Lực cũng rùng mình, thực sự Phan Lực chưa từng chứng kiến qua yêu vương hình dáng, chỉ biết thực lực của nó rất mạnh mà thôi.
Trần Lâm ngồi một bên nhíu mày suy nghĩ, nhìn vào địa điểm được đánh dấu trên tấm bản đồ, chính là ở giữa trung tâm Hoàng Liên Sơn mạch, tuy không biết nơi đó ẩn chứa cái gì nhưng là trước mắt nguy hiểm đã rình rập rồi.
Trần Lâm thực sự cũng muốn đến nơi làm rõ đầu đuôi, biết đâu lại là một kỳ ngộ thì sao, nhưng vấn đề quan trọng là làm sao đi mà an toàn trở về thì mới được, nếu luận về thực lực của Trần Lâm thì cùng lắm là đối đầu với lục tinh Võ linh bình thường mà thôi, còn chưa đến mức độ có thể chống lại được yêu tông yêu thú, về phía Phan Lực cũng không thể ngăn cản yêu tông yêu thú, muốn đến trung tâm cái này sơn mạch chỉ sợ hơi khó khăn.
"Lực ca, ngươi quan hệ rộng rãi, không biết có quen một ai thực lực cỡ võ tông cấp bậc hay không?"
Trần Lâm điềm đạm hỏi.
"Võ tông sao?"
Phan Lực chống cằm suy nghĩ một lát, sau đó nhanh chóng nói ra:
"Nếu là võ tông thì có đấy, bất quá lại không có thân thiết gì mấy, chỉ là đối tượng làm ăn mà thôi..."
Trần Lâm nghe vậy hai mắt nhất thời sáng lên, tâm trạng vui vẻ hẳn lên, chỉ cần có võ tông võ giả kết minh thì vấn đề cơ bản sẽ được giải quyết, muốn khám phá cái này địa điểm thì cần thiết phải có một lực lượng đủ để đảm bảo an toàn, bằng không chưa biết thực hư ra sao thì đã bỏ mạng dưới răng nanh yêu thú rồi.
"Vậy thì tốt quá...ca dẫn đệ đến gặp người đó thử xem, nếu mọi chuyện suôn sẻ thì huynh đệ chúng ta sẽ đi tới địa điểm trên bản đồ xem sao..."
Trần Lâm tự nhiên nói ra.
"Không có gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi, chỉ là không biết hắn ta có hợp tác hay không mới là chuyện quan trọng, bởi tên này là người vì lợi ích mà làm việc, nếu không có lợi cho bản thân hắn thì e là..."
Phan Lực trán hơi nhăn chập chừng nói.
"Ca yên tâm...chỉ cần dẫn đệ đi gặp kẻ đó là được rồi, mọi việc còn lại cứ để cho đệ giải quyết..."
Trần Lâm cười nhạt tự tin nói, Trần Lâm rất thích làm việc với những kẻ lấy lợi ích làm trọng, việc thương lượng cũng như nói chuyện cũng dễ dàng hơn rất nhiều, ít nhất là những kẻ như vậy rất ít khi chùn bước trước nguy hiểm.
"Vậy được rồi, khi nào đệ muốn thì chúng ta cùng đi..."
Phan Lực gật đầu nói.
"Được..."
...............................
Ba ngày sau....
Mấy ngày nay Trần Lâm chú tâm với việc bồi tiếp cha mẹ cùng gia tộc, phụ giúp Trần Minh triển khai cùng phát triển gia tộc một chút, đến giờ khắc này thì Trần gia đã đi vào quỹ đạo, tốc độ phát triển bành trướng có thể nói là kinh người, lúc này Trần gia có thể nói là một đại gia tộc độc tôn ở Thiên Vẫn thành này.
Ngoài làm việc cho gia tộc, Trần Lâm cũng dành một chút thời gian giảng giải một chút ảo diệu của công pháp cùng võ kỹ cho các thành viên trong gia tộc, kể cả Phan Lực cũng không cầm được kinh sợ Trần Lâm, Trần gia có Trần Lâm mặt hàng yêu nghiệt này quả thực là phúc phận thiên ý.
Cuối cùng Trần Lâm không quên thiết lập thêm một số trận pháp dành cho Trần gia, cấp độ trận pháp cũng cao hơn trước rất nhiều, nếu là võ tông đỉnh phong võ giả e là cũng phải sợ hãi, ngoài ra Trần Minh giờ này cũng đã là võ tông cấp bậc, một khi có Trần Minh tọa trấn ở đây thì Trần gia an nguy coi như được đảm bảo, Trần Lâm cũng không còn lo lắng gì về gia tộc của mình nữa rồi.
...................................
Trần gia phòng nghị sự ......
"Sao? Lâm nhi ngươi muốn đi rồi?"
Giọng nói hơi già nua nhưng tràn ngập hùng hậu thanh âm của Trần Minh vang lên.
"Vâng ạ...ở gia tộc cũng đã bình thường trở lại, ta bây giờ cũng không còn việc gì ở đây nữa rồi...hơn nữa ta còn nhiều việc phải hoàn thành nữa gia gia à..."
Trần Lâm thật lòng gật đầu nói.
"Cái này..."
Trần Minh mặt mày suy tư, trong lòng ngẫm lại thì đúng là như vậy, Trần Lâm đã làm nhiều việc cho Trần gia rồi, bây giờ ở lại cũng không làm gì, hơn nữa hắn còn là học sinh của Thiên Hồn học viện, căn bản là còn nhiều việc phải thực hiện, với lại ở gia tộc Trần Lâm chỉ tổn bị chậm chạp tốc độ tu luyện mà thôi, Trần Minh đưa ánh mắt sang Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan, thôi thì nhi tử của hai người thì do hai người nói chuyện vậy.
"Lâm nhi, ta biết rõ ngươi tâm tư, chuyện ngươi làm ta không ngăn cản, chỉ cần ngươi biết tự giữ bản thân mình là được, Trần gia chúng ta luôn chờ đợi ngươi trở về..."
Trần Hải ánh mắt chất chứa tình thương nói, đối với hắn, Trần Lâm đã là một người trưởng thành, mọi quyết định trong cuộc sống đều là Trần Lâm tự quyết, chỉ có nơi đây là Trần gia luôn luôn chào đón Trần Lâm trở về.
"Ngươi đi ra ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để ta lo lắng có biết không?"
Lệ Tâm Lan ánh mắt mênh mông thương yêu, mơ hồ còn có một tia không nỡ, bất quá Lệ Tâm Lan cũng không có níu kéo gì, Trần Lâm con trai của mình đã trưởng thành rồi, chim đủ lông đủ cánh ắt bay lượn ra xa bầu trời, nói xong Lệ Tâm Lan quay sang Phan Lực dặn dò:
"Tiểu Lực ngươi nhớ chăm sóc Lâm nhi giúp chúng ta...Lâm nhi hắn còn nhỏ dại, Tiểu Lực ngươi để mắt nó với nhé, chúng ta cảm tạ rất nhiều..."
"Khụ..."
Trần Lâm nghe vậy liền cảm thấy một cảm giác kỳ kỳ trong người, hắn cũng đâu còn nhỏ nữa đâu chứ, khuôn mặt có chút xấu hổ lên.
"Ha ha...không cần lo lắng đâu ạ...ta đương nhiên phải lo lắng cho hắn rồi, đó là trách nhiệm của ta mà, cô thúc cứ yên tâm..."
Phan Lực sảng khoái cười lớn đáp, không cần Lệ Tâm Lan nói thì Phan Lực cũng biết, có điều Trần Lâm cần hắn bảo vệ hay không mới là vấn đề, Trần Lâm trước giờ biểu hiện thần bí thâm sâu, tuy trước mặt nói vậy nhưng đăng sau thật không dám nói trước.
"Nếu vậy thì ta yên tâm rồi...coi như các ngươi đi thì nhớ lâu lâu trở về gia tộc một chuyến, đừng có quên luôn chúng ta là được rồi..."
Lệ Tâm Lan trong lòng an tâm cười nói.
"Cái gì mà quên không biết, nó dám quên chúng ta thì dù nó có là cường giả đi chăng nữa thì ta vẫn gõ cho tè đầu nó...ha ha ha..."
"Ha ha ha..."
Trần Hải cười lớn nói ra, mọi người tâm trạng lập tức vui vẻ lên, bầu không khí chia ly lập tức được xoa dịu. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Truyencv.com