Chương 9: Rừng Trúc Gặp Chuyện.

Thời gian trôi nhanh qua đi, mới đó mà đã bốn ngày trôi qua, hôm nay chính là lúc Thiên Hồn học viện tiến hành tuyển học viên.

Thiên Vẫn thành, Trần gia.....

" Võ sĩ cửu tinh đỉnh phong...quả nhiên nấc thang võ sư cần phải tích lũy nhiều hơn, không kịp đột phá rồi!." Bên trong phòng, Trần Lâm thở ra một ngụm hơi nóng tiếc nuối giọng đạo nói.

Bốn ngày này Trần Lâm một mực tu luyện đến quên ăn quên ngủ, ngoài thăm một chút cha mẹ ra thì phần lớn đều giành thời gian cho việc tu luyện.

Dựa vào hai võ hồn mạnh mẽ của mình cùng Chiến thần quyết công pháp cực lực hỗ trợ, Trần Lâm tuy không thể đột phá võ sư nhất tinh nhưng mà cũng đã leo đến võ sĩ cửu tinh đỉnh phong, tin tưởng chẳng tốn bao nhiêu thời gian nữa thì cảnh giới võ sư liền bị hắn công phá mà thôi.

Nhưng tốc độ như vậy Trần Lâm cũng đã rất hài lòng rồi, tốc độ nhanh quá cũng không tốt, Trần Lâm giành thời gian còn lại để củng cố vững chắc cảnh giới chính mình, cố gắng cưỡng cầu cũng không phải chuyện nên làm.

"Tam tinh võ sĩ ta có năm trăm cân lực lượng, bây giờ đột phá cửu tinh võ sĩ lực lượng liền có năm nghìn cân.."

Trần Lâm đưa ra nhận xét sau một hồi đánh giá chính mình sức mạnh.

Năm nghìn cân lực lượng không phải là một con số nhỏ, phải biết võ sư nhị tinh bình thường cũng chỉ có bảy nghìn cân lực lượng mà thôi, nếu không gặp phải luyện thể võ giả thì Trần Lâm tự tin sẽ nghiền ép lực lượng của nhất tinh võ sư.

Đây chính là sự bá đạo của thần ma huyết mạch đấy, theo cảnh giới võ đạo Trần Lâm tăng cao, huyết mạch thần ma càng cường đại, thể chất của Trần Lâm càng cường đại, hiện giờ cửu tinh võ sĩ một kích toàn lực cũng không hề hấn gì cơ thể Trần Lâm nữa là.

" Thiên tài gì nữa cũng không hơn gì cái này, ta bây giờ...thiên tài hai chữ không đủ hình dung."

Trần Lâm cười khổ tự luyến một phát, quả thật Trần Lâm nói thế cũng không sai, riêng cái hắn mang song sinh võ hồn đã không thể dùng hai từ thiên tài để so sánh nữa rồi, đừng nói tới huyết mạch thần ma tồn tại bên trong thân thể.

Hắn bây giờ phải dùng yêu nghiệt hai từ để hình dung mới đúng, một quái thai không nên xuất hiện trên thế giới này.

" Thiên Hồn học viện, ta tới rồi đây.." Ngưng tu luyện đứng dậy, Trần Lâm ngân nga một câu rồi rời khỏi phòng. ...............

Trần gia, biệt viện phía đông cách nơi ở Trần Lâm không xa.

" Cha, mẹ ta muốn đi tham gia tuyển sinh Thiên Hồn học viện..!" Trong phòng, Trần Lâm nghiêm túc ánh mắt nói với Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan, bộ dáng không hề có chút là đùa giỡn.

"Ừ...cái gì? Ngươi nói lại ta xem!." Trần Hải vừa nghe chợt thấy có gì đó sai sai, sợ là mình nghe nhầm, liền kinh hô. " Lâm nhi, ngươi vừa nói gì nhanh nhắc lại cho ta và cha ngươi nghe nào..!" Lệ Tâm Lan cũng lập tức cuống quýt bộ dáng hối thúc Trần Lâm.

" Ta nói ta muốn tham gia Thiên Hồn học viện tuyển sinh." Mặt không chút biểu tình, Trần Lâm bình thản chậm rãi nói rõ từng chữ.

" Ngươi..ngươi..!" Trần Hải lắp bắp ấp úng.

" Lâm nhi, ngươi đừng có nói đùa nữa được không? Phải trở thành võ giả mới được tham gia khảo hạch Thiên Hồn học viện, ngươi không biết hả?" Lệ Tâm Lan nắm tay Trần Lâm ngắt nhẹ một cái nói, rõ ràng Trần Lâm không có thức tỉnh võ hồn, làm sao lại đòi đi khảo hạch Thiên Hồn học viện chứ.

" Ta đã thức tỉnh võ hồn rồi..!" Như để khẳng định lại sự thật về lời nói của mình, Trần Lâm bồi thêm một câu nữa.

Câu nói này như là sét đánh ngang tai Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan vậy, phút chốc cả hai liền rơi vào thất thần đờ người tại chỗ.

" Đưa...đưa võ hồn của ngươi ra cho ta xem!." Hít sâu một hơi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, Trần Hải cố ngăn trong lòng dậy sóng, run rẩy nói.

Trần Lâm cũng không đáp lời, chỉ là gật đầu sau đó động ý niệm, trước ngực võ hồn ấn ký sáng lên, xuyên qua lớp áo mỏng, một mảng đỏ rực màu sắc phả vào mắt Trần Hải, cả căn phòng lập tức mang một màu đỏ nóng bỏng bức người.

" Thật sự...con ta..con trai ta rốt cuộc cũng thức tỉnh võ hồn, võ hồn...ha ha ha...!"

Vạch áo Trần Lâm ra, Trần Hải không chớp mắt nhìn chằm vào ấn ký võ hồn in trên ngực Trần Lâm, sau đó là ngửa cổ trên trên trời cười lớn, nụ cười mang bao tư vị cảm xúc pha lẫn với nước mắt.

Lệ Tâm Lan cũng xúc động ôm chặt lấy Trần Lâm khóc nức nở.

Trần Lâm cũng yên lặng mặc hai người, mặc kệ Trần Hải cuồng tiếu một mình, buông lỏng để Lệ Tâm Lan ôm mình mà khóc, bao cảm xúc dồn nén trong lòng bây giờ bộc phát ra ngoài, Trần Lâm cũng để yên cho hai người giải tỏa, không có ý ngăn trở.

Sau một thời gian, Trần Hải cũng đã thõa mãn, tâm tình bình thường trở lại, sau đó là vui vẻ nói với Trần Lâm:

" Khá lắm, ta biết ngươi không hề để cha mẹ thất vọng, tuy ta chưa nhìn thấy loại lôi võ hồn này bao giờ, nhưng mà theo ta thấy cấp bậc cũng không hề dưới thập cấp, ngươi đây là lúc nào thức tỉnh?"

Trần Hải trán nhăn sâu chăm chú quan sát Diệt Thiên Thần Lôi, sau đó không kìm được vui mừng nói.

Trần Lâm thầm rên lạnh, khí tức của Diệt Thiên Thần Lôi quả đáng sợ, Trần Hải vừa nhìn liền nhận ra không phải tầm thường võ hồn.

Đây mới chỉ là Diệt Thiên Thần Lôi võ hồn, nếu Trần Hải mà thấy Thôn Thiên Thần Ma võ hồn thì không biết sẽ phản ứng ra làm sao đây, nhưng Trần Lâm không muốn bạo lộ Thôn Thiên Thần Ma quá sớm, trước khi có thực lực bảo vệ mình thì Trần Lâm không muốn người khác biết mình có thứ hai võ hồn, chỉ cần là việc Trần Lâm mang song sinh võ hồn đã bất khả tư nghị rồi, chưa nói tới Thôn Thiên Thần Ma quá mức kinh khủng, không cẩn thận sẽ rước đại họa, vì vậy mà Trần Lâm mới dấu giếm Trần Hải.

" Được rồi, Thiên Hồn học viện ngươi nhất định phải đi, nơi đó sẽ là chỗ cho ngươi tỏa sáng,..."

Trần Hải hai mắt sáng quắt nói với Trần Lâm, trong người nhiệt huyết sôi trào. Đúng là cái thành nhỏ này không phải là nơi đặt chân của Trần Lâm, kể cả Thiên Hồn học viện cũng chỉ là một bước đệm trên con đường sau này của hắn mà thôi, mục tiêu của hắn không chỉ là Đại Lạc đế quốc.

" Ngươi nếu là Thiên Hồn học viên rồi thì sẽ ít trở về nhà hơn, không có cha mẹ, tới đó ngươi phải tự lo cho bản thân biết không? Đây, cầm lấy, giữ bên người mà dùng." Lệ Tâm Lan kéo Trần Lâm ngồi xuống, sau đó là dúi vào tay Trần Lâm một xấp kim tệ rồi ánh mắt trìu mến đầy thương yêu dịu dàng dăn dò Trần Lâm.

" Vâng ạ, ta sẽ không để cha phải thất vọng đâu, tin tưởng ta.."

Trần Lâm gật gù, sau đó là tự tin ánh mắt nói với Trần Hải cùng Lệ Tâm Lan.

Đối diện với người con trai chính mình sinh ra, Trần Hải có cảm giác mình không hề nhìn thấu Trần Lâm, càng ngày Trần Lâm càng gây ra bất ngờ này đến bất ngờ khác, Trần Hải cũng không biết tiếp theo Trần Lâm sẽ cho hắn cái bất ngờ gì nữa, nhưng mà hắn tin tưởng vạn phần vào Trần Lâm, đó là con tim hắn mách bảo như thế.

Nói rồi Trần Lâm từ biệt cha mẹ sau đó rời khỏi gia tộc khởi hành đi Thiên Hồn học viện. ..................

Thiên Hồn học viện là lớn nhất một học viện ở An Nam quận, tồn tại bên trong Trấn Yêu thành ở trung tâm An Nam quận, bốn phía thành trì xung quanh Trấn Yêu thành con em đều đổ về Thiên Hồn học viện ghi danh, nếu thành công trở thành Thiên Hồn học viện một thành viên thì gia tộc nở mày nở mặt, vinh quang rất lớn.

Trấn Yêu thành cách Thiên Vẫn thành một chặng đường, nếu như là cưỡi ngựa cũng phải tốn ba canh giờ thời gian. Trần Lâm lựa một con ngựa tốt hướng về Thiên Hồn học viện chạy hết tốc lực, bây giờ đã trưa rồi, nếu mất ba canh giờ thì tới nơi vẫn kịp ghi danh.

Rời nhà đi được một khoảng thời gian, chỉ tầm ít nhiều một canh giờ nữa thôi là tới Thiên Hồn học viện, lúc này Trần Lâm phải đi qua một cánh rừng trúc khá lớn.

Bên trong rừng trúc khá um tùm, u ám, địa hình cũng rất bí hiểm uẩn khúc, Trần Lâm cảnh giác vừa đi vừa nhìn xung quanh, thời điểm này là lúc tốt nhất để bọn đạo tặc hoành hành.

Đa số hầu hết con em khắp nơi về Thiên Hồn học viện đều thức tỉnh võ hồn không lâu, thực lực còn non nớt, tuổi trẻ chưa hiểu chuyện đời, đó chính là đối tượng tuyệt vời để bọn đạo tặc hành nghề đạo tặc.

" A, tránh xa ta ra!"

Vừa nhắc tào tháo tào tháo tới, một tiếng hét của con gái kêu cứu gần đó vang lên, Trần Lâm suy tư một chút rồi cột ngựa vào một gốc trúc, sau đó lặng lẽ tiến đến nơi phát ra đạo âm thanh.

" Ha ha, tiểu mỹ nhân, ngươi có la đến rách cổ họng cũng không có ai đến cứu đâu, ngoan ngoãn giao hết đồ đạc ra rồi hầu hạ Trang ca thoải mái thì xong, bằng không..hừ..cả ngươi cùng hai tên nhóc này một đứa cũng không được đi."

Núp gần đó quan sát mọi chuyện đang diễn ra, Trần Lâm thấy ba người hai trai một gái đang bị một đám bốn tên đạo tặc chặn đường.

Hai tên thiếu niên kia thì sợ vãi đái ra quần ngất lịm dưới đất, còn cô gái thì đang sợ hãi nhưng vẫn đứng đó trừng mắt nhìn bọn đạo tặc.

Cô gái nhìn cũng tầm mười ba tuổi, khuôn mặt thánh thoát, làn da trắng mịn như mây, mái tóc đen dài rủ xuống thơ mộng, hai mắt to tròn cùng hàng lông mi cao vút, đôi môi nhỏ nhắn mọng nước, dáng người thì đang dậy thì vô cùng tốt, rõ ràng là một tiểu bại hoại mỹ nhân.

Thảo nào tên đạo tặc họ Trang trắng trợn ánh mắt thèm thuồng cười dâm đãng nhìn cô gái này không sót một chi tiết.

Bọn đạo tặc này không chỉ muốn cướp của mà còn cướp sắc nữa, quả là tội này không thể tha thứ.

Kiếp trước một lòng cầu cường đại Trần Lâm nào nghĩ đến thất tình lục dục, đến chết vẫn một thân trai tơ, làm gì có chuyện để mặc bọn đạo tặc này hiếp đáp con gái nhà lành được chứ.

Đánh giá sơ lược một chút thực lực của đám đạo tặc, Trần Lâm thấy tên đạo tặc họ Trang kia là cao nhất đám, tướng tá hai mươi, mặt mày giang hồ ngông nghênh, thực lực võ sư nhất tinh, ba tên còn lại trẻ hơn chút ít, đều là võ sĩ cửu tinh, quân số này đã thừa sức nghiền ép ba người kia rồi.

Quan trọng là tên đạo tặc họ Trang đã là võ sư, tuy chỉ hơn một cảnh giới so với võ sĩ nhưng là cách biệt một trời một vực, võ sư đã có thể hợp thể võ hồn rồi, thực lực không chỉ tăng một phần, nếu không thực sự biến thái thì chỉ có thua thảm hại mà thôi.

Nếu bây giờ Trần Lâm không ra tay thì cô gái kia chắc chắn bị bọn chúng thay nhau làm nhục mà thôi.

" Ta có chết cũng không để các ngươi làm nhục, các ngươi đừng có tới đây, bằng không ta liều mạng với các ngươi ngọc đá cùng tan."

Cô gái lúc này khuôn mặt trắng bệch, nghĩ đến việc bị bọn đạo tặc này làm nhục cô liền ớn lạnh, nghĩ vậy đành lớn giọng hù dọa đám đạo tặc.

Cô đường nào cũng là Hỏa Yên thành Tôn gia, Tôn Linh Lăng, là Tôn gia nữ thiên tài hôm nay xuất phát đi Thiên Hồn học viện ghi danh, nào ngờ đi đến đoạn này liền gặp phải đám đạo tặc trước mặt, nhưng là bọn chúng số đông lại có thực lực mạnh hơn, hai tiểu đệ đi cùng đã ngất đi, bây giờ mình cô độc thân chống lại bọn chúng có chút bất thành.

" Ngọc đá cùng tan? Ha ha, tiểu mỹ nhân thật là biết đùa, thực lực cô em đủ sức liều mạng với bọn ta hay sao?"

Tên đạo tặc họ Trang lớn tiếng cười nhạo, hắn không tin Tôn Linh Lăng dám liều mạng với hắn, dù gì hắn thực lực cũng ăn đứt Tôn Linh Lăng, muốn liều mạng thì không thể nào. " Ha ha...." Ba tên đàn em cũng hùa theo cười lớn.

Tôn Linh Lăng nghe vậy liền mặt cắt không còn hột máu, rõ ràng lời hù dọa của cô không có tác dụng, nội tâm rối bời cùng sợ hãi, bất giác cô buộc miệng thốt lên:

" Ta..ta là đại tiểu thư Tôn gia Hỏa Yên thành, các ngươi nếu không muốn bị Tôn gia trả thù thì cút đi."

Tên đạo tặc họ Trang nghe vậy chợt ngẩn người một thoáng rồi trong mắt lóe lên một tia âm độc, sau đó như cười mà không phải cười:

" Há há, được Tôn gia đại tiểu thư hầu hạ thì còn gì bằng, nếu như không ai biết là chúng ta làm thì chẳng phải không sao hết ư?."

Tôn Linh Lăng nghe thế triệt để run sợ rồi, đây là muốn giết người phi tang chứng cứ sao, quả thật nếu cô bị bọn chúng giết rồi giấu xác hoặc ném cho dã thú ăn thì chỉ có trời biết đất biết mà thôi, Tôn gia có làm gì cũng không thể điều tra ra, bọn đạo tặc này quả là chuyện gì cũng dám làm.

Trần Lâm đằng xa cũng thầm mắng một tiếng trong lòng, bọn ác ôn này quả không thể tha thứ được, nhất định phải diệt trừ không để đẻ trứng.

" Hừ, tiểu mỹ nhân, đừng nói nhiều, ngoan ngoãn bó tay chịu trói, bằng không đừng trách ta không thương hương tiếc ngọc."

Tên đạo tặc họ Trang hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt đã hết kiên nhẫn hướng về Tôn Linh Lăng chộp tới.