Chương 80: Lý Trọng Võ Hồn.

"Ha ha...Muốn ta xuất ra võ hồn? Bao nhiêu đây có lẽ vẫn còn chưa đủ, ngươi nghĩ ta chỉ có bấy nhiêu thực lực sao?"

Trần Lâm mở miệng bình thản cười, Lý Trọng mặc dù thực lực về tu vi có chút nhỉnh hơn Trần Lâm, nhưng muốn Trần Lâm phải dùng tới võ hồn để đối phó thì vẫn chưa đủ.

"Phanh!!!"

Từ trong túi trữ vật, Trần Lâm lấy ra Đoạt Mệnh thương, Đoạt Mệnh thương vừa xuất, khí thế Trần Lâm tức thì biến đổi, tư thái khinh ngạo bất khuất, mơ hồ còn có tiếng long ngâm chấn động.

"Muốn ta xuất ra võ hồn, trước đỡ được ba thương của ta rồi nói..."

Trần Lâm lãnh đạm khuôn mặt nói, không phải vì khinh thường Lý Trọng mà vì Trần Lâm có tư cách đó, từ đầu học viện đại tái đến giờ hầu như chưa có ai làm cho Trần Lâm xuất thương ngoại trừ Hạ Quân, đó là lý do vì sao Lý Trọng muốn Trần Lâm tung át chủ bài thì phải cho hắn thấy được Lý Trọng đủ tư cách làm khiến Trần Lâm sử dụng, bằng không thì chẳng phải Trần Lâm làm việc thừa hay sao.

Trần Lâm xuất thương rồi!!!

Học sinh bên dưới nhốn nháo kinh động, thương pháp của Trần Lâm mạnh mẽ, tốc độ quỷ dị, kiếm pháp siêu phàm của Hạ Quân còn bị bại dưới tay, lần này bọn họ lại được chứng kiến Trần Lâm sử dụng thương pháp, ai nấy đều chăm chú nhìn lấy, có người còn quyết định học hỏi Trần Lâm để đổi qua dùng thương cho giống với Trần Lâm.

"Ngươi nghĩ thương pháp của ngươi có thể làm gì ta? Còn không chịu xuất ra võ hồn cho đỡ phí thời gian?"

Lý Trọng trầm giọng mỉa mai, nhìn Trần Lâm lấy ra Đoạt mệnh thương trong lòng ngạc nhiên, bất quá không chịu xuất ra võ hồn thì Lý Trọng mười phần tự tin áp chế Trần Lâm dưới tay, Trần Lâm chỉ là chống cự vô ích mà thôi.

"Ồ vậy sao? Vậy thì phải thử xem mới biết được, để xem thương của ta có làm cho ngươi suy nghĩ khác hay không nhé? Người không coi trọng võ kỹ thì không bao giờ biết sức khủng bố của võ kỹ như thế nào..."

Trần Lâm cười nhạt nói, trong lòng cảm thấy buồn cười không thôi, võ kỹ uy lực quả thực không kém bao nhiêu võ hồn kỹ, thậm chí càng mạnh hơn rất nhiều, một người tu luyện võ kỹ mạnh mẽ có thể bổ thiên chém địa, cực độ mạnh mẽ, khinh thường võ kỹ chính là một cái sai lầm cực lớn, vì sao giang hồ tranh đoạt võ kỹ công pháp cao cấp mạnh mẽ? Chính là vì sức mạnh của nó đem lại cho người sử dụng, võ giả càng lên cao thì mới thấy được tầm quan trọng của võ kỹ như thế nào.

"Truy Tinh Trục Nguyệt!!!"

Trần Lâm không rảnh đi giải thích với Lý Trọng, vừa dứt lời thì khí thế bạo phát, trong người chiến khí hùng hậu tuôn trào như suối lũ, bốn bề khí lưu cỗn đãng dung động, Trần Lâm mái tóc tử sắc phiêu lãng tuấn dật trong gió, một thân thẳng tắp như thiên trụ, trong tay Đoạt Mệnh thương song song với cánh tay vững chắc như núi, Trần Lâm toàn thân lực lực tích tụ trên thương, súc thế đến cực điểm rồi đâm tới Lý Trọng.

"Xiu xiu xiu!!!"

Đoạt Mệnh thương dũng mãnh như tiềm long xuất uyên, mũi thương một đường thẳng đâm ra, phảng phất như thương long gào thét, khí thế như phá đảo tinh hà.

Trần Lâm lúc này vận dụng cực hạn Ma Ảnh bộ, tốc độ có thể nói là kinh hoàng, khoảng cách ngắn ngủi của võ đài lúc này đơn giản chỉ là một cái hơi thở khi Trần Lâm di chuyển, dường như khoảng cách đối với Trần Lâm lúc này là vô nghĩa, thương thế như lưu tinh phá triền cô lập lấy Lý Trọng.

"Nhanh quá!!!"

Lý Trọng lúc này hai mắt trừng lớn thất kinh, nội tâm rúng động lúng túng, Trần Lâm xuất chiêu nhanh đến mức không cảm giác được, một thương kia thế như cầu vồng xuyên qua, Lý Trọng nhất thời tâm thần trì trệ, thầm hô không xong, nếu để một thương kia đâm tới thì chắc chắn bại trận, Lý Trọng muốn tránh khỏi một kích này, bất quá thế công Trần Lâm giống như phong tỏa lấy Lý Trọng, muốn né cũng không có cách nào.

Trong một sát na suy nghĩ, Lý Trọng bèn cắn răng xuất ra võ hồn của mình, thời khắc này không còn suy nghĩ nhiều nữa, hắn đã quá khinh suất rồi.

"Thất Quang Minh Khải!!!"

Lý Trọng trên trán võ hồn ấn ký chợt lóe, một luồng quang mang bảy màu cực thịnh bao phủ toàn thân Lý Trọng đầy rực rỡ, sau đó Lý Trọng trên thân phát sinh một số biến hóa, trên người Lý Trọng lúc này là một cái áo giáp bảy màu đầy oai vệ, giống như một cái cầu vồng tạo thành vậy, khải giáp bảo vệ toàn bộ phần ngực xuống tới bụng Lý Trọng, đây là Vương cấp võ hồn Thất Quang Minh Khải, là một hệ phòng ngự võ hồn vô cùng cường hãn, tuy lực tấn công khá thấp nhưng sức phòng ngự của nó còn trâu bò hơn nhiều lần thú võ hồn, thảo nào Lý Trọng rất tự tin khi nói Trần Lâm võ kỹ không thể làm gì được hắn.

Tất cả xảy ra chỉ trong một cái ngắn ngủi thời gian, lúc này mũi thương của Trần Lâm xé gió mà tới, sau đó trực tiếp đâm lên ngực Lý Trọng.

"Bành!!!"

Một tiếng vang như sấm nổ rung trời, hỏa tinh cuồng bắn rực rỡ võ đài, Lý Trọng trên thân áo giáp quang mang chấn động kịch liệt, bất quá một thương vừa rồi của Trần Lâm còn không đủ xuyên phá lớp giáp này.

Lý Trọng lúc này bị thương lực chấn lui ra xa, hai chân chà xát trên mặt đất, trên ngực cảm thấy đau nhói khó thở, bên trong nội tạng bị chấn cho loạn xạ, bản mặt chuyển nên khó coi vô cùng.

Trần Lâm thì đứng tại chỗ, Đoạt Mệnh thương mũi chỉ xéo mặt đất, tư thái phong dật uy vũ phảng phất bóng dáng của một bậc chí cường giả.

"Ta nhìn không lầm đấy chứ? Lý Trọng xuất võ hồn?"

"Con mẹ nó Lý Trọng vậy mà bị bức cho xuất ra võ hồn, Trần Lâm mạnh như vậy sao? Hai nghìn kim tệ đặt cho tên Lý Trọng coi như xong rồi..."

Bên dưới học sinh khẽ hít một ngụm khí lạnh, ai nấy đều có vẻ thất vọng về Lý Trọng, vừa rồi còn lấn át Trần Lâm chật vật không thở nổi, thế mà Trần Lâm lúc này vừa ra một thương liên ép cho Lý Trọng xuất ra võ hồn, đây là chuyện gì xảy ra?

"Thế nào? Liền một thương đã xuất ra võ hồn? Xem ra ta còn đánh giá cao thực lực của ngươi...haiz."

Trần Lâm thở dài nói, điệu bộ có vẻ thất vọng không như mong muốn.

"Một thương đó liền nói lên vấn đề? Nếu Lý Trọng ta chỉ có bấy nhiêu thực lực đó thì làm sao dám nói ra những lời lúc trước..."

Lý Trọng thần trí bình tĩnh trở lại sau đó trầm giọng nói, có thể nói Trần Lâm một thương vừa rồi đủ nhanh, làm hắn không kịp trở tay buộc phải xuất ra võ hồn, có điều như vậy không có nghĩa là hắn đã thua, thực lực của Lý Trọng vẫn chưa phơi bày ra toàn bộ.

"Vậy được rồi...chứng minh đi..."

"Hồi Phong Lạc Nhạn!!!"

Trần Lâm dứt lời lại một lần nữa xuất chiêu công kích tới Lý Trọng, Đoạt Mệnh thương như mãnh giao long lao ra, kình phong gào thét, không gian như bị chấn động, chiến khí tuôn trào mãnh liệt gia trì lấy chiêu thức, khí thế Trần Lâm một lần nữa bành trướng đến kinh người.

"Hộ Quang Huy Thuẫn!!!"

Lý Trọng gương mặt lúc này biểu hiện vô cùng bình tĩnh, không giống như vừa rồi thất sắc bản mặt, bởi vì lúc này Lý Trọng võ hồn đã dung hợp, hắn tự tin Trần Lâm không thể tổn thương lấy mình một lần nào nữa.

Nhất thời võ hồn kỹ được tung ra, trong tay Lý Trọng bùng sáng một đoàn hào quang diễm lệ, sau đó đoàn hào quang lập lòe xung động rồi biến thành một cái cự khiên hình lục giác, cự khiên lục giác bề mặt có bảy màu xen kẽ, độ rộng đủ chống đỡ toàn thân Lý Trọng thoát khỏi sự công kích phía trước mặt, cự khiên vững chãi như tường thành hoa cương, phảng phất như vô địch một lớp phòng thủ kiên cố không thể công phá.

"Bành!!!"

Đoạt Mệnh thương nhất kích oanh lên cự khiên, không gian khẽ rung chuyển, sau đó Trần Lâm nhanh chóng thế thương rút lại, sau đó tiếp tục một thương oanh kích trên cự khiên.

"Oành!!!"

Vẫn là chỗ cũ, mũi thương bén nhọn đầy uy mãnh đâm xuống, hỏa tinh kịch liệt bắn phá như sao trời trong đêm, võ đài chấn động dữ dội, phải nói lực lượng dồn trên thương pháp là vô cùng lớn, có điều vẫn thực sự chưa thể công phá lớp phòng thủ của Lý Trọng.

Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ nguyệt phiếu. Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp mình viết truyện tốt hơn. Cảm ơn mọi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^

Truyencv.com