"Chúc mừng ngươi đã chiến thắng..."
Bên dưới Trần Lâm nở nụ cười rạng chúc mừng Hạ Quân.
"Phải...chúc mừng...trận đánh vừa rồi ta xem thật sướng hết cả mắt..."
Nhiếp Lăng chồm tới cười nói, vẻ mặt còn chưa lấy lại bình tĩnh.
"Chỉ là ta may mắn hơn hắn một chút mà thôi...nếu là mấy tháng trước thì e là không thắng được hắn..."
Hạ Quân lãnh đạm nói, đây đều là lời nói thật lòng của Hạ Quân, cũng là vì nhờ lĩnh hội được một phần chân lý của kiếm ý cho nên Hạ Quân mới may mắn thắng hiểm.
"Nói gì thì nói...đã chiến thắng được là rất tốt rồi..."
Trần Lâm cười xùy bình thường nói.
"Đúng vậy...còn lại những trận đấu sau để cho chúng ta giải quyết là được..."
Nhiếp Lăng hào hứng nói, bộ mặt hăng hái như uống thuốc kích thích, dường như đã ngứa tay ngứa chân muốn ra sân lắm rồi thì phải.
.................
Nửa canh giờ sau....
"Nguyệt Ẩn Sát!!!"
Trên võ đài, một bóng đen đột nhiên xuất hiện như chưa từng tồn tại ở nơi này, trong tay bóng đen là hai thanh chủy thủ bén ngót hình lưỡi liềm đã kề trên cổ một thiếu niên, bóng đen đó không ai khác chính là Yến Linh đang thi đấu.
Đối thủ của cô là một thiếu niên năm hai học sinh trong ngũ cường là Lại Hào, tu vi Võ linh sơ kỳ, Yến Linh trên võ đài vận dụng vào võ hồn Nguyệt Dạ U Linh của mình cùng chiêu thức được Lãnh Tố Tố huấn luyện nghiêm khắc đã dễ dàng chiến thắng Lại Hào, đem lại chiến thắng thứ hai cho năm nhất học sinh.
"Trận đấu thứ tư...Nhiếp Lăng và Kiến Hoa..."
Tiếng gọi to rõ của Kiếm Thông phó viện trưởng cất lên, trận đấu thứ tư cũng chính thức bắt đầu, tuy là bây giờ trời đã chuyển trưa nắng nhưng bên dưới toàn bộ mọi người vẫn còn rất hưng phấn, sự cổ vũ nhiệt tình chưa bao giờ là suy giảm đi.
"Nhiếp Lăng...tới lượt ngươi rồi kìa...đối thủ của ngươi là Kiến Hoa đấy, kẻ bị ngươi đánh lúc trước là đệ đệ của hắn, cẩn thận một chút..."
Trần Lâm nhìn về phía Kiến Hoa đang đứng khẽ nhắc nhở Nhiếp Lăng, lần này đối mặt e là Kiến Hoa sẽ không để yên cho Nhiếp Lăng đâu.
"Hừ...có gì phải sợ...chỉ là hơn ta một chút tu vi mà thôi, để xem tí nữa Lăng gia ta không đập cho hắn khóc oa oa thì thôi..."
Nhiếp Lăng nhếch mép hừ một tiếng coi thường, khuôn mặt đậm vẻ cường hào không chút áp lực, lúc trước còn là bát tinh võ sư thì Nhiếp Lăng không có nắm chắc sẽ thắng khi đối đầu với Kiến Hoa, nhưng bây giờ đã hoàn toàn khác rồi, nhờ vào Ngọc Linh quả của Trần Lâm mà hắn đã đột phá lên cửu tinh võ sư thực lực, cộng thêm Đồng tượng ngọc thể đại thành có thể ngăn chặn được đòn tấn công của Võ linh nhất tinh đỉnh phong, lúc này Nhiếp Lăng hoàn toàn có vốn liếng để kiêu ngạo trước mặt Kiến Hoa.
"Ừ...tự tin như vậy cũng không hẳn là xấu...chỉ là đừng vì tự tin quá mà chủ quan là được..."
Trần Lâm suy nghĩ một chút rồi nói, tính khí của Nhiếp Lăng hắn cũng hiểu rõ mồn một, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn, không thể vì nhất thời sơ suất mà không kịp trở tay.
"Khà khà...ngươi lo lắng quá rồi...mọi việc cứ để ta lo...các ngươi bên dưới nhiệm vụ chỉ có một...đó là mở to mắt mà xem Lăng gia ta thể hiện..."
Nhiếp Lăng vênh váo bản mặt xuất cuồng ngôn, sau đó phóng nhanh lên võ đài.
"Ngươi là Nhiếp Lăng?"
Kiến Hoa đứng phía đối diện trầm lạnh khuôn mặt hỏi.
"Là bản đại gia đây...có việc gì trình bày đi...Lăng gia ta không muốn mất thời giờ với ngươi..."
Nhiếp Lăng hời hợt trả lời, hai tay khoanh lại tư thái thong dong bất cần.
"Tốt...đệ đệ ta Kiến Hạ từng bị ngươi đánh qua...ngươi có còn nhớ?"
Kiến Hoa ánh mắt lóe lên một tia âm lãnh, giọng nói rét lạnh hỏi.
"Kiến Hạ nào ta không biết...ta không có thói quen nhớ đến mấy tiểu nhân vật..."
Nhiếp Lăng bản mặt đăm chiêu sờ đầu nói, điệu bộ cứ như châm chọc lấy Kiến Hoa vậy.
Kiến Hoa nghe vậy gương mặt lập tức xám lại như tro tàn, Nhiếp Lăng là trực tiếp không để Kiến Hoa vào mắt, trong lòng Kiến Hoa một luồng cực độ phẫn nộ bốc lên, nhưng là trước mặt bao người hắn cũng không thể để thất thố, ráng nhịn xuống tức giận, Kiến Hoa gằn giọng nói:
"Tốt...rất tốt...đã vậy thì ta cũng không còn gì để nói..."
"Phá Hồn chưởng!!!"
Kiến Hoa hô tốt hai lần, sau đó không tiếp tục tra hỏi Nhiếp Lăng lần nào nữa, lòng bàn tay hóa thành chưởng ấn băng tới.
"Hưu hưu!!"
Chưởng ấn mang theo kình lực cuồn cuộn, chiến khí gia trì rung rinh chấn động, phảng phất bốn bề hư không tích tụ uy năng vào trong chưởng ấn, dạt dào dạt dào không ngớt.
Đây là võ kỹ huyền cấp thượng phẩm Phá Hồn chưởng, là ác liệt nhất trong hàng ngũ võ kỹ Huyền cấp, chiêu thức chủ yếu đánh vào linh hồn của người trúng đòn, nếu không may rất có thể sẽ bị đánh cho si ngốc, người không ra người vật không ra vật, rõ ràng Kiến Hoa là sử dụng độc chiêu để hạ thủ đối với Nhiếp Lăng.
"Là Phá Hồn chưởng! Nghe nói đây là Kiến Hoa thâm độc nhất một chiêu vừa mới luyện thành công, không ngờ lại đem ra để đối phó với Nhiếp Lăng..."
"Nhiếp Lăng phen này lành ít dữ nhiều...Không may thì có thể bị ngu ngốc cũng có thể ah..."
Bên dưới một số học sinh nhận ra chiêu thức Kiến Hoa sử dụng liền lên tiếng bàn tán, ai cũng lo lắng thay cho Nhiếp Lăng, một siêu cấp thiên tài mà bị đánh cho si ngốc không phải là chuyện cười cho thiên hạ sao?
"Viện trưởng..."
Ở ngoài khán đài, Văn Kiệt phó viện trưởng sắc mặt khẩn trương gắt gao nhìn lấy chưởng ấn đang lao về phía Nhiếp Lăng, trong lòng rất không yên.
"Không sao...ta đã dặn Kiếm Thông rồi, mọi việc vẫn trong tâm kiểm soát...để xem tên nhóc Nhiếp Lăng đối phó làm sao..."
Quách Lương mặt mày tỉnh bơ nói, Nhiếp Lăng là siêu cấp thiên tài của học viện, Quách Lương làm sao để hắn có chuyện gì cho được.
Quách Lương nói vậy thì Văn Kiệt cũng nhẹ nhõm trong lòng, tâm tình cũng thong thả đi, ngay sau đó quay lại xem đồ đệ của mình tỉ thí.
"Hê hê...cái trò mèo quào này mà cũng đem ra hù dọa ta? Làm Lăng gia ta tưởng đâu kinh khủng lắm...Con mẹ nó muốn chơi trò tiểu nhân với ta sao...Lăng gia ta cho ngươi thấy thế nào mới là quân tử một đòn..."
"Phành!!!"
Nhiếp Lăng nhoẻn miệng cười khinh thường một tiếng, mi mắt không chớp lấy một cái, chân thực mười phần, sau đó côn sắt sau lưng rút ra, trường côn dài hai mét, hai đầu côn được trạm trổ khá tinh tế, thân côn to tròn vừa đủ nắm, bề mặt sáng bóng màu đen giống như được rèn qua hắc thiết, Nhiếp Lăng chỉ mới đặt côn sắt xuống đất thì võ đài đã bị nện lún xuống nửa gang tay, chứng tỏ côn sắt cực kỳ nặng, đó chính là Huyền Binh mà Nhiếp Lăng chọn được.
"Khai Sơn Tích Địa!!!"
Không nói một lời, Nhiếp Lăng khí thế như tràng giang đại hải tuôn phóng, ngay thời điểm chưởng ấn của Kiến Hoa đến trước mặt, Nhiếp Lăng rút côn súc thế, tích toàn bộ lực lượng dung nạp vào hắc côn, sau đó nhảy lên không, thân hình uốn cong một đường tuyệt mĩ, hắc côn trong tay hung hăng nện xuống chưởng ấn, cuồn cuộn kình lực như phong ba bão táp quấn theo đầu côn, khí thế như thập vạn đại sơn, một côn này phảng phất như khai sơn liệt địa, một côn này đi xuống có thể phế đi bàn tay Kiến Hoa.
Cái con lợn gợi tình?
Đây là quân tử một đòn?
Bên dưới học sinh lúc này triệt để bị tổn thương tâm lý nặng nề, Nhiếp Lăng hùng hồn như long như hổ, phong thái như một bậc chính nhân quân tử đầu đội trời chân đạp dép, vậy mà không nói hai lời liền rút vũ khí đáp trả.
Cái này còn gọi là quân tử sao? Quân tử lấy vũ khí chọi tay không?
Mặc dù Kiến Hoa chơi hạ chiêu nhưng là Nhiếp Lăng còn vô sỉ hơn nữa ah.
Quá trâu chó!!!
Mặt quá dày!!!
Toàn bộ học sinh giờ phút này mới nhận ra chân thật độ vô sỉ của Nhiếp Lăng, trực tiếp phục sát đất rồi, không biết Nhiếp Lăng là luyện mặt dày từ khi còn trong bụng mẹ sao?
Hắc côn thế công như núi nện xuống, Kiến Hoa thấy vậy khóe mắt hung hăng co giật, mặc dù là Huyền cấp võ kỹ nhưng là đối mặt với Huyền binh trong tay Nhiếp Lăng thì chỉ có con đường tan nát, Kiến Hoa lúc này chưởng ấn đã tới đường cùng, muốn thu lại còn khó hơn lên trời, bây giờ thu lại thì đầu hắc côn kia sẽ ngọt ngào mà hôn lên ngực của hắn, bị một côn kia đánh vào ngực thì thực lực cũng phải giảm đi ít nhất một nửa, mà nếu tiếp tục trực tiếp cứng đối cứng thì chỉ có phế đi một bàn tay, như vậy thì càng hỏng.
Trong phút chốc Kiến Hoa vô số những ý nghĩ tung ra, bất quá lúc này côn sắt đã kề sát bên cạnh, Kiến Hoa bất đắc dĩ đưa một tay còn lại ra, kết hợp thành song chưởng phối hợp ngăn chặn lấy một côn kinh thiên này.
"Phành!!!"
Hắc côn mãnh liệt nện xuống song chưởng, Kiến Hoa hai tay chiến khí điên cuồng tăng phúc, đỡ lấy một côn này, Kiến Hoa ngay tức khắc bị kình lực chấn cho văng ra xa tới cuối mép võ đài.
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ nguyệt phiếu. Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp mình viết truyện tốt hơn. Cảm ơn mọi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com