Sau khi tạm biệt đám người Nhiếp Lăng, Hạ Quân, Mộc Chi cùng Yến Linh, Trần Lâm ngay lập tức đi đến phòng viện trưởng tìm gặp Quách Lương.
Sau mấy phút đồng hồ, Trần Lâm lúc này đã đến phòng viện trưởng, sau đó nhẹ gõ cửa.
Cốc cốc!!!
"Vào đi..."
Bên trong vang lên giọng nói của Quách Lương, Trần Lâm liền mở cửa bước vào trong.
Vào trong phòng, Trần Lâm thấy Quách Lương đang vắt tay sau lưng đứng nhìn ra cửa sổ, phong thái phiêu diêu uy nghiêm đúng một bậc lãnh đạo.
"Viện trưởng...ngài tìm ta có chuyện gì sao?"
Trần Lâm tiến lại gần trực tiếp hỏi thẳng.
"Haiz..."
Quách Lương thở dài một hơi sau đó chậm rãi quay lưng lại đối diện với Trần Lâm, ánh mắt trong vắt mà thâm thúy nhẹ hỏi:
"Bảy tháng vừa qua...ngươi là tu luyện ở đâu?"
"Ta chỉ đi đánh một chút yêu thú mà thôi..."
Trần Lâm mặt không biểu tình bình thản đáp.
"Ừ..."
Quách Lương nghe vậy cũng không gặng hỏi nữa, từ lần đầu tiên gặp Trần Lâm tới giờ Quách Lương nhận ra Trần Lâm không phải là một thiếu niên tầm thường, từ tính cách, phong thái, cho đến tâm tính tất cả đều khác với trẻ đồng trang lứa, Quách Lương cũng đã thử điều tra về Trần Lâm nhưng cũng không có gì lạ.
Lạ thì chỉ có một đó là trước kia có nghe Trần Lâm là một phế vật đại thiếu gia của Trần gia ở Thiên Vẫn thành sau đó tự nhiên thức tỉnh võ hồn gia nhập Thiên Hồn học viện mà thôi, nhưng là Quách Lương biết chắc bên trong không hề đơn giản như vậy, có điều bất cứ ai cũng có bí mật của riêng mình, có thể Trần Lâm được một cao nhân nào đó giúp đỡ hoặc nhận làm đồ đệ cũng nên, vì thế Quách Lương cũng không tiếp tục điều tra kĩ về Trần Lâm, miễn sao bây giờ đã là một học sinh của Thiên Hồn học viện là được rồi, như thế càng tốt nữa là.
"Vậy rốt cuộc ngài tìm ta là có chuyện gì a, không phải kêu ta tới đây để ngồi chơi không chứ?"
Trần Lâm khuôn mặt nghi hoặc hỏi lại.
"Chuyện thì có đấy...hơn nữa rất quan trọng..."
Quách Lương sắc mặt ngay tức thời trở nên nghiêm nghị, càng lúc càng mập mập mờ mờ.
"Chuyện gì ngài nói đi, nếu là có liên quan đến ta thì ta sẵn sàng ngồi nghe đây..."
Trần Lâm bộ dáng nghiêm túc gật đầu nói.
Quách Lương trầm ngâm một chút rồi chậm rãi nói ra, giọng nói có vẻ hơi gấp gáp:
"Khoảng bốn tháng trước, Tần Hoàng, Hộ Vương cùng Vân Trang công chúa đã ghé qua Thiên Hồn học viện chúng ta..."
Hộ Vương? Công chúa?
Trần Lâm trong lòng hơi kinh ngạc, nhắc đến Thân Vương, đây chính là cao nhất một chức vụ có thể gọi là dưới một người trên vạn người, là người được xem là bảo vệ song hành cùng Quốc Vương Đại Lạc đế quốc, thực lực mạnh mẽ vô song, nghe đồn một Quốc Vương không chỉ có một Hộ Vương mà là hai hoặc ba Hộ Vương.
"Bốn tháng trước..."
Trần Lâm dường như nhớ ra chuyện gì đó, hàng lông mày nhíu sâu đăm chiêu suy nghĩ, bốn tháng trước Trần Lâm có gặp một cô gái trong Huyết Độc sâm lâm, tính cách cũng ngang ngược y như công chúa loại được nuông chiều từ nhỏ.
"Sẽ không trùng hợp như vậy chứ..."
Nghĩ tới đây, Trần Lâm thân thể khẽ run một cái, mồ hôi lạnh chảy ra từng dòng như suối.
"Ngươi sao vậy? Khó chịu trong người?"
Quách Lương nhìn Trần Lâm bộ dáng kì lạ liền hỏi.
"Không...không có gì đâu viện trưởng...ngài nói tiếp đi..."
Trần Lâm cười cười lắc đầu vội đáp, sau đó vẻ mặt trở về bình thường tiếp tục lắng nghe.
Nhưng là trong lòng thầm mong là không phải, nếu không Trần Lâm đây là lịch sử cường hãn nhất một người ah, trực tiếp chửi thẳng mặt công chúa, còn đánh trả công chúa nữa chứ...nếu luận tội thì Trần Lâm mang đại tội chứ không đùa.
"Ừ..."
Quách Lương khẽ gật đầu, sau đó là tiếp tục nói:
"Vấn đề này liên quan đến toàn bộ học viện của chúng ta, như ngươi đã biết, An Nam quận chúng ta có ba học viện là Thiên Hồn, Quốc Quang và Minh Nguyệt học viện, cả ba học viện đều thuộc Đại Lạc đế quốc bên dưới, cứ năm năm một lần, Đại Lạc đế quốc sẽ tổ chức một cuộc thi dành cho những thiên tài xuất sắc nhất của đế quốc tên là Hoàng triều Thần long bảng, đó sẽ là nơi những siêu cấp thiên kiêu của Đại Lạc đế quốc tỏa sáng, nhưng là muốn đến đó phải trải qua cuộc chiến đoạt danh ngạch bởi vì số lượng người tham gia quá lớn, nhưng là học viện của chúng ta đã mấy mươi năm đều không có lấy một danh ngạch tham gia, nguyên nhân bên kia hai học viện chèn ép học sinh của chúng ta quá mức, với lại học sinh của bọn họ thực lực cũng hơn hẳn học sinh của chúng ta, nhưng là đó là quy định, chúng ta cũng không thể làm gì hơn, vì vậy mà Tần Hộ Vương đến đây thông báo nếu năm nay không có học sinh nào của học viện chúng ta tham gia Hoàng triều Thần Long bảng thì Đại Lạc đế quốc sẽ xóa bỏ Thiên Hồn học viện."
Xóa bỏ?
Trần Lâm nghe vậy liền sửng sốt trong lòng, xóa bỏ cả một học viện quả thực là chuyện hệ trọng a, cơ mà Trần Lâm nghĩ lại cũng thấy đúng, đế quốc mở ra học viện nhằm đào tạo thiên tài để giúp ích cho đế quốc, lượng tài nguyên đầu tư không hề nhỏ, toàn bộ Đại Lạc đế quốc có biết bao nhiêu học viện chứ, nếu đầu tư một cái không hiệu quả học viện thì thà để dành đem chuyển qua các học viện khác còn hơn a.
"Vậy ý của ngài như thế nào?"
Trần Lâm sắc mặt bình tĩnh thâm sâu ý tứ hỏi.
"Ý của ta?"
Quách Lương thở dài một hơi, sau đó hờ hững nói:
"Ý ta...do trời quyết định, tất cả đều phụ thuộc vào số trời mà thôi..."
Quách Lương khuôn mặt có chút tiêu điều mệt nhọc, quả thực hắn không thể quyết định được cái gì, cái Quách Lương có thể làm chỉ là điều hành học viện và bồi dưỡng nhân tài mà thôi, còn phải phụ thuộc vào học sinh của học viện nữa mới được.
Nhưng là lúc này Quách Lương sắc mặt chợt đổi, hai mắt toát lên một luồng hi vọng lửa sáng, giọng điệu thoải mái hơn một chút:
"Nhưng may mắn cái là năm nay Thiên Hồn học viện có bốn học sinh mang Tôn cấp võ hồn, chúng ta còn có hi vọng...bởi vì Hoàng triều Thần Long bảng tổ chức vào năm năm trước, những học sinh trước lúc này đã quá số tuổi tham gia rồi, hơn hết là còn có ngươi...Trần Lâm"
Quách Lương thâm thúy ánh mắt nhìn lấy Trần Lâm, muốn tham gia Hoàng triều Thần long bảng thì học sinh số tuổi phải nhỏ hơn mười lăm tuổi, nếu quá mười lăm tuổi thì không thể tham gia được, cũng không cách nào ăn gian được, bởi vì đế quốc có dụng cụ đo lấy độ tuổi của xương cốt, từ đó đoán ra số tuổi chính xác.
"Ngài đừng quá coi trọng ta, chưa chắc ta giúp được gì đâu a..."
Trần Lâm tránh né ánh mắt hời hợt nói, quả thực Trần Lâm không muốn mình lộ liễu quá sớm, như vậy sẽ mang tới phiền phức không cần thiết, Trần Lâm không rảnh mà đi giải quyết hết.
"Haha...ngươi quá khiêm tốn rồi, ta biết ngươi không liên quan đến việc sống hay chết của học viện, nhưng là ngươi cũng có một phần trách nhiệm trong đó, hơn hết là vì bản thân ngươi...bởi vì năm nay Hoàng triều Thần Long bảng không giống với những lần trước, năm nay sẽ rất khốc liệt và đặc biệt là phần thưởng vô cùng...vô cùng hậu hĩnh...và ta cũng rất tin tưởng vào trực giác của mình..."
Quách Lương cười cười khẽ lắc đầu nói, sau đó kiên định ánh mắt hướng về Trần Lâm khẳng khái.
"Trực giác?"
Trần Lâm trầm ngâm một chút rồi bóng gió mập mờ ý tứ nói:
"Ngài biết đấy viện trưởng...có thực mới vực được đạo, có qua mới có lại, hai học viện kia cũng lắm thiên tài biến thái các kiểu, ngài xem..."
Trần Lâm cũng không phải người việc nhà thì nhát mà việc chú bác thì siêng, muốn Trần Lâm toàn tâm toàn lực làm một việc gì đó cũng không thể không công được, biết là có một phần trách nhiệm của mình nhưng là phải có cái gì đó làm động lực để Trần Lâm cố gắng hết sức mình, đó là tiêu chí sống của Trần Lâm rồi.
"Haha...ngươi quả nhiên là thừa nước đục thả phân, bất quá như vậy là phải thôi...ta cũng không để ngươi phải chịu thiệt đâu..."
Quách Lương vuốt vuốt râu cười mỉm hiểu ý, cái này Quách Lương đã chuẩn bị từ trước rồi.
Nói rồi Quách Lương trên tay bỗng nhiên từ đâu xuất hiện một cái hộp gỗ nhỏ, cái hộp trông đơn giản nhưng là Trần Lâm biết bên trong hẳn là không phải bình thường đồ vật.
"Bên trong cái hộp này chính là Huyết Cốt đan, là đan dược ngũ cấp hoàn mỹ, tác dụng là tăng bảy phần đột phá Võ linh, nếu là ngươi nằm trong top ba học viện đại tái thì ta sẽ tặng cho ngươi..."
Quách Lương nói tới đây thì trên tay hộp gỗ cũng biến mất, rõ ràng trên ngón giữa Quách Lương có đeo một chiếc nhẫn, Trần Lâm liền biết đó là trữ vật giới chỉ, cao cấp hơn túi trữ vật rất nhiều, nhưng đó chỉ là đối với ở Đại Lạc đế quốc mà thôi, kiếp trước Trần Lâm đã dùng qua rồi.
"Top ba?"
Trần Lâm nhíu mày suy nghĩ, Huyết Cốt đan chính là đan dược được luyện thành từ Huyết Long đằng, là thứ lần trước Phan Lực muốn tặng cho Trần Lâm làm quà nhưng không thành, quả thực đây chính là cơ hội để Trần Lâm rút ngắn thời gian tu luyện lại, nhưng là Thiên Hồn học viện cũng có không ít thiên tài, đặc biệt là các học sinh năm hai, một số đã đột phá võ linh từ lâu rồi, muốn vào top ba e là Trần Lâm phải tốn không ít công sức mới có thể.
"Cái này...e là không dễ dàng..."
Trần Lâm hít sâu một hơi, khuôn mặt có vẻ do dự không đảm bảo.
"Ta biết thực lực của ngươi không phải là bấy nhiêu ngươi thể hiện ra ngoài, ngươi không cần phải lo lắng việc bạo lộ chân chính thực lực, chỉ cần đánh và chiến thắng, còn lại cứ để cho ta lo là được rồi...bởi nếu ngươi không đạt được top ba hoặc thấp hơn thì ta cũng không thể đặt cược vào ngươi được..."
Quách Lương trong lòng cười thầm, hắn còn không biết Trần Lâm là đang lo lắng cái gì sao, bây giờ học viện rơi vào thế lâm nguy, Trần Lâm lúc này giống như một cái cơ hội lớn để cứu vãn tình thế, Quách Lương làm sao để Trần Lâm lo lắng điều gì được chứ.
"Như vậy thì được rồi...có câu nói này của ngài ta cũng yên tâm...quả thực top một thì hơi quá sức nhưng top ba thì ta sẽ cố gắng hết sức, nếu không được thì đành thôi vậy..."
Trần Lâm trầm mặc cân nhắc một lát rồi gật đầu nói.
Quách Lương nghe vậy liền vui vẻ hẳn lên, hắn biết Trần Lâm đã nói vậy thì tin chắc sẽ có tám phần thành công rồi, Huyết Cốt đan hẳn là cứ chờ Trần Lâm tới lấy đi.
"Được rồi, vậy còn chuyện Minh hồn trụ..."
Trần Lâm mặt mày điềm tĩnh sâu kín nói.
"Minh hồn trụ cái gì ngươi không cần phải lo, lần trước ta đã nói với Tần Hộ Vương rồi, ngươi chỉ cần cố hết sức chiến đấu là được, ta nói rồi...tất cả việc còn lại cứ để ta lo liệu..."
Quách Lương cười nhạt nói, bây giờ hắn không muốn Trần Lâm phải vướng bận điều gì, chỉ cần Trần Lâm tung hết thực lực ra chiến đầu là được, những việc khác đã có Quách Lương hắn xử lý, tất cả đều không quan trọng với việc tồn vong của học viện.
"Vậy thì tốt quá...mọi chuyện cưa quyết định như vậy...ta xin phép về đây..."
Trần Lâm cười vui vẻ nói, hắn không ngờ Quách Lương hào phóng như vậy a, Quách Lương đã có lòng như vậy nếu Trần Lâm không đáp trả thì thành ra không hay cho lắm.
"Nếu đây là một bước đệm để tỏa sáng thì Trần Lâm ta sẽ rực rỡ một lần mà xuất hiện vậy..."
Nghĩ rồi Trần Lâm đứng dậy chào từ biệt Quách Lương trở về phòng của mình.
Bên trong phòng chỉ còn Quách Lương ngồi đó, ánh mắt xa xăm nhìn về bầu trời, khẽ thở dài một hơi, Quách Lương trong miệng lẩm bẩm:
"Số trời...số trời...âu cũng là số trời..."
Cầu vote, like fb hoặc ủng hộ nguyệt phiếu. Các bạn cũng có thể ủng hộ kim nguyên đậu nếu có thể, đó sẽ là động lực giúp mình viết truyện tốt hơn. Cảm ơn mọi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.^^
Truyencv.com