Chương 57: Hư Hại Vũ Khí.

Vị lão sư dắt Trần Lâm tới một cánh cửa được làm bằng đá, cánh cửa giống như thiết kế âm tường, bề mặt trang trí rất giống với những bức tường xung quanh, nhưng có điều nó hơi thô sơ và rất dễ nhận ra.

"Lão sư, ngài nói thứ đó vô số học sinh cũng không dùng được, rốt cuộc đó là thứ gì ah, mà nhỡ ta cũng không dùng được thì sao?"

Trần Lâm khuôn mặt ngáo ngơ hiếu kì hỏi, nội tâm cũng thấy khá bất thường nhưng rất khó giải thích.

"Khà khà..."

Vị lão sư nghe hỏi vậy liền bật cười, bản mặt tràn đầy tiếu ý nói ra:

"Cái này cũng không có gì lạ, viện trưởng có dặn ta giúp đỡ ngươi chọn lựa vũ khí, nếu ngươi không có lấy một thanh thì chẳng phải viện trưởng trách móc ta làm việc không chuẩn sao? Cứ để ngươi thử xem nếu được thì ngươi cứ lấy mà dùng, ta tin ngươi sẽ khác với học sinh khác."

Vị lão sư nhìn bề ngoài như là nghiêm túc trách nhiệm, nhưng là bên trong bụng cười thầm:

"Cái tên nhóc này, thứ đó chỉ là một cái sắt vụn mà thôi, có gì mà kinh thiên động địa đến thế, cái tội chảnh chọe không chịu chọn vũ khí, để ta cho ngươi cầm đống sắt vụn làm vũ khí..."

Vị lão sư là vì không muốn viện trưởng bảo mình làm việc thất trách, bởi vì Trần Lâm tìm cả kho vũ khí cũng không có muốn lấy một thanh, như vậy thì hắn chỉ còn cách tạo ra một câu chuyện làm hấp dẫn sự to mò của Trần Lâm mà thôi, như vậy sau này viện trưởng cũng không trách móc gì được mình.

"À ra là vậy!"

Trần Lâm khuôn mặt như hiểu rõ vấn đề gật gù đáp.

Nói rồi vị lão sư bước đến cánh cửa sau đó kéo mở cánh cửa đá ra, lộ ra bên trong không gian khá u ám bụi bặm, rõ ràng nơi này rất ít khi có người lui tới.

Bước vào bên trong, Trần Lâm đưa mắt liếc ngang liếc dọc nhìn xung quanh một hồi, trên trần hay tường trong phòng đều là chằng chịt mạng nhện, không khí mang theo bụi bặm làm căn phòng càng thêm cảm giác lạnh lẽo hoang tàn.

Nhìn xung quanh, Trần Lâm có thấy chất đầy các loại vũ khí đã phủ bụi, nhưng với ánh mắt của Trần Lâm thì liền nhận ra toàn bộ đó đều là hư hại vũ khí, tất cả đều là không còn dùng được nữa, trong lòng Trần Lâm suy đoán nơi đây không phải là chỗ cất giữ cái gì binh khí mà là nơi chứa hư hỏng vũ khí, nói tóm lại là một nơi chứa sắt vụn mà thôi.

Nội tâm nghi hoặc thầm nghĩ không biết vị lão sư đây là muốn làm gì, tại sao lại đưa hắn đến nơi này, nơi này có cái gì mà viện trưởng cũng phải bó tay? Trong lòng tuy là nghi hoặc nhưng Trần Lâm cũng không có hỏi, chỉ im lặng để xem vị lão sư này muốn làm gì ah.

Vị lão sư dẫn Trần Lâm đến trung tâm căn phòng, sau đó một tay chỉ vào một thanh trụ sắt đang cắm giữa mặt đất khuôn mặt nghiêm ngặt đầy khí khái nói:

"Đây chính là thứ đặc biệt nhất ở đây, ngươi nhìn xem đi."

"Đây?"

Trần Lâm khẽ gật đầu sau đó tiến đến gần trụ sắt mà quan sát kĩ lưỡng.

Bề ngoài trụ sắt được phủ một lớp bụi dày cộm, lấy tay cào nhẹ đi một tầng bụi, bên trong lộ ra tiếp một lớp rỉ sét khác, có điều bên dưới lớp rỉ sét kia Trần Lâm có thể thấy được ẩn dưới đó là vô số hoa văn trạm trổ phức tạp, trong lòng liền nảy lên một cái, sự tò mò hứng thú của giám định sư đã ăn trong máu tủy của Trần Lâm rồi ah, trong phút giây Trần Lâm liền nhận ra cái trụ sắt này không bình thường.

"Coong--!!"

Khẽ búng tay vào thân trụ sắt, một tiếng ngâm vang phảng phất như nộ long rít gào xuất hiện, một cỗ hung tàn sát phạt chi khí bỗng bao trùm lấy Trần Lâm, thoáng chốc Trần Lâm giống như đang đứng trên núi thây, bàn tay máu nhuộm đỏ, tâm trí cứ như bị thúc dục chém giết để thõa mãn.

"Phanh phanh phanh!!!"

Nhịp tim Trần Lâm lúc này đột nhiên đập mạnh liên hồi, máu huyết giống như đang cộng hưởng với khí tức do trụ sắt phát ra, điều nghi hoặc trong lòng Trần Lâm lập tức được khẳng định.

"Lão sư, ta thấy cái này cũng là bình thường ah, cũng đâu có gì đặc biệt đâu chứ?"

Tuy là trong lòng dậy sóng, nhưng là Trần Lâm khuôn mặt vẫn không có chút cảm xúc quá khích nào, vẫn bộ mặt bình thường thất vọng nói ra.

"Ngươi là trình độ yếu kém, làm sao nhận ra được điều đặc biệt ẩn chứa bên trong thứ này, ngươi nghĩ xem vô số học sinh cũng không có lấy một người dùng được, hẳn là nó có một ít khác biệt, nếu ngươi khám phá ra điều khác biệt đó thì thực lực hẳn phải tăng lên rất nhiều sao?"

Vị lão sư nhìn thấy điệu bộ Trần Lâm giống như không có hứng thú gì, ngay lập tức dùng hùng hồn câu chuyện thuyết phục nhân tâm Trần Lâm tin tưởng, trong lòng thầm hô:

"Không có gì đặc biệt là đúng rồi, chỉ là một cây sắt vụn thì sao mà không bình thường?"

Trần Lâm lúc này đã hiểu rõ mục đích của vị lão sư, hóa ra là muốn bịa chuyện để Trần Lâm bị hấp dẫn rồi đưa cho Trần Lâm một cây sắt vụn đây mà, có điều vị lão sư chắc hẳn cũng không nhận ra là trụ sắt đó quả thực có điều đặc biệt.

Là một giám định sư sâu thâm tạo nghệ, kiếp trước từ kim loại hay vũ khí cái gì mà Trần Lâm chưa nhìn thấy qua, chưa từng chạm qua cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, chỉ việc chạm vào là Trần Lâm có thể chắc chắn bảy phần thứ đó là xịn hay dỏm, bình thường hay không bình thường.

"Thật vậy ạ lão sư? Thực lực ta sẽ đại tăng sao? Ngài không nói dối ta đấy chứ?"

Trần Lâm hai mắt sáng rực thần mang giả bộ hỏi lại cho chắc ăn, nhưng là trong bụng cười lạnh, thầm nghĩ vị lão sư này bịa chuyện nhưng là không biết sự thật đúng như lời nói của mình, Trần Lâm thuận nước đẩy thuyền trong lòng quyết định lấy trụ sắt về nghiên cứu.

"Hừ, ta đường đường là lão sư mà lại lừa dối một học sinh như ngươi hay sao? Với lại lừa ngươi thì ta được gì cơ chứ? Nếu ngươi không tin thì thôi vậy, bên ngoài kia ngươi cứ chọn lấy đại một thứ cũng được."

Vị lão sư khẽ hừ một tiếng giận dữ, khuôn mặt như lửa nóng hờ hững nói.

Cốt yếu là hắn chỉ muốn tống cổ Trần Lâm đi sớm một chút, vì viện trưởng đã căn dặn chiếu cố Trần Lâm nên hắn mới làm như vậy, bình thường hắn cũng lười quan tâm Trần Lâm có chọn được hay không binh khí thích hợp.

"Hì hì, nào có nào có, ta chỉ là hỏi cho chắc chắn ấy mà, chứ ta làm sao lai không tin tưởng lão sư ngài chứ?"

Trần Lâm vội vã cười cười nói lấy lòng vị lão sư, trong bụng thầm nghĩ như vậy đã thành công rồi, vị lão sư này quả thực chỉ là muốn lừa Trần Lâm lấy đi một cái sắt vụn vũ khí mà thôi.

"Được rồi, cái thứ này ta lấy, thật cảm tạ lão sư quan tâm ah."

Trần Lâm đến bên cạnh trụ sắt cười cười chắp tay cảm ơn, sau đó tay phải nắm lấy thân trụ sắt rút mạnh.

"Thanh thanh thanh...!!"

Trụ sắt bắt đầu xuất hiện rung động, tiếng kêu do ma sát bề mặt trụ sắt cùng mặt nền đá vang lên làm nổi cả da gà.

Trụ sắt dần dần được rút ra khỏi mặt đất, vài giây sau trụ sắt đã được rút khỏi mặt đất nằm trong tay Trần Lâm.

"Cái gì?"

Trần Lâm lúc này bỗng giật mình trong lòng, tâm thần cảm thấy có chút kinh ngạc trừng to mắt nhìn vào trụ sắt.

Trụ sắt này tuy là một binh khí bị hư hại, nhưng là chất liệu làm ra nó cũng không phải là hàng thường, độ nặng của nó phải nói là cực kỳ nặng, Trần Lâm lúc này lực lượng cơ thể phải đến cả vạn cân, Huyền binh bình thường cầm vào cũng như cầm một cái dao cái rựa, đơn giản là không cần dùng nhiều sức cho lắm, nhưng là lúc này Trần Lâm đã phải dùng ba phần lực lượng cơ thể mới giữ vững trên tay.

"Cái này...là thương?"

Cái đầu trụ sắt được rút ra kia, Trần Lâm thấy có một lưỡi dao nhọn chìa ra, lưỡi dao bề mặt cũng đã phủ một lớp rỉ sét đỏ sẫm, nhưng là Trần Lâm liền nhận ra thứ này là một cây thương bị hư hại, đặc biệt nó rất nặng, khoảng chừng ba nghìn cân trái phải ah.

"Ngươi thấy sao? Ta thấy rất hợp với ngươi ah, ngươi cứ đem về mà sử dụng, đảm bảo khi khám phá ra điều đặc biệt thì thực lực ngươi sẽ đại tăng."

Vị lão sư nhìn thấy Trần Lâm hai mắt không rời khỏi cây thương lập tức trong bụng cười thầm, sau đó là tấm tắc khen ngợi trầm trồ cảm thán không thôi, Trần Lâm thấy thế nội tâm buồn cười không ngớt, vị lão sư này là muốn đuổi hắn đi lắm rồi hay sao ah.

"Thật vậy sao? Tuy có hơi cũ nhưng là cũng không vấn đề gì. Được, cây thương này ta lấy, làm phiền lão sư ngài rồi."

Trần Lâm trên tay cầm chặt thân thương, hai mắt đầy tinh quang rực rỡ gật gù, sau đó đem bỏ vào túi trữ vật cười cười nói lời cảm tạ.

"Không có gì, đây là việc ta phải làm, miễn ngươi thấy ưng ý là được rồi, công việc của ta cũng xong rồi, ngươi có thể đi được rồi ah."

Vị lão sư khuôn mặt hào sảng thoải mái xua tay nói, Trần Lâm lấy đi là hắn vui mừng rồi, nếu không viện trưởng hỏi tới hắn lại không biết trả lời sao thì khổ, trong lòng còn lo lắng Trần Lâm đổi ý thì khốn, lập tức nhanh nhanh đuổi đi Trần Lâm rời khỏi.

"Vâng ta biết rồi, cảm ơn lão sư ngài nhiều, ta đi đây."

Trần Lâm vui vẻ gật đầu đáp, không cần nói nhiều, Trần Lâm chào t biệt vị lão sư rồi rời khỏi kho binh khí cất bước về phòng.

"Haiz, cuối cùng hắn cũng đi khỏi, không biết một tên khờ khạo như tên nhóc này có gì mà viện trưởng lại coi trọng như vậy..."

Bên tròng căn phòng, vị lão sư dõi theo bóng lưng Trần Lâm thở dài khó hiểu, nhưng là viện trưởng làm việc vốn dĩ khó hiểu, hắn cũng chỉ cần làm theo là được, còn lại hắn không cần quan tâm làm gì cho phiền não.

Mn đọc truyện vui vẻ. ^^

Truyencv.com