Chương 50: Một Quyền.

Trần Lâm lúc này đứng trước mặt Hắc Bạch Liệt Tinh, nhớ lại thời khắc lúc bằng hữu từng người bị dập cho tan tành hoa lá, trong mắt một cỗ lãnh huyết sát ý nồng đậm nổi lên.

"Rống...Rống...!!"

Chứng kiến bộ mặt lạnh như tiền của Trần Lâm, Hắc Bạch Liệt Tinh lớp lông trắng đen đều dựng ngược cả lên, trong tâm trí bất giác bị hù cho kinh hoảng khiếp vía.

Tinh thần bị chấn cho hoảng loạn, Hắc Bạch Liệt Tinh liều mạng sử dụng bản mạng hồn kỹ:

"Hoảng Tâm Hống!!!"

Trần Lâm đứng tại chỗ hứng chịu toàn bộ chấn động, thân thể đứng im không động đậy, khuôn mặt không biểu hiện xúc cảm lạnh lùng nhìn Hắc Bạch Liệt Tinh.

Hắc Bạch Liệt Tinh thấy Trần Lâm đứng hình lập tức tâm thần nhẹ nhõm, hai hàm răng nhe ra tỏ vẻ khinh thường, vừa rồi Trần Lâm quả là dọa cho nó sợ đứng tim ah, ấy vậy chẳng phải vẫn bị trúng chiêu của nó hay sao chứ, nghĩ rồi Hắc Bạch Liệt Tinh lục thủ liền biến hóa khác thường, bản mạng hồn kỹ được thi triển ra, lục thủ nhàn nhạt quang mang chớp động liên hồi, sau đó tam thủ hợp nhất nhắm ngực Trần Lâm mà oanh kích tới.

Quyền ấn mạnh mẽ như cuồng phong cuốn tới, xung quanh quyền đầu lực lượng kịch liệt ba động, phảng phất như một mũi khoan mạnh mẽ xuyên phá lớp đá cứng.

Trần Lâm lúc này vẫn đứng yên không nhúc nhích, trạng thái giống bốn người Nhiếp Lăng, Hạ Quân, Mộc Chi và Yến Linh tựa như.

"Bành--!!"

Quyền đầu tràn ngập lực lượng nện trực tiếp lên ngực Trần Lâm, một tiếng nổ lớn vang lên.

"Rắc--!!" "Rắc--!!"

"Rống--!!"

Sau tiếng nổ ấy, một đạo âm thanh quen thuộc lại vang lên, âm thanh của xương cốt vỡ vụn, nắm đấm của Hắc Bạch Liệt Tinh sau tiếng rắc lập tức trở nên mềm nhũn, toàn bộ ba cánh tay ngay tức thì bị phế, ngay sau đó rống thảm một tiếng.

Còn Trần Lâm, ăn một quyền trực diện không hề phản kháng, không phải hắn không muốn phản kháng mà là hắn không muốn, mặc dù vậy, Trần Lâm thân ảnh chỉ là hơi nhúc nhích mà thôi, chân phải cũng chỉ lui lại một bước, ngoài ra không còn bất cứ thương tổn gì nữa, ta có thể hình dung cú đấm của Hắc Bạch Liệt Tinh vừa rồi chính là gãi ngứa cho Trần Lâm.

"Ngươi...đáng chết..."

Trần Lâm ánh mắt sâu như vô tận thâm uyên nhìn Hắc Bạch Liệt Tinh nói, âm thanh khàn khàn đầy ớn lạnh.

Hắc Bạch Liệt Tinh hai đầu bốn con mắt trừng lớn khiếp sợ nhìn Trần Lâm, một quyền kia là mạnh nhất một kích của nó ah, chính là yêu sư cửu tinh đỉnh phong ah, tệ nào cũng phải đánh bay được Trần Lâm chứ, nào có chuyện Trần Lâm chỉ lui lại một bước chân còn xương tay tam thủ của mình bị vỡ vụn.

Dù không hiểu Trần Lâm nói gì, nhưng nhìn vào con mắt tử sắc đó, một loại cảm giác chết chóc bỗng bao trùm lấy Hắc Bạch Liệt Tinh.

"Một quyền này...là vì bằng hữu ta...Hạ Quân..."

Trần Lâm bản mặt âm lãnh lạnh nhạt nói.

Vừa dứt lời, khí thế Trần Lâm bỗng bạo phát điên phong, xích sắc lôi điện trên người kịch liệt xuất hiện, sau đó Trần Lâm tay phải phủ đầy xích sắc lôi điện hóa quyền, không nói hai lời liền oanh thẳng vào ngực Hắc Bạch Liệt Tinh.

Quyền kình đầy mạnh mẽ bạo tạc không khí mà đến, phảng phất như một quyền này không phải vì chém giết mà xuất, mà một quyền này chính là vì bằng hữu mà xuất.

"Phành--!!"

Không thể chống cự, Hắc Bạch Liệt Tinh chỉ ngơ ngác chứng kiến quyền ấn nện thẳng vào người, không may mắn như Trần Lâm, Hắc Bạch Liệt Tinh thân hình như mũi tên bay thẳng ra xa.

"Xoẹt--!!" "Xoẹt-!!"

Chưa kịp rơi xuống đất, rẹt một cái, Trần Lâm bóng mờ liền có mặt phía sau chặn lại, khuôn mặt vẫn biểu hiện như cũ nói:

"Một quyền này...là vì bằng hữu ta...Nhiếp Lăng..."

"Phành--!!"

Trần Lâm tiếp tục một quyền như búa bổ nện vào lưng Hắc Bạch Liệt Tinh.

Chưa kịp rơi xuống đất, Hắc Bạch Liệt Tinh đã bị đánh bay ngược trở lại.

"Một quyền này...là vì bằng hữu ta...Mộc Chi..."

"Một quyền này...là vì Yến Linh..."

Hắc Bạch Liệt Tinh như một quả bóng đá vậy, nhưng thực sự quả bóng đá còn tốt hơn nó bây giờ, ít nhất nó còn chạm đất một lần ah.

Hắc Bạch Liệt Tinh ăn liên tiếp bốn quyền, chỉ mới bốn quyền, toàn thân xương cốt Hắc Bạch Liệt Tinh đã hoàn toàn vỡ nát như phấn, nội tạng bên trong cũng nát bấy không còn thứ gì, Hắc Bạch Liệt Tinh lúc này chẳng khác gì một bị thịt nát bị dần cho nát thêm cả.

"Một quyền này...là vì tình bằng hữu của chúng ta!"

Cuối cùng, Trần Lâm kinh thế một quyền, một quyền toàn lực, một quyền này chính là vì tình bằng hữu năm người họ mà xuất, một quyền này...vi hai chữ bằng hữu.

"PHÀNH--!!"

Kinh trời một tiếng vang, Hắc Bạch Liệt Tinh như viên đạn được đại bác bắn thẳng lên trời, thân ảnh lơ lửng trong không trung như bóng bay, Hắc Bạch Liệt Tinh lúc này đã hấp hối gần như là chết đi, nhưng là nó vẫn còn giữ được một tia thanh tỉnh.

"Một chiêu này...là vì ta...Trần Lâm...một chiêu này...kết thúc..."

Trần Lâm lạnh nhạt lời nói như vang vọng thiên địa cất lên, sau đó đôi lôi ma dực mở ra, để lộ bên trong tuyệt mĩ hình ảnh của đôi cánh.

"Phạch...phạch...!!"

Đôi lôi ma dực vỗ nhẹ một cái, Trần Lâm lập tức lăng không đứng giữa bầu trời, nhìn lên thân ảnh Hắc Bạch Liệt Tinh hiện còn lơ lửng trong không trung, sau đó lạnh lùng nói:

"Chết đi !!"

Nương theo tiếng nói vừa dứt, Trần Lâm thân hình chợt quay tròn với tốc độ chóng mặt, xung quanh không gian khí lưu đột nhiên như bị điều khiển tạo thành một vòng xoáy như vòi rồng bọc Trần Lâm bên trong, bên trong vòi rồng cuồng phong đó bắt đầu xuất hiện dày đặc xích sắc lôi điện dập dờn liên hồi, Trần Lâm lúc này giống như làm trung tâm của cơn lốc lôi điện này vậy.

"Vũ Bạo Thương Khung!!"

Từ cơn cuồng phong lôi điện đó, vô số ma vũ như hàng vạn mũi tên cùng lúc bắn ra, có điều những cọng lông vũ đó không giống bình thường mà là mang theo cuồng bạo lôi điện, như những mũi dao điện đầy bén nhọn mà hoa lệ, một màn mưa lông vũ vô cùng kinh diễm phảng phất như một cơn tuyệt thế cuồng phong lôi điện, hướng về thân hình Hắc Bạch Liệt Tinh mà xả tới.

"Xẹt xẹt xẹt...."

"Phập...phập...phập..."

"......"

Cơn mưa lông vũ như nước lũ bao phủ đầy trời ập tới, từng cộng lông vũ nhẹ nhàng xuyên thấu toàn bộ cơ thể Hắc Bạch Liệt Tinh, kèm theo đó là xích sắc lôi điện thẩm thấu vào trong ác liệt tàn phá hủy diệt huyết nhục, nếu có người khác ở đây nhìn thấy cảnh này chắc cũng không kìm được mà khiếp sợ run rẩy.

"Bùm--!!"

Một tiếng nổ lớn vang lên, Hắc Bạch Liệt Tinh trên không trung giống một quả pháo hoa bạo tạc, cơ thể bị nổ thành vô số mảnh nhỏ, một màn mưa máu xuất hiện trên bầu trời rải rác phủ xuống, mạng sống Hắc Bạch Liệt Tinh cứ như thế bị chấm dứt.

"Hự--!!"

Tiêu diệt xong Hắc Bạch Liệt Tinh, Trần Lâm nặng nề hộc ra một ngụm máu, khuôn mặt uể oải trắng bệch không chút huyết sắc, trạng thái dung hợp võ hồn lập tức giải khai, Trần Lâm như cục đất rơi xuống.

Không kịp nghỉ ngơi, Trần Lâm liền vội vã đem bốn người Hạ Quân, Nhiếp Lăng, Mộc Chi cùng Yến Linh tụ lại một chỗ.

"Cái này..."

Kiểm tra thương thế một hồi bốn người, Trần Lâm trong lòng buồn bã đau đớn, bốn người bọn họ lục phủ ngũ tạng đều dập nát, xương cốt cũng cái còn cái vỡ vụn, tuy là còn một chút hơi tàn kéo dài sự sống, nhưng là không bao lâu nữa sẽ chết mà thôi, loại thương tổn này nếu là kiếp trước Trần Lâm lắm cách nhiều tiền cũng khó mà cứu sống được họ, tình hình này chỉ sợ bọn họ phải chết không nghi ngờ.

"Đều là tại ta...nếu không các ngươi cũng không đến nỗi này..."

Trần Lâm vô lực nằm bên xuống bên cạnh bốn người thở dài phiền muộn, cảnh tượng trông thật thê lương não lòng, trong đầu suy nghĩ rối bời, bởi lúc này hắn hoàn toàn bất lực.

"Xương cốt vỡ nát, lục phủ ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng, căn cơ phá hủy..."

Trần Lâm hai mắt thất thần nhìn bầu trời thì thào, chợt khuôn mặt Trần Lâm bỗng lóe lên một tia dị sắc, hai mắt trừng lớn, như là vừa mới nhớ ra được một điều gì đó, bật ngồi dậy nhìn bốn người bằng hữu, Trần Lâm hai mắt xuất hiện một tia hi vọng nói:

"Ta ngày trước kinh mạch vỡ nát, máu huyết hủy hoại, trái tim cũng bị nổ nát...không phải vẫn còn sống đây sao?"

Nhớ lại sự kiện lúc còn ở Trần gia, máu huyết thần ma từ viên thiên thạch hầu như đã phá hủy toàn bộ cơ thể Trần Lâm rồi, ấy vậy không phải hắn không những không chết ngược lại còn mang thần ma chi tâm, có được huyết mạch thần ma thức tỉnh chí cao võ hồn sao.

Nghĩ tới đây, Trần Lâm chợt dấy lên một ý nghĩ liều lĩnh, đây là cuối cùng một giải pháp, chỉ có nó mới có hi vọng cứu được bọn họ mà thôi.

Thần Ma máu huyết!!!

"Các ngươi không thể chết như vậy được, Trần Lâm ta dù cho là một tia hi vọng cũng phải cứu các ngươi, lỗi lầm này...để Trần Lâm ta chuộc lại đi."

Cầu vote, like fb hoặc np. Cảm ơn mn. Mn đọc truyện vui vẻ!

Truyencv.com