"Vù."
"Vù."
Sột soạt!!
Tiếng gió ma sát kêu vù vù kèm tiếng lá cây va chạm vang lên.
Lúc này đây, Trần Lâm đang điên cuồng bỏ chạy bên trong Huyết Độc sâm lâm, men theo một con đường lạ lẫm, Trần Lâm không ngoái đầu lại mà cứ thế chạy hết sức mình.
Bởi vì Trần Lâm biết không đâu xa, ngay phía sau mình là Nguyệt Nhãn U Linh hổ đang duổi theo, Trần Lâm lúc này cần đi càng xa càng tốt, nếu cắt dấu được Nguyệt Nhãn U Linh hổ thì coi như thành công rồi.
Nhưng mà điều này muốn thực hiện thì có phần hơi khó nhằn, Nguyệt Nhãn U Linh hổ khứu giác rất nhạy bén, cộng thêm ưu thế về tu vi cùng với tốc độ nhanh nhạy nữa, Trần Lâm kéo dài khoảng cách với nó đã là chuyện không dễ rồi, muốn cắt đuôi nó thì e rằng phải tốn không ít công đầu tư đây.
"Gào--!!"
Rất nhanh, phía sau bước chân Trần Lâm đã xuất hiện tiếng gầm hung tàn của Nguyệt Nhãn U Linh hổ, khoảng cách đã dần được rút ngắn lại, chỉ cần thêm chút thời gian nữa Nguyệt Nhãn U Linh hổ chắc chắn bắt kịp Trần Lâm rồi.
Mặc dù Trần Lâm thân thể bưu hãn cùng dung hợp võ hồn tăng phúc, tốc độ không phải võ giả cùng cấp có thể so sánh, nhưng sự chênh lệch đó không thể làm nên sự cách biệt được.
"Nó nhanh quá, cứ thế này hẳn liền bị nó bắt kịp mất thôi, làm sao bây giờ."
Trần Lâm vừa chạy hết tốc độ vừa vặn óc suy nghĩ, phải có giải pháp xử lý vào thời điểm nguy cấp này mới được.
Trong đầu Trần Lâm hiện đã có hai phương án, thứ nhất là sẽ sử dụng Thôn Thiên Thần Ma võ hồn, từ đó dùng sức mạnh để thoát thân.
Cách này tuy ổn, nhưng mà Trần Lâm lo lắng sẽ bị phát hiện, vì lúc này bên trong Huyết Độc sâm lâm đang có rất nhiều lão sư hiện hữu, không may mắn sẽ bị phát giác ngay, mà Trần Lâm không muốn để lộ Thôn Thiên Thần Ma vài thời điểm này.
Cách thứ hai thì Trần Lâm sẽ dùng số yêu đan của cả đội thu thập được để hấp dẫn Nguyệt Nhãn U Linh hổ, từ đó tìm cách thoát thân.
Nhưng mà cách này bù lại cũng phải trả giá một lượng yêu đan không nhỏ, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thành tích của cả đội, điều này Trần Lâm cần phải cân nhắc cho kĩ trước khi quyết định.
Trong đầu đắn đo lưỡng lự chưa biết nên làm thế nào cả, cách nào cũng đều có nguy hiểm cả.
"Gào--!!"
"Cái gì?"
Bỗng nhiên lúc này tiếng gào thét của Nguyệt Nhãn U Linh hổ làm Trần Lâm giật bắn mình, quay đầu nhìn lại thì Trần Lâm đã thấy nó hiện hữu ngay sau lưng mình rồi, hai mắt hung dữ pha chút cười nhạo Trần Lâm, giống như một con mèo đang đùa giỡn với một con chuột vậy.
Con Nguyệt Nhãn U Linh hổ đằng sau hẳn đã thừa kế một lượng lớn huyết mạch của viễn cổ Thiên U Minh hổ rồi, về tốc độ có phần quá nhanh so với tu vi của nó rồi.
"Kệ đi, phải liều thôi!"
Hít sâu một hơi, Trần Lâm cắn răng nghĩ trong bụng, nếu chần chừ nữa thì phải nhận lấy hậu quả khó lường mất thôi. Nghĩ rồi, Trần Lâm móc trong ngực một cái túi trữ vật, bên trong là một lượng lớn yêu đan của yêu sĩ cửu tinh cho đến yêu sư nhất tinh, kể cả phần thu được của tổ đội Tôn Linh Lăng nữa chí ít cũng phải hơn một nghìn viên.
"Đây này, ăn đi đồ súc sinh, Trần Lâm thiếu gia ta cho ngươi hết."
Trần Lâm lạnh giọng quát, vừa chạy vừa một tay cầm túi trữ vật rãi hết yêu đan xuống đất.
Đây là cách Trần Lâm ưu tiên chọn lựa, dù sao yêu đan mất đi còn kiếm lại được, còn cách thứ nhất có phần ảnh hưởng quan trọng đến an nguy của Trần Lâm, ngẫm đi ngẫm lại vẫn là cách này tối ưu hơn.
"Gào--!!"
"Con mẹ nó, đùa nhau à?"
Không giống với dự đoán của Trần Lâm, Nguyệt Nhãn U Linh hổ không bị hấp dẫn bởi số yêu đan kia, nó chỉ hơi bất ngờ chút rồi lập tức quay lại tiếp tục rượt đuổi Trần Lâm.
Trần Lâm trong lòng thầm mắng một tiếng quái lạ, con Nguyệt Nhãn U Linh hổ này chê cấp bậc của yêu sư nhất tinh còn thấp nữa hay sao chứ.
"Đã vậy thì chơi tới bến, xem ngươi còn nhịn được không!"
Trần Lâm lạnh mặt khẽ hừ, sau đó tiếp tục lấy từ trong ngực một túi trữ vật khác, cũng là yêu đan nhưng mà cấp bậc thì cao hơn lần trước rất nhiều.
"Xem ngươi còn chê nữa không!"
Từng viên yêu đan lộng lẫy lần lượt rơi xuống, đa số là yêu đan của yêu sư nhị tinh cùng tam tinh, chí ít cũng phải cả nghìn viên trái phải.
Quả nhiên lúc này Nguyệt Nhãn U Linh hổ đã bị yêu đan gây chú ý, cước bộ có vẻ chậm lại, nhưng Trần Lâm chưa kịp mừng thì đã thất vọng thốt lên một câu quái đản:
"Cái đệch, con hổ này quả nhiên trâu chó, cả nghìn viên yêu đan của yêu sư nhị tinh cũng hỉ đổi lại một cái liếc mắt của nó, đậu xanh đã nghiện còn ngại."
Nguyệt Nhãn U Linh hổ vẫn không thèm đoái hoài đến số yêu đan của Trần Lâm, ngược lại càng lúc tốc độ càng nhanh hơn, mơ hồ đã đuổi kịp bước chân của Trần Lâm rồi.
"Gào--!!"
Lúc này, một tiếng gầm của Nguyệt Nhãn U Linh hổ phát ra, Trần Lâm thâm tâm liền có một dự cảm bất hảo, phút chốc xương sống đều đã đầy mồ hôi lạnh rồi. Quay lại nhìn thì thôi xong, một vòng ánh sáng hình bán nguyệt đầy tà mị hướng về phía cổ Trần Lâm mà bắn tới.
Khuôn mặt Trần Lâm lóe lên một tia dị sắc, hai mí mắt trùng xuống, cả người hàn ý lan tỏa lạnh lẽo vô cùng, ngay lúc đó Chiến Thần quyết được vận lên đến cực hạn, hai tay hóa những đạo ấn phức tạp, dùng tốc độ chớp mắt, một con xích sắc lôi long lại xuất hiện.
"Nhất Long Kinh Thiên--!!"
Võ hồn kỹ đầu tiên lập tức được tung ra, đạo xích sắc lôi long được chiến khí tăng phúc trông trùng trùng khí thế, như một con lôi long xé toạc không gian, hướng về vòng sáng lưỡi liềm của Nguyệt Nhãn U Linh hổ ngăn chặn.
"Bùm--!!"
Cuộc va chạm mãnh liệt ngay đó liền tạo nên một vụ nổ chấn động, nhưng là không giống với lần trước, Trần Lâm không còn may mắn thoát khỏi nữa, ngay tức khắc bị kình lực của vụ nổ chấn bay, lăn lốc dưới đất quần áo tả tơi trông rất thảm hại.
"Mạnh quá, chênh lệch quá lớn rồi."
Trần Lâm lấy tay chùi đi vết máu rỉ trên miệng thầm than.
Trần Lâm lúc này bị thương cũng chỉ là ngoài da mà thôi, thể chất của Trần Lâm không phải thuộc hạng xoàng, vụ nổ lớn như vậy nếu gặp phải người khác chỉ sợ bị nổ tan xác mất thôi.
"Không lẽ phải dùng số yêu đan còn lại sao?"
Trần Lâm nhìn Nguyệt Nhãn U Linh hổ hung tợn bộ dáng trong lòng liền nảy sinh ý nghĩ, hiện giờ trong tay Trần Lâm chỉ còn lại một ít lục tinh cùng thất tinh yêu sư yêu đan mà thôi, nếu sử dụng làm mồi nhử thì chỉ sợ rằng thành tích của cả đội sẽ bị hủy hoại mất thôi, nhưng nếu Trần Lâm không dùng đến thì chỉ sợ khó thoát được tình cảnh lúc này đây.
"Thôi chơi thì chơi tới bến, ta không tin con súc sinh này không thèm để ý yêu đan."
Hạ xuống quyết tâm, Trần Lâm cắn răng đành phải nói lời xin lỗi với bốn người kia mà thôi, nghĩ rồi Trần Lâm nhanh chóng móc ra một cái túi trữ vật khác, sau đó trút ra mười viên lục tinh cùng năm viên thất tinh yêu sư yêu đan.
"Lâm đại gia tung hết tiền vốn đánh cược với ngươi, đồ khỉ gió."
Mắng chửi một câu thật oách, sau đó Trần Lâm ném số yêu đan trên tay về phía Nguyệt Nhãn U Linh hổ, tiếp đó thoắt cái liền tiếp tục chạy đi.
Quả nhiên lần này Trần Lâm đã thành công, Nguyệt Nhãn U Linh hổ nhìn về số yêu đan béo bỡ trước mặt liền trở nên do dự, hết nhìn về Trần Lâm đang bỏ chạy rồi quay sang nhìn số yêu đan, bất quá Nguyệt Nhãn U Linh hổ lúc này đã bỏ qua Trần Lâm, chỗ yêu đan này đối với nó tốt hơn Trần Lâm rất nhiều.
Chạy được một đoạn, Trần Lâm quay lưng lại đã không còn thấy Nguyệt Nhãn U Linh hổ tiếp tục đuổi theo liền thở phào nhẹ nhõm, quả thực nếu số yêu đan đó còn không làm nó động lòng thì Trần Lâm dù không muốn cũng buộc lòng phải dùng đến Thôn Thiên Thần Ma mất thôi, rất may cho Trần Lâm là Nguyệt Nhãn U Linh hổ đã bỏ qua cho hắn rồi.
"Ầm--!!" "Ầm--!!"
Bỗng dưng lúc này, những tiếng sấm nổ vang động thiên địa vang lên gần đó, Trần Lâm cũng bị làm cho hoảng nhiên khựng lại, nhìn ngó xung quanh thì Trần Lâm đoán mình đã đi khá sâu vào bên trong rồi, trong lòng suy đoán nguyên nhân gây ra dị tượng kia hẳn là nơi phát ra tiếng sét đánh rồi.
Tiếng sấm nổ kia cách nơi đứng của Trần Lâm cũng không còn xa, trong lòng tò mò nổi lên, Trần Lâm kín đáo hướng về phía âm thanh kinh thiên phát ra mà tới, để xem thử rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây.
Truyencv.com