Chương 33: Vô Đề.

Trần Lâm chiến thắng!!!

Toàn trường chứng kiến thân ảnh Lôi Tự bị nổ văng ra xa mà không kìm được khiếp sợ, đạo xích sắc lôi long kia quá kinh khủng, một chiêu cuối cùng tuyệt đẹp, bất giác Trần Lâm đã lưu lại ấn tượng vô cùng sâu sắc trong tâm trí bọn hắn, từ ánh mắt kính sợ bọn hắn dần chuyển qua một ánh mắt sùng bái thần tượng Trần Lâm. "Lôi ca!!!"

Lúc này Nhị, Tam Lang chật vật khổ sở đi đến chỗ Lôi Tự đang nằm thét kinh hoảng.

Không tin tưởng điều này vậy mà thành sự thật, phe bọn hắn thua hoàn toàn, đến cả Lôi Tự cũng đã sử dụng võ hồn nhưng vẫn không thắng nổi Trần Lâm, bây giờ chỉ còn cách rời đi mà thôi. "Đỡ ta dậy!"

Lôi Tự giọng nói yếu ớt bảo Nhị, Tam Lang.

Sau đó Lôi Tự được Nhị Lang dìu đi đến bên cạnh gần Trần Lâm.

"Ngươi mạnh hơn ta, vì vậy ta thua không còn gì để nói, nhưng là về sau hãy cẩn thận."

Lôi Tự âm thanh trầm thấp sâu kín ý tứ nói với Trần Lâm.

Lôi Tự là thành viên của Thiên Mệnh hội, hôm nay hắn tuy thua thảm Trần Lâm, nhưng là thành viên chủ chốt của Thiên Mệnh hội sẽ tìm cách trả thù Trần Lâm, chắc chắn Trần Lâm sẽ gặp nguy hiểm nay mai, pha vừa nãy hắn biết Trần Lâm hạ thủ lưu tình nên muốn nhắc nhở Trần Lâm một chút, coi như là trả một chút ân tình đi, nói rồi Lôi Tự lấy túi trữ vật đựng Tụ khí đan cướp được ném cho Trần Lâm sau đó rời đi.

Trần Lâm cũng không nói gì cả, hắn hiểu Lôi Tự ý tứ là gì, sau lưng Lôi Tự hẳn là có một tổ chức nào đó, Lôi Tự cũng chỉ là một tay sai mà thôi, lần này trực tiếp đắc tội bọn chúng Trần Lâm ngày tháng sau này thật khó mà yên ổn được. "Trả thù sao? Vậy cứ tới đi, binh tới tướng ngăn thôi, tới bao nhiêu ta tiếp bấy nhiêu vậy."

Trần Lâm hai mắt nhìn xa xăm, trong lòng là một cỗ chiến ý dạt dào như sóng biển, Trần Lâm không sợ cái gì phiền phức cả, đến bao nhiêu hắn đánh bấy nhiêu, càng tìm đến nhiều thì Trần Lâm càng mạnh mẽ mà thôi, cái duy nhất Trần Lâm cần làm lúc này chính là nâng cao thực lực của mình lên hết mức có thể.

Nghĩ rồi Trần Lâm quay sang nhìn đám học sinh đang đứng kia mở mắt to nhìn chằm chằm túi trữ vật trên tay hắn, đó là Tụ khí đan của bọn chúng bị cướp a, nhưng là bọn chúng không dám lên tiếng hó hé gì, thực lực Trần Lâm là chính bọn chúng chứng kiến đấy, không ai dại mà đi ra đòi lại từ tay Trần Lâm đâu, nếu Trần Lâm có lấy luôn thì cũng phải chấp nhận, nhỡ Trần Lâm phát điên lên thì chỉ có chết, vì vậy mà cả đám chỉ khúm núm tựa sát vào nhau chờ đợi mà thôi.

Trần Lâm thấy vậy không nhịn được mà bật cười, chắc là bộ dạng của hắn lúc nãy hù sợ đám học sinh năm nhất này rồi.

"Tụ khí đan của các ngươi đây, cùng nhau lấy lại phần của mình đi."

Trần Lâm thoải mái ném túi trữ vật chứa Tụ khí đan cho bọn chúng, sau đó quay sang nhìn Nhiếp Lăng cùng Hạ Quân đang săm soi nhìn lấy mình như sinh vật lạ. "Hai người các ngươi nhìn ta đủ chưa vậy? Ta là quái vật sao?"

Trần Lâm đứng khoanh tay, lông mày khẽ nhíu thắc mắc hỏi.

"Đúng vậy, ngươi là quái vật. Con mẹ ngươi không phải là người nữa rồi, Nhiếp Lăng ta lần đầu thấy loại quái vật như ngươi đó."

Nhiếp Lăng hung hăng gật đầu, sau đó bộ mặt kinh sợ có chút e ngại nói với Trần Lâm.

Từ trước tới giờ Nhiếp Lăng chỉ coi Hạ Quân là đối thủ của mình mà thôi, ngoài ra hắn đều xem thường tất cả mọi người, nhưng mà nếu hôm nay không gặp Trần Lâm thì hắn cũng không biết tầm nhìn của mình nhỏ bé đến mức nào.

Hạ Quân cũng một mặt trầm tĩnh khẽ gật đầu đồng ý với Nhiếp Lăng, hắn phân tích nãy giờ thực lực của Trần Lâm, kết quả là Trần Lâm mạnh hơn bọn hắn quá nhiều, quá nhiều. "Khụ, các ngươi chớ có suy nghĩ lung tung, ta cũng chỉ là may mắn thôi."

Trần Lâm lơ lãng ánh mắt ho khan nói, quả thực cũng đúng, đây là do thuộc tính lôi của Trần Lâm mạnh mẽ hơn lôi thuộc tính của Lôi Tự, vì vậy Trần Lâm mới có thể thắng thảm trận này, nếu đổi lại là một người khác thuộc tính thi chưa chắc Trần Lâm có thể thắng được. "Ngươi bây giờ rất mạnh, ta không đánh lại, nhưng mà một năm sau học viện đại tái ta muốn cùng ngươi một trận chiến công bình."

Nhiếp Lăng ánh mắt tràn đầy tự tin nói, trong bụng chiến ý phừng phừng như lửa nóng, hắn rất thích đánh với kẻ mạnh, và Trần Lâm chính là đối tượng mà hắn đang cần. "Ta cũng thế."

Hạ Quân lúc này cũng lên tiếng, hắn cũng muốn có một trận chiến với Trần Lâm, một trận chiến phân thắng bại.

Trần Lâm khá kinh ngạc trước lời đề nghị của hai kẻ này, ánh mắt hứng thú nhìn Nhiếp Lăng và Hạ Quân, trầm tư một giây lát sau đó Trần Lâm gật đầu chấp thuận: "Được, ta chờ đến một năm sau, nhưng mà ta nói trước, thực lực của ta không có khái niệm dừng lại đâu."

Trần Lâm mỉm cười bí hiểm thâm sâu ý tứ nói, một năm sau Trần Lâm thực lực cũng đã tăng rất nhiều rồi, bởi vì tốc độ tu luyện của hắn là gấp bốn lần người thường đó, nói xong Trần Lâm đi qua đứng trước đám học sinh năm nhất. "Hừ, ngươi chờ đó, một năm sau Lăng đại gia đánh cho ngươi mặt sưng như đầu heo."

Nhiếp Lăng đứng phía sau hừ lạnh, sau đó bộ dạng hung hăng hăm dọa Trần Lâm, sau đó rời đi tu luyện, chưa bao giờ hắn hăng hái như lúc này, Trần Lâm là một cái hắn làm cột mốc để vượt qua kể từ bây giờ, chỉ có đánh bại Trần Lâm thì Nhiếp Lăng mới thõa mãn. Hạ Quân cũng im lặng mà rời đi, mục đích cũng chỉ có một, tu luyện. ...................

Đứng trước quan sát một chút đám học sinh, Trần Lâm khuôn mặt trở nên nghiêm túc, sau đó giọng điệu cứng rắn nói:

"Các ngươi lúc nào nên nhịn được thì nhịn, nhịn không được thì nên phản kháng chống lại, không nên nhát gan như vậy, bởi vì một khi các ngươi chấp nhận chịu sự hiếp đáp của người khác, lâu dần nó sẽ ăn vào tiềm thức các ngươi làm các ngươi sợ hãi, từ đó các ngươi mãi mãi chỉ là một con kiến hôi bị người khác giẫm đạp mà thôi, ta nói như vậy các ngươi tự hiểu đi." Trần Lâm chậm rãi rõ ràng từng câu nói đi vào suy nghĩ đám học sinh, sau đó quay lưng rời đi, làm bọn chúng cảm thấy hổ thẹn mà cúi đầu nhìn theo bóng lưng của Trần Lâm, ai biết được nhờ lời nói của Trần Lâm mà sau này một kẻ trong số đó đã trở thành một cường giả uy chấn bát phương chứ. ---------

Bốp!!!!

Bên trong một quán rượu lớn ở trung tâm Trấn Yêu thành, một thiếu niên khoảng mười lăm bộ dáng rất tức giận đập nát một bình rượu.

Xung quanh còn có khá nhiều người, trai có gái có, nhưng hầu hết tất cả đều là học sinh của Thiên Hồn học viện.

"Một thằng năm nhất tay đôi đánh bại Lôi Tự?"

Tên thiếu niên vừa đập vỡ bình rượu không tin tưởng hỏi, thiếu niên này chính là thủ lĩnh của Thiên Mệnh hội, Kiến Hoa, ngồi bên cạnh là một thiếu nữ khả ái xinh đẹp, mà nếu Trần Lâm có ở đây liền nhận ra chính là Tôn Linh Lăng. "Hoa ca à, tức giận làm chi, chỉ là một tên năm nhất cỏn con, đâu đáng để Hoa ca ngươi phải bực dọc nóng nảy, sai đàn em đi xử lý là ổn thôi mà."

Ngồi đối diện là một tên thiếu niên mập mạp, một tay cầm đùi gà cắn ăn nói, tay còn lại thì đang ôm eo của một cô gái trông khá xinh xắn, mà cô gái này chính là Nhạc San, nhưng nhìn khuôn mặt Nhạc San lúc này cười khá miễn cưỡng, bởi vì đứng phía sau là Triệu Bằng cùng Triệu Cương khuôn mặt trông như buồn ị mà ráng nhịn vậy, khó chịu đến cùng cực, thử hỏi cả hai đều là người mình thích đều nằm trong tay người khác trước mặt mình cười vui thì bọn hắn có tức không? "Đúng vậy a, Hoa ca bớt nóng nảy đi, huynh sai mấy tên đàn em liền xử lý được rồi, đâu cần phải nổi giận ảnh hưởng đến tâm trí của mình chứ, với lại huynh làm muội sợ a." Tôn Linh Lăng ôm lấy Kiến Hoa dịu dàng pha lẫn chút sợ hãi nói, đầu tựa sát ngực một tay mềm mại vuốt ve lồng ngực của Kiến Hoa, làm cho bụng dưới Kiến Hoa không kìm được mà dựng thành một túp lều. "Được rồi, chuyện đó để sau đi."

Kiến Hoa trầm ngâm chốc lát rồi bỏ mặc qua loa nói, sau đó miệng hôn xuống đôi môi đỏ mọng của Tôn Linh Lăng, cô cũng ôm cổ Kiến Hoa phối hợp,sau đó tay trái Kiến Hoa đưa xuống bờ mông căng tròn mỹ miều mà vuốt thỉnh thoảng bóp nhẹ một cái làm Tôn Linh Lăng khẽ rên một tiếng, tay phải cũng không ngồi yên bắt đầu tấn công vào trong đôi ngọc phong trắng noãn mới lớn hung hăng mà xoa nắn, bỗng chốc Tôn Linh Lăng hô hấp dồn dập yểu xiều nằm đó tùy ý Kiến Hoa làm gì thì làm....... --------- Truyencv.com

Cầu like fb & vote. Mn đọc truyện vui vẻ!

Năm mới bình an!!!