Trước khí thế như bão táp oanh oanh liệt liệt của Trạch Bân, Trần Lâm hai mắt trùng xuống, trong đầu thầm đưa ra lựa chọn.
"Trạch Bân ơi là Trạch Bân, nếu ngươi đã chuẩn bị kĩ càng như thế mà ta không đón tiếp ngươi thì Trần Lâm ta lại thành khinh ngươi, dù ngươi là lục tinh võ sư thì như thế nào, đối với ta ngươi mãi mãi không biết đâu là cực hạn sức mạnh của ta."
Trần Lâm lắc đầu cười mà không phải cười nói với Trạch Bân, sau đó khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm lại như chuẩn bị làm gì đó.
"Trần Lâm, ngươi là bây giờ còn gì nữa để chơi với ta? Nếu không nhanh nhanh đem võ hồn ra thì ngươi chết đi được rồi." Trạch Bân khí thế bức người dùng ánh mắt bề trên nhìn Trần Lâm rồi quát lạnh một tiếng.
"Được thôi, như ngươi mong muốn, đây là lần đầu ta sử dụng nó, cho nên mong ngươi chút nữa đừng có đái ra quần nhé." Trần Lâm bỗng cười một nụ cười tà, ánh mắt quang mang lóe lên, sau đó là sau lưng võ hồn ấn ký khổng lồ hình cánh bắt đầu phát sáng.
Trạch Bân đứng kia cũng thấy một dự cảm không lành trong đầu, nhưng là nhanh chóng liền ép xuống bác bỏ, hắn không tin Trần Lâm còn thứ gì có thể chống lại hắn, quả này Trần Lâm nhất định chết chắc.
"Run sợ đi, kẻ địch của ta."
"Thôn Thiên Thần Ma!!"
Hét lên một tiếng, sau lưng Trần Lâm quang mang đại thịnh, ánh sáng màu tím từ võ hồn ấn ký bao phủ cả một vùng thiên địa quanh đây, một cảm giác áp bách khủng bố từ từ xuất hiện, nương theo một hư ảnh sau lưng Trần Lâm bắt đầu hiện ra, một thân ảnh người không giống người, thú không giống thú sừng sững đứng phía sau Trần Lâm, hoang cổ khí tức nhanh chóng khuếch tán xung quanh pha lẫn uy áp vô địch đàn áp.
"Tên này rốt cuộc là cái gì võ hồn, tại sao uy thế lúc xuất hiện khủng bố như vậy, còn làm ta cảm thấy run rẩy từ trong linh hồn, máu huyết còn có dấu hiệu trở nên chậm chạp lưu chuyển như vậy?"
Trạch Bân đứng đó hứng lấy khí thế đầy kinh khủng của Thôn Thiên Thần Ma cũng nhận ra võ hồn Trần Lâm là có vấn đề, nhưng mà hắn tự tin dù Trần Lâm có gọi võ hồn ra thì hắn vẫn dễ dàng tiêu diệt dễ dàng Trần Lâm mà thôi, nhĩ vậy Trạch Bân đứng binh tĩnh xem Trần Lâm rốt cục muốn làm gì.
"Trạch Bân, nhìn cho kĩ, có thể ngươi không được thấy lần thứ hai nữa đâu.
"Võ hồn hợp thể."
Khẽ quát một tiếng, lời Trần Lâm vừa dứt thì ngay lập tức Thôn Thiên Thần Ma ngoan ngoãn liền dung nhập thân thể Trần Lâm, cơ thể Trần Lâm ngay lập tức xuất hiện biến hóa.
Hai con mắt như ma thần lấp lánh ánh sáng tím đầy quyền năng, sau đó từ cổ những lớp vảy đen bóng bắt đầu mọc lan xuống toàn bộ thân thể, hai tay, lưng, bụng, chân, sau đó trên ngực một lớp xương màu tím như áo giáp bao phủ cả ngực và trái tim vô cùng cứng chắc, khuỷu tay, khuỷu chân, đầu gối, vai, dọc theo xương sống...gai xương màu tím cũng trồi lên đầy cảm giác ớn lạnh.
"Phật..!"
"Phần phật.."
Cuối cùng một đôi Ma dực đầy ma mị pha trộn nguy nga cảm giác xuất hiện, Trần Lâm cũng hoàn thành hợp thể với Thôn Thiên Thần Ma.
"Bành.."!
Dưới chân Trần Lâm bán kính ba mét nền đất đều sụp xuống, các vết nứt bắt đầu lan ra xa, khí thế lăng lệ khủng khiếp như thần ma giáng lâm vậy.
"Hí...!"
"Đây chính là sức mạnh của ngươi sao Thôn Thiên Thần Ma? Thật có chút quá sức tưởng tượng của ta a."
Hít sâu một hơi, Trần Lâm đầy khiếp sợ chính mình lúc này. Hợp thể với Thôn Thiên Thần Ma ngoài thừa hưởng mọi thứ từ nó thì lực lượng Trần Lâm cũng được tăng phúc phúc cách biến thái.
Trần Lâm hiện giờ đã là tám vạn cân lực lượng, sau khi dung hợp võ hồn thì trọn vẹn tăng gấp hai lần lực lượng, Trần Lâm bây giờ cực hạn chính là mười sáu vạn cân lực lượng, chỉ thua Trạch Bân lúc này vẻn vẹn hai vạn cân lực lượng.
Chưa nói cái thân thể Trần Lâm vốn đã cường hãn sẵn rồi, bây giờ dung hợp với Thôn Thiên Thần Ma thừa hưởng bá đạo thể chất đã rồi, lại còn lớp giáp đầy kiên cố này thì sao, hai vạn cân chênh lệch lúc này lập tức bị xóa bỏ.
"Trạch Bân, trận chiến của chúng ta tiếp tục được rồi chứ?" Trần Lâm khuôn mặt mộng bức hỏi Trạch Bân, khí tức khủng bố cũng theo đó phả tới mặt Trạch Bân.
"Hừ..!"
Hừ lạnh một tiếng, Trạch Bân dậm chân một cái, khí thế cuồng bạo từ Trần Lâm liền bị ngăn cản, sau đó Trạch Bân hai con ngươi thâm thúy ánh nhìn nói với Trần Lâm:
" Quả thật võ hồn của ngươi rất mạnh, chỉ khia thế thôi đã ép ta có chút cảm thấy kinh sợ, bất quá ngươi chỉ là võ sư nhất tinh, mà ta lại là lục tinh, dù cường đại võ hồn thì sao, tu vi không phải thứ võ hồn có thể bù đắp được, nên là chết đi." Không nói hai lời, Trạch Bân kinh sợ chiến khí thôi động, khí thế cùng lúc bộc phát, như một con trâu đầy hoang dã lao tới Trần Lâm, tốc độ nhanh gấp ba lần lúc trước nữa. Trần Lâm phô triển võ hồn tuy là có khủng bố oanh động nhưng dù sao tu vi cũng chỉ có nhất tinh võ sư mà thôi, võ hồn mạnh mẽ tới đâu cũng không cách nào san phẳng được chênh lệch với hắn được.
" Của ta không giống ngươi, tuy là không thể bù đắp hết nhưng cũng gần hết rồi, cùng tận hưởng nào."
Trần Lâm cùng lúc đó Chiến thần quyết vận lên, trong người chiến khí cấp tốc lưu chuyển, khí thế một lần nữa bắn nát trời xanh, khẽ quát một tiếng, Trần Lâm như một viên đạn bắn tới đối chiến Trạch Bân.
"Bùm."
Quyền quyền va chạm, một tiếng nổ như pháo vang lên, khoảng không chỗ tiếp xúc bị khuấy động dữ dội, bụi cát mịt mù tán loạn.
"Bạch" "Bạch"
Trần Lâm sau cú giao phong vừa rồi bị đẩy lui lại hai bước, sau đó hai cánh bung ra đập một cái giữ vững thân hình cười khẩy: "Đây chính là lục tinh võ sư thực lực? Ngươi là đang chọc cười ta đấy à? Đem hết thực lực của ngươi ra đi, nhiu đây còn không đủ đánh bại ta."
Trạch Bân tâm thần lập tức bị giật hoảng, cú vừa rồi tuy chỉ là đánh xã giao, nhưng là cũng đã bảy phần lực rồi, Trần Lâm bên kia cũng chưa chắc đã dùng hết thực lực, nhưng mà Trần Lâm chỉ lui lại có hai bước, bảy phần lực của hắn cũng đã mười hai vạn cân rưỡi rồi đó, đã dư sức đánh bay nhất nhị tinh võ sư dung hợp võ hồn rồi, hơn nữa nắm tay hắn lúc va chạm với quyền đầu Trần Lâm cứ như đụng vào một cục sắt tựa như, lúc này còn ê ẩm chưa hết đây.
" Ta còn chưa dùng hết thực lực đâu, đừng ở đó mà đắc ý, tiếp chiêu đi."
Trạch Bân hừ lạnh, sau đó khí tức bộc phát đến cực hạn, chiến khí mười phần thúc đẩy, Trạch Bân như một con mãnh thú băng tới Trần Lâm.
Hắn không tin Trần Lâm chịu được sức ép dồn dập của mình, dù sao cũng chỉ là nhất tinh võ sư, chiến khí làm sao dồi dào bằng lục tinh võ sư chứ.
Nhưng mà hắn đã mười phần sai, công pháp Trần Lâm hiện đang tu luyện chính là Chiến thần quyết, trong chiến đấu cũng là đang tu luyện, đánh càng lâu càng ác liệt thì Trần Lâm càng hưởng lợi, nếu không giết chết trực tiếp Trần Lâm mà muốn dùng cách mài chết Trần Lâm thì quá mơ mộng hão huyền, chiến khí đối với Trần Lâm lúc này chính là thứ hắn không thiếu nhất a.
" Tới đi, để ta xem lục tinh võ sư là bao nhiêu mạnh mẽ." Trần Lâm chiến ý phiên lãng không gian, thét lên một tiếng rồi đập cánh phóng tới. Hắn muốn biết Thôn Thiên Thần Ma, võ hồn cường đại bậc nhất của mình cực hạn là ở đâu.
"Bành"
Lại một pha cứng đối cứng, Trần Lâm tiếp tục bị đẩy lui hai bước nhưng cũng chỉ là lui lại hai bước, ngoài ra không có bị gì cả, Trạch Bân không tin vào mắt mình nữa.
"Tên khốn, ngươi là giở trò quỷ gì, tại sao ta chỉ dùng được chín phần lực lượng?" Trạch Bân trợn mắt, bộ dáng như gặp quỷ hét lớn.
Hắn thật không biết đây chính là võ hồn cấp bậc gây ra áp chế, chỉ là nghi ngờ Trần Lâm giở trò lưu manh.
"Hừ, ta đây mà thèm giở trò với ngươi? Nực cười, sợ rồi thì quỳ xuống cầu xin tha mạng, biết đâu ta lại tha cho một mạng."
Trần Lâm hừ lạnh một tiếng, khinh thường bộ dạng nói với Trạch Bân. Quả thật Trần Lâm biết là do võ hồn cấp bậc gây ra, bất quá hắn không có rảnh mà đi giải thích làm gì, Trạch Bân yếu bớt hắn càng có lợi chứ sao.
"Ngươi.."
Trạch Bân mặt đen như đít nồi, lại bị Trần Lâm nhục mạ một lần nữa, Trạch Bân phẫn nộ không nói nên lời.
"Bớt nói nhảm, ta không ở đây để nghe ngươi trình bày."
Cắt ngang lời Trạch Bân, Trần Lâm tiếp tục dũng mãnh lao tới.
Không kịp nghĩ nhiều, Trạch Bân lập tức lo ứng chiến thế công Trần Lâm, hai bên điên cuồng nhập vào quần nhau không thương tiếc.
Trần Lâm ỷ vào một thân thể cường hãn đánh giáp lá cà với Trạch Bân, thi thoảng bị trúng mấy quyền nhưng chỉ thấy hơi âm ỉ mà thôi, còn Trạch Bân thì khổ sở hơn nhiều, hết quyền rồi trảo, liên tục hứng chịu Trần Lâm công kích kịch liệt.
Chẳng mấy chốc thời gian ác chiến toàn thân thương Trạch Bân lúc này thương tích lổm chổm trông thảm hại vô cùng.