Chương 14: Cô...chẳng Là Cái Thá Gì Cả!

Nhạc San đang cười đùa vui vẻ thì thấy Trần Lâm đứng kia, hai mắt nheo lại, sau đó là tiếp tục thân mật hơn nữa, hai tay ôm lấy cánh tay tên thiếu niên họ Triệu như là muốn chọc tức Trần Lâm vậy.

Trần Lâm mặt đối mặt không chút biểu hiện gì ngạc nhiên hay thất thố, vẻ mặt vô cùng bình thản không quan tâm tới cười đáp lại Tôn Linh Lăng:

"Chào cô, sao cô lại biết tên ta?"

"Không phải lúc ngươi nói chuyện với tên đạo tặc kia đã tiết lộ rồi sao?"

Tôn Linh Lăng nhanh chân chạy trước tới gần Trần Lâm nguýt Trần Lâm một cái rồi hỏi.

Trần Lâm nhớ lại quả đúng như thế, đành lấy tay sờ sờ mũi mỉm cười:

"Đúng thế, ta quên mất, mà cô tìm ta có chuyện gì vậy?"

"Lăng muội muội, hắn là người đã cứu muội mà muội nói?"

Tôn Linh Lăng định nói gì đó thì phía sau tên thiếu niên đi cùng đã áp sát tới cướp lời, nhìn vẻ mặt cùng lời nói có vẻ không hề tin tưởng Trần Lâm đúng như lời Tôn Linh Lăng nói.

Quan sát Trần Lâm, trên người mặc một bộ đồ vải màu trắng, đầu tóc tím phong trần cùng khuôn mặt có chút lãng tử, bộ dáng nhà quê này trông giống như là một tên lừa đảo thì hơn.

" Đúng vậy, là hắn đã ra tay cứu chúng ta khỏi bọn đạo tặc đó."

Tôn Linh Lăng gật gù khẳng định.

"Bằng ca, ta khẳng định không phải, hắn chắc chắn là lừa gạt Lăng tỷ, một phế vật không thể thức tỉnh võ hồn thì làm sao có chuyện đánh thắng cửu tinh võ sĩ mà cứu Lăng tỷ."

Lúc này Nhạc San chợt lên tiếng, hai mắt đầy tiếu ý nhạo báng, đay nghiến nói ra.

" Hử, không thể thức tỉnh võ hồn? Không lẽ là.."

Triệu Bằng nghe vậy vẻ mặt chợt như nhớ ra cái gì đó, sau đó nghi hoặc nhìn Nhạc San.

"Hắn chính là Trần gia phế vật, Trần Lâm, huynh chắc cũng nghe danh rồi đi?"

Nhạc San bộ mặt khinh bỉ nhếch hàm đáp lời Triệu Bằng.

"Lăng muội muội, ngươi cũng nghe thấy đó, hắn rõ ràng là dám lừa gạt muội đây."

Triệu Bằng vẻ mặt đầy thuyết phục nói với Tôn Linh Lăng.

Trần Lâm cũng không thèm tranh cãi đứng xem bọn chúng tự biên tự diễn.

"Nhưng mà chính mắt ta nhìn thấy hắn đánh nhau với đám đạo tặc, tại sao là giả được."

Tôn Linh Lăng như còn chưa tin tưởng vào lời nói của bọn chúng, sau đó là nghi ngờ nói.

Vì lúc ấy cô cũng tận mắt nhìn thấy, không thể là giả được, tuy sau đó có ngất đi không biết chuyện gì xảy ra nhưng mà cô không bị sao là minh chứng rõ ràng nhất.

" Lăng muội muội, muội nhất định phải tin tưởng chúng ta, những gì muội nhìn thấy chưa chắc là thật sự, biết đâu hắn thấy muội xinh đẹp thân phận cao quý liền câu kết tổ chức lừa gạt muội, sau đó cho muội mang ơn rồi từ từ lún sâu vào âm mưu của hắn, muội phải bình tĩnh suy xét."

Triệu Bằng thao thao bất tuyệt ra sức dùng lời lẽ thuyết phục lòng tin của Tôn Linh Lăng.

Tôn Linh Lăng vẻ mặt biến hóa liên tục, dường như đã bị lung lay bởi lời nói của Triệu Bằng, sau đó ánh mắt thất vọng nhìn về Trần Lâm:

"Những lời Bằng ca nói là thật? Ngươi cố tình dàn dựng để tiếp cận ta?"

Trần Lâm trong lòng hơi kinh ngạc, không nghĩ Tôn Linh Lăng vậy mà tin vào lời nói của bọn chúng, Trần Lâm thầm hối hận vì đã cứu cô ta rồi.

"Cô không cho là vậy thì đúng như vậy, còn không thì đúng như lời hắn nói."

Trần Lâm nói xong cũng quay lưng rời đi, tin hay không cũng mặc kệ cô ta, Trần Lâm cũng chẳng phải cứu Tôn Linh Lăng vì muốn được trả ơn, tin hay không tin cũng không ảnh hưởng gì đến Trần Lâm cả.

"Đi thôi..!"

Tôn Linh Lăng bặm môi đắn đo trong lòng, nhưng cuối cùng cũng là tin lời Triệu Bằng nói, đành khẽ nói.

Triệu Bằng cũng là cười lạnh trong lòng, thầm tự mãn mình thật thông minh, vạch mặt được một kẻ lừa đảo, nếu bây giờ bắt hắn quỳ xuống xin lỗi Tôn Linh Lăng thì hảo cảm của hắn với Tôn Linh Lăng sẽ tăng tiến vô cùng tốt.

Tôn Linh Lăng chính là Tôn gia đại tiểu thư, Tôn gia lại là một trong ba đại gia tộc lớn nhất tại Hỏa Yên thành, lại là thức tỉnh mười một cấp võ hồn hiếm có thiên tài lại vừa xinh đẹp, hắn cũng là mười một cấp võ hồn nhất đẳng thiên tài, nếu lấy được Tôn Linh Lăng làm vợ thì còn gì bằng, chỉ là quen biết khá lâu nhưng Tôn Linh Lăng còn không có để Triệu Bằng cơ hội tỏ tình.

Giờ khắc này chính là cơ hội tốt nhất để tạo ấn tượng tốt với Tôn Linh Lăng, Triệu Bằng hai mắt lấp ló hào quang, nội tâm sung sướng.

"Lăng muội khoan đã, tên này dám lừa cả muội để đạt được mục đích, để ta bắt hắn lại quỳ xuống xin lỗi muội.."

Triệu Bằng một mặt hào khí anh đài hùng hồn nói, sau đó huyền khí thôi động, chụp tới Trần Lâm.

"Hừ, dám sỉ nhục ta, Trần Lâm, đây là ngươi kết quả."

Nhạc San hả hê cười thầm trong lòng, vụ việc hôm trước cô rất hận Trần Lâm, cuối cùng bây giờ cũng cho Trần Lâm nếm phải trái đắng, tâm tình thấy thoải mái vô cùng.

Tôn Linh Lăng cũng không ngăn cản Triệu Bằng, dù sao cũng là Trần Lâm đã lừa gạt cô trước, để Trần Lâm chịu chút khổ cũng đáng đời, vì vậy Tôn Linh Lăng cũng đứng yên chứng kiến.

"Tên phế vật kia, nhanh lại quỳ xuống xin lỗi Lăng muội."

"Bụp"

Triệu Bằng tay phải đã nắm trên vai Trần Lâm miệng quát lớn.

Trần Lâm cũng thở dài mệt mỏi, chuyện này e là không thể kết thúc như vậy được, hổ không phát uy thì tưởng là mèo bệnh, xem ra phải cho tên Triệu Bằng này một bài học.

"Ta cho ngươi ba giây cút đi, bằng không đừng trách ta không khách khí." Trần Lâm không quay đầu mà lạnh lẽo nói, trong lời nói ẩn chứa uy hiếp thực thụ.

"Cái gì? Tên phế vật ngươi bớt nói nhảm, nếu không quỳ xuống xin lỗi Lăng muội muôi ta mới không khách khí với ngươi, quỳ xuống.."

Triệu Bằng kinh ngạc Trần Lâm dám nói lời đó ra, nghĩ tên này chỉ là thùng rỗng kêu to, Triệu Bằng chiến khí thôi thúc, khí thế bạo tăng, cửu tinh võ sĩ lực lượng ép xuống vai Trần Lâm.

Trần Lâm lúc này buồn cười muốn bật ra thành tiếng, con hàng này quả là bị ngu rồi sao, Trần Lâm từ lúc chưa đột phá võ sĩ đã đạt năm nghìn cân lực lượng, đã đủ nghiền Triệu Bằng chết tươi như một con kiến hôi, đừng nói bây giờ đột phá võ sư nhất tinh, riêng lực lượng đã là bảy nghìn cân, ngang bằng với nhị tinh võ sư bình thường rồi, Triệu Bằng cũng chỉ là cửu tinh võ sĩ, riêng tu vi đã là cách biệt như đất với trời, còn bày đặt ta đây muốn dùng lực lượng áp bức Trần Lâm?

"Ngươi..quỳ xuống cho ta..!!"

Triệu Bằng nhìn thấy Trần Lâm vẫn y nguyên đứng tại chỗ không nhúc nhích, cảm thấy xấu hổ quá trời đất, trước mặt Tôn Linh Lăng hắn không thể để Trần Lâm nguyên vẹn ma rời đi được, vì vậy chiến khí thôi thúc đến cực hạn, toàn sức ấn xuống vai Trần Lâm.

Nhạc San bên kia cảm thấy có chút không đúng, rõ ràng Trần Lâm là phế vật nhất tinh võ sĩ còn chưa tới, Triệu Bằng đã là cửu tinh võ sĩ, dù chỉ dùng hai phần lực cũng đã dư sức làm Trần Lâm quỵ rồi, làm sao Triệu Bằng vẻ mặt càng lúc càng khó coi còn Trần Lâm vẫn đứng yên thế kia.

"Tên này không phải nhất tinh võ sĩ còn chưa tới sao, tại sao ta đã dùng hết sức vẫn không hề hấn gì vậy?"

Trần Lâm như một pho tượng kiên cố đứng yên, Triệu Bằng mặt mày tím tái cố gắng đè xuống Trần Lâm, mặc dù cố gắng thế nào Trần Lâm vẫn không chút nhúc nhích, Triệu Bằng lúc này cảm thấy vô cùng xấu hổ.

" Ba giây đã hết, ngươi cũng dừng làm trò lại được rồi."

Trần Lâm nhẹ nhàng nghiêng đầu nói, sau đó một tay chụp cổ tay của Triệu Bằng gỡ ra khỏi vai.

"A..A..đau.."

Bóp chặt lấy cổ tay Triệu Bằng, Trần Lâm từ từ xoay người lại nhìn hắn, nếu Triệu Bằng dám phản kháng Trần Lâm sẽ bẽ gãy cổ tay của hắn ngay lập tức.

"Bằng ca..!"

"Tên kia, mau thả Bằng ca ta ra..!"

Nhạc San cùng Triệu Cương kinh hô, đây là cái quái gì xảy ra, sao tự nhiên lại biến thành Triệu Bằng bị Trần Lâm nắm cứng ngắc thế kia.

"Câm miệng..!"

Trần Lâm quay sang lườm hai người rồi quát một tiếng.

Nhìn vẻ mặt Trần Lâm hung thần ác sát, không giống như Trần Lâm hiền lành bình thường, bọn chúng không tự giác liền ngậm chặt miệng không dám hó hé nửa câu.

"Ta đã cho ngươi một cơ hội, nhưng mà ngươi không biết tận dụng, đã muốn rước nhục nhã như vậy thì để ta ban cho."

Nhìn Triệu Bằng đang đau đớn ôm cổ tay mình, Trần Lâm giọng đạo băng giá nói, Triệu Bằng sau lưng đổ mồ hôi hột, hắn cửu tinh võ sĩ mà bị Trần Lâm nắm như một con gà không chút phản kháng, lực lực như vậy đã siêu việt hoàn toàn cửu tinh võ sĩ rồi, trong lòng thầm chửi một câu, ai nói Trần Lâm là phế vật đâu, phế vật mà như thế này?

" Quỳ xuống..!!!"

"Phịch"

Trần Lâm một tay bóp chặt bả vai Triệu Bằng quát lạnh, Trần Lâm chỉ dùng một nửa sức mạnh mà thôi, nhưng nhiu đó cũng đủ để Triệu Bằng quỳ rạp xuống đất rồi.

Tràng cảnh lập tức chấn kinh toàn trường, Tôn Linh Lung cũng cắn môi ánh mắt tiếc nuối, trong lòng cảm thấy hối hận rồi, sức mạnh này, tư thái này chính là thứ mà Trần Lâm đã thể hiện ở rừng trúc không sai vào đâu được.

Chỉ vì tin vào lời nói của đám người Triệu Bằng mà đã bỏ lỡ cơ hội kết giao cùng Trần Lâm, mười hai tuổi nghiền ép cửu tinh võ sĩ, điều này đại biểu cho điều gì làm sao cô không biết, tương lai sẽ là rồng trong loài người.

Ở gia tộc cô được dạy dỗ rất tốt, nhìn người và chọn người là thứ cô được dạy rất kĩ, nhưng lần này cô đã sai lầm rồi.

Nhạc San cũng hai mắt mở lớn, miệng mồm há rộng không tin vào mắt mình, đây là Trần Lâm mười ngày trước đại thiếu gia phế vật? Vậy cái gọi là nhất đẳng thiên tài đang quỳ dưới chân Trần Lâm là siêu cấp phế vật? Bất giác trong lòng chợt có chua chua tư vị.

"Ta nói cho ngươi biết, không có phế vật, chỉ có người tự xem mình là phế vật, ngươi là cái thá gì mà bắt ta quỳ xuống?"

Trần Lâm ghé sát mặt Triệu Bằng âm lãnh sắc mặt gằn từng chữ hỏi.

"Ta..ta không là cái thá gì cả."

Triệu Bằng thân thể run cầm cập như cầy sấy không dám nhìn thẳng mặt Trần Lâm lắp bắp trả lời.

Nhìn bộ mặt như ác thần đăm đăm bộ dáng, hắn sợ nếu còn ương ngạnh giở thói kiêu căng chắc chắn Trần Lâm sẽ phế hắn tại chỗ.

"Phải, ngươi chẳng là cái thá gì cả, và cô..."

Trần Lâm gật đầu đồng ý sau đó quay qua nhìn Nhạc San chậm rãi từng chữ một như sấm tuyên bố:

"Cô cũng chẳng là cái thá gì cả!!!"

Nhạc San cũng cắn răng im lặng, Trần Lâm nói rất đúng, một người sẵn sàng đàn áp mười một cấp võ hồn nhất đẳng thiên tài thì mười cấp võ hồn như cô chẳng là cái thứ gì cả.

"Cút đi..!!"

"Bùm"

Nói xong Trần Lâm một cước đá bay Triệu Bằng, Triệu Bằng rên khẽ một tiếng rồi dùng tư thái đại bàng gãy cánh văng xa, Trần Lâm khinh bỉ chửi một tiếng rồi ung dung rời đi, để lại bao ánh mắt vô thần cùng miên man cảm xúc ngổn ngang trong lòng hai thiếu nữ.