Chương 1: Khởi Đầu

——Và như vậy, tôi đã thức tỉnh.

Mắt tôi như thể bị bao phủ bởi một lớp sương mù mờ ảo, một căn phòng làm bằng đá phản chiếu vào mắt tôi. Các bức tường xếp đầy kệ sách và có một vòng tròn ma thuật màu đỏ trên sàn.

Cho đến thời điểm này, tôi vẫn không thể nhìn thấy hay cảm thấy gì. Như thể tâm trí và ý thức của tôi đã khởi động lại từ con số không, giống như thức dậy từ một giấc mơ, nhưng cảm giác lại quyết liệt hơn.

Cảm giác như thể tôi vừa được đào lên từ hố sâu địa ngục, hoặc có thể tôi đã bị kéo ra khỏi giấc ngủ sâu.

Thị giác, thính giác, khứu giác —— năm giác quan của tôi tràn ngập với một lượng lớn thông tin, rất khó xử lý.

Đang lúc tôi bối rối tột độ thì có người khàn giọng nói:

「Vậy là ngươi đã thức tỉnh ... Có vẻ như ngươi có một món quà ... Fleshman.」

Tôi quay đầu về hướng giọng nói đã truyền tới não mình, và lần đầu tiên tôi nhận ra rằng mình đang nằm trên bàn.

Giọng nói phát ra từ một ông già mặc áo choàng sẫm màu. Mặt ông ta được bao phủ bởi vô số nếp nhăn. Người ta không thể không tự hỏi ông ta đã sống được bao nhiêu năm. Cũng có một tia sáng trong đôi mắt u ám của ông ta khiến người ta có ấn tượng rằng ông ta không hề yếu.

Cơ thể ông ta chỉ có da bọc xương và trên tay ông ta là một cậy quyền trượng với thiết kế xoắn đáng sợ.

Tôi hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng như không thể nắm bắt được tình hình. Tất cả những gì tôi có thể làm là bối rối nhìn chằm chằm vào ông ta trong khi người đàn ông đó tiếp tục, như thể sự thiếu phản ứng của tôi là điều đương nhiên.

「Tên ta là Holos Carmen. Kẻ thách thức bí ẩn. Ta là một Pháp sư và cũng là chủ nhân của ngươi. ‘Quỳ xuống’ Fleshman. 」

Ngay khi tôi nghe thấy điều đó, khoảnh khắc âm thanh đó kích thích màng nhĩ của tôi, một cảm giác kỳ lạ tràn ngập cơ thể tôi.

Cơ thể tôi bắt đầu di chuyển trái với ý muốn của tôi. Tôi từ từ đứng dậy khỏi bàn như một đứa trẻ tập đi. Sau đó, nó cúi mình và quỳ xuống đất bất chấp ý muốn của tôi. Khi tôi định thần lại, tôi đã ở trên mặt đất, cúi đầu trước chủ nhân đang đứng trước mặt tôi.

Đó là lúc tôi nhận thấy mùi ẩm mốc và sàn đá xám.

Mặc dù thiếu ánh sáng, tầm nhìn của tôi vẫn sáng rõ như ban ngày.

Thật là khó chịu. Bắt đầu với một cảm giác không chính xác, tôi cố gắng kết hợp các mẩu thông tin nhỏ mà tôi có thể thu thập được. Khi bộ não của tôi đã xử lý được tất cả thông tin từ môi trường xung quanh, tôi cố gắng nhớ lại những ký ức của mình.

Đột nhiên, tôi cảm thấy có thứ gì đó gõ vào đầu mình. Mặc dù tôi cảm thấy va chạm, nhưng không có cảm giác đau. Không chỉ vậy —— tôi thậm chí còn không có nhịp tim 'bình thường' của mình. Ngay cả những cơn đau đầu như búa bổ trước kia cùng không còn nữa, nó chưa bao giờ biến mất dù đã dùng thuốc giảm đau. Cảm giác đau đớn như thể nội tạng của tôi đang tan ra và thối rữa ngày trước, hay nỗi đau ập đến từng giây phút thức giấc của tôi. Nó rõ ràng như thể mới xảy ra hôm qua.

Điều này nghe có vẻ kỳ lạ nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi đã cảm thấy bình thường một lần.

Trong khoảnh khắc đó, lần đầu tiên tôi hiểu được cảm xúc của con người.

Trong khi tôi bàng hoàng trước những phát hiện mới đáng ngạc nhiên của mình, thì giọng nói của ngài Holos vọng xuống từ trên cao.

「Xác sống. Nô lệ của ta. Một kẻ đã trở về từ Cõi chết. Hỡi kẻ vô danh, ta sẽ cho ngươi một cái tên. 」

——Kẻ vô danh.

Ông nhầm rồi, tôi có một cái tên. Một cái đã được cha mẹ tôi tặng cho tôi khi mới sinh, mặc dù hiếm ai gọi nó.

Tuy nhiên, ngay trước khi tôi thốt ra những suy nghĩ đó, tôi đã ngăn mình lại.

Trực giác của tôi nói rằng, tôi không nên đề cập đến nó bây giờ.

Mặc dù đó có lẽ là một thói quen xấu trong cuộc sống lâu dài và không bao giờ thay đổi của tôi. Tôi giữ im lặng và chủ nhân đã ban cho tôi một cái tên.

「Tên của ngươi là End, một kẻ đã đi đến cuối cùng. Với tư cách là một Necromancy của ta ban cho ngươi một cuộc sống tạm thời]

Cuộc sống tạm thời.

Necromancy.

Ngay cả đối với một người chưa bao giờ đi học và kiến thức hạn chế như tôi, tôi cũng biết điều đó có nghĩa là gì. Một người điều khiển xác chết, một Dark Mage đáng sợ.

Những lời đó vọng thẳng vào đầu tôi. Sau đó, tôi đã hiểu. Tôi đã hiểu mọi thứ. Tổng hợp những kỷ ức của tôi và những lời tôi vừa nghe, bất cứ ai cũng có thể dễ dàng hiểu được.

Tôi đã chết. Và bởi phép thuật xấu xa của người đàn ông đang đứng trước mặt tôi, tôi đã thức tỉnh một lần nữa.