Chương 5: Cần phải bồi thường

Tôi lập tức lắc đầu như trống lắc vậy: “Không sao không sao.”

Theo bản năng lườm xem biểu cảm của Phương Thanh Sơn một cái, anh ấy vẫn chăm chú lái xe, hiển nhiên không quan tâm chuyện này. Có thể trong mắt anh ấy, ba chồng đối với tôi, chỉ là một tình thương thôi.

Ba chồng không hay biết tôi không vui, vẫn tiếp tục không buông tha tôi, còn động thủ xoa đi xoa lại bờ vai tôi, mùa hè chỉ mặc một cái áo tay ngắn đơn giản, bị hắn kéo một phát, dây áo màu đen cũng lộ ra. Tôi bị dọa đến cả người chúi về trước, cố tình tránh khỏi cái móng vuốt quỷ của hắn, không ngờ ngón tay hắn móc lấy dây áo của tôi, liền nghe tiếng “bặc”, bắn vào da thịt tôi có chút đau, tôi hừ lên một tiếng.

Xe đột nhiên dừng gấp, tôi lại bị ngã về chỗ ngồi của mình.

Giọng nói Phương Thanh Sơn không vui vang lên: “Mộng Kỳ em làm gì, em biết vậy rất nguy hiểm không?!”

Tôi uất ức ngồi xuống, nhìn anh ấy vội vàng xuống xe. Tôi lúc này mới phát hiện, xe chúng tôi và một chiếc xe BMW đậu bên lề phải quẹt trúng nhau, tôi đẩy cửa xe, hoàn toàn bị xe bên ngoài kẹt mất, căn bản mở không ra.

Giọng của ba chồng dịu dàng vang lên sau lưng tôi: “Con dâu mới, con không sao chứ, có bị thương không?”

Nghe những lời quan tâm của hắn, tôi không có chút cảm giác ngọt ngào, trái lại khá bực tức, đây đều là những chuyện gì, sao toàn để tôi gặp phải, từ khi kết hôn bắt đầu, không hề dừng lại bao giờ.

Tôi thấy Phương Thanh Sơn đưa cho chủ xe BMW một tờ tiền, chịu không nổi muốn xuống xe cãi nhau.

Nhưng ba chồng lại trước tôi một bước, không biết từ khi nào, hắn đã đứng bên Phương Thanh Sơn, trước khi tài xế BMW cầm lấy tiền bồi thường thì hắn đã giành lại tờ tiền, trong miệng cứ rì rì rầm rầm nói gì đó, trông vẻ mặt như đang mắng người ta.

Tôi kẻo cửa kính xe, mới nghe rõ bọn họ nói chuyện. Thì ra là tôi che mất kính chiếu hậu ở bên phải, Phương Thanh Sơn căn bản không thấy xe phía sau nên đã đổi làn đường vượt xe, nên mới bị xe BMW chạy lên dính sát vào nhau. Hai xe đã bị trầy.

Nhưng xe chúng tôi chỉ là loại xe đại trà trong nước, người ta là xe BM đẳng cấp, cho nên dù sao cũng là chúng tôi phạm luật, chúng tôi bồi tiền. Phương Thanh Sơn nói xin lỗi, sau đó ba chồng cực phẩm lại nói một hơi: “Dựa vào cái gì, xe chúng tôi cũng bị trầy, anh chẳng phải cũng nên bồi thường cho chúng tôi sao? Dựa vào đâu mà chỉ có chúng tôi đền tiền cho anh, cho dù trả cũng đâu cần phải trả 1 ngàn đồng nhiều như vậy, chỉ là tróc sơn chút thôi, về bôi sơn một chút là được.”

Chủ xe BM nhất thời ngớ người, nửa phút mới lấy lại tinh thần, nói không hề khách sáo: “Ông bị thần kinh à, xe các người là xe gì, tôi đây là xe gì, cho dù theo ông nói, tôi đền cho ông, được, tiền phun sơn của xe ông 1 ngàn đồng chắc đủ rồi ha, xe tôi thì sao, ít nhất 2 ngàn.”

“Trời trời, anh còn tăng giá à, anh tưởng mua rau sao, cho dù trên thị trường chỉ mình anh bán rau thì tôi cũng không mua, đi, con trai, đừng quan tâm hắn, thứ hàng nhái.” Ba chồng gắt gao trừng mắt liếc tài xế BM một cái, kéo Phương Thanh Sơn đi.

Tại sao nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ, tôi có cảm giác muốn bật cười? Ba chồng quả nhiên là ba chồng, đi đến đâu cũng ‘sấm rền gió cuốn’, tôi bắt đầu có cái nhìn khác về ông ấy.

Phương Thanh Sơn nói chuyện rồi, anh ấy rút tay từ trong tay ba chồng ra, lại lấy 1 ngàn đồng từ trong ví da ra đưa cho người đàn ông đó, hòa giải nói: “Thật ngại quá, ba tôi không biết xe, cái này anh cầm lấy, xin lỗi nha.”

Ba chồng làm gì chịu thỏa hiệp, ông chạy lên trước trừ lại tiền một cách mạnh bạo từ điện thoại của tài xe BM, nói đúng lý hợp tình: “Cho dù xe anh cao cấp một chút, chúng tôi phải đền nhiều tiền, cũng không thể như vậy. Anh cho chúng tôi 1 ngàn, coi như tiền bồi thường, chúng tôi sẽ đưa anh 2 ngàn. Như vậy anh hết nói được gì rồi chứ.”

Anh BM chưa hề hả giận, ho loạn xạ vài tiếng.