Ánh sáng đêm trăng len lỏi theo khe cửa vào căn phòng tối om le lói vài chân nến đã cháy gần hết. Ân Diệc Thần nửa tỉnh nửa mê mơ màng trên chiếc bàn cũ, phía trên là một chồng sách cao đã phủ đầy bụi bẩn, cơn đau đầu đột ngột truyền đến khiến hắn đau như búa bổ, tưởng chừng bản thân đã bước một chân đến Quỷ Môn quan.
Tay vơ lấy chén thuốc mà ngự y kê ban sáng đã nguội lạnh từ lâu đưa lên miệng tu ừng ực, chứng bệnh hoang tưởng này của hắn mỗi lúc một nặng hơn. Người ta đã không còn tin được một vị vương gia từng là viên tướng xông pha chiến trận năm nào nay lại trong bộ dạng thê thảm như thế này, nếu không có câu chuyện của năm ấy thì có lẽ hắn cũng đã không trở thành như vậy. Bóng ma của quá khứ cứ mãi đeo bám trong tâm trí, nó thoắt ẩn thoắt hiện lên trong đầu hắn những hình ảnh hư hư ảo ảo, biến hắn thành kẻ điên dại khiến mọi người xa lánh như bây giờ.
Kể từ khi phụ hoàng băng hà, trong mắt trưởng huynh hắn càng trở thành cái gai cần mau chóng loại bỏ để củng cố vị trí chí tôn. Phủ Dực vương đã từng một thời xa hoa tột đỉnh, yến tiệc ca múa cả ngày đêm, các quan lại ra vào tấp nập, quà tặng để đầy cả sân. Nhưng hiện giờ nơi này lại chẳng khác gì chốn lãnh cung lạnh lẽo, đã không còn sự náo nhiệt năm nào, thay vào đó là không khí u ám đã bao trùm lên cả vương phủ, ngoài mấy toán thị vệ và vài cung nữ bị buộc phải đến phục vụ nơi này thì cũng chẳng có ai thèm bén mảng đến Dực vương phủ.
Không ai còn nhớ nổi lần cuối cùng Dực vương Ân Diệc Thần bước vào điện Kim Loan là khi nào, tần suất hắn nhốt mình trong vương phủ ngày một nhiều, cho đến khi hắn không còn quan tâm đến chính trường, cũng chẳng còn bước chân ra khỏi phủ nữa. Làm bạn với hắn chỉ còn là bóng tối và những thang thuốc chữa chứng hoang tưởng được đưa từ Thái y viện đến. Bọn họ dường như cũng đã quên mất còn một vị Dực vương đã từng lừng lẫy một thời, có lẽ bây giờ cũng chỉ là có thêm một tên điên điên dại dại không ra ma cũng chẳng phải người.
“Công tử, người bị thương rồi. Mau về nhà tôi trị thương giúp cho.”
“Công tử, đợi dẹp xong bọn giặc họ Ân, sau khi cha từ kinh thành trở về ta sẽ nói cha tiến cử người với hoàng thượng nhé.”
“Công tử, ta yêu chàng mất rồi!”
Hắn choàng tỉnh khi đã quá nửa đêm sau những lời điên dại phát ra từ tâm trí, dường như có thể cảm nhận được tứ chi đang run lên bần bật, cả người nhễ nhại mồ hôi, thần trí hoang mang tột độ. Những việc như thế dường như đêm nào hắn cũng phải trải qua, nhưng dù đã ngần ấy năm, thứ cảm giác ấy vẫn là không gì có thể quên được.
Nhớ năm đó, y cùng phụ hoàng đánh đông dẹp bắc, uy dũng vô song, có thể dùng một toán quân binh nhỏ đẩy lùi cả đại đội. Trong mắt các lão tướng đã cùng cha hắn vào sinh ra tử, so với đại hoàng tử, hắn thậm chí còn nhỉnh hơn vài phần. Thế mà có ai ngờ, bước chân chinh phạt của người dũng tướng cũng có lúc phải dừng chân trước nụ cười ấm áp của cô thiếu nữ bên xóm vắng chốn biên cương. Những ngày dừng chân trị thương ở gia trang họ Hạ, nhận được sự chăm sóc tận tình của trên dưới Hạ gia, trái tim y đã loạn nhịp, trót trao lòng cho vị cô nương ấy mất rồi!
Hai tiếng “Công tử” tưởng như bình thường hóa ra lại đặc biệt với y. Tướng quân, điện hạ, quốc công, vương gia, hơn nửa đời hắn sống trong quyền lực, vẫn chưa từng có ai dám gọi hắn thân mật như thế. Xung quanh hắn mỗi ngày đều không ít ruồi muỗi vây quanh, nhưng nếu không phải muốn nịnh bợ tìm chút lợi lộc thì cũng là những kẻ run rẩy quỳ mọp dưới chân không dám thốt lên lời trước mặt hắn. Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm nhận được hơi ấm của gia đình, lần đầu tiên có một cô nương không khiếp sợ sát khí phát ra từ người hắn.
Hạ Ngữ Hà – một cô nương quá lương thiện, nàng ấy ngây thơ như làn nước trong vắt mùa hạ, sáng trong như vì tinh tú, không mưu tranh, không giành giật, giữa thời loạn thế, với nàng chỉ cần gia đình bình an, cha già mạnh khỏe đã là hạnh phúc.
Nàng ấy không tra thân phận, không tìm xuất thân, càng không hỏi đến mục đích của ta khi bước đến nơi này, chỉ một lòng muốn ở bên ta, cùng ta trải qua những tháng ngày bình yên như biết bao đôi phu thê bình thường khác. Ta đã từng hỏi nguyên do vì sao nàng không hỏi đến, nàng chỉ bảo rằng:
“Thiếp tin khi đến lúc thích hợp, tự khắc chàng sẽ nói cho thiếp biết những gì cần nói.”
Ta tự nhủ có thể làm mọi thứ vì nàng ấy, chỉ là không ngờ, quân chủ mà cha nàng ấy phò tá lại là kẻ mà ta ngày đêm mong muốn giết chết, Hạ thừa tướng mưu lược thâm sâu mà ta từng kề kiếm vào cổ, tảng đá lớn nhất trên bước đường chinh phạt của ta lại hóa ra chính là nhạc phụ tương lai. Cái giấc mơ hạnh phúc của cả hai cũng theo đó mà tan biến vào hư vô.
“Chính vó ngựa của ngươi đã giẫm đạp lên quê hương ta, giết chết đồng bào ta.”
“Là người, là ngươi đã giết chết cha ta, phá nát gia đình ta. Là ngươi đã hủy hoại cả cuộc đời ta”
“Ta hận ngươi, mãi mãi cả cuộc đời này ta đều không thể tha thứ cho ngươi. Nếu có thể chọn lựa lại, ta hy vọng sẽ không bao giờ gặp mặt ngươi.”
Ta không thể khống chế được hành động của chính mình, không biết từ bao giờ mà lưỡi kiếm của ta đã đâm sâu đến vậy, nhuốm đầy máu của vị Thừa tướng già nua trước mặt chính đứa con gái của ông ấy. Ta tận mắt nhìn thấy nàng ấy ôm xác cha lao xuống vực sâu mà đành bất lực. Triều đại ấy mất đi trụ cột chống đỡ cuối cùng, đồng nghĩa với việc mất đi cả cơ đồ. Còn ta, ta mất đi người con gái yêu nhất đời, như mất đi cả lẽ sống của đời mình.
Phụ hoàng nhất thống thiên hạ, trong những người cầm quân, chiến công của ta là lớn nhất, khi ban thưởng cũng là người được nhiều nhất, vinh quang của ta được đổi lấy nhờ chiến công giết chết cha nàng. Ta vốn đã định đến khi đạt thành nghiệp lớn sẽ xin cha đường hoàng rước nàng ấy về dinh phủ, trao cho nàng vị trí vương phi cao quý, kết quả bây giờ đến cả dáng vẻ của nàng thế nào ta còn sắp chẳng nhớ nổi nữa rồi. Hình bóng thướt tha của nàng, tiếng nói trong trẻo cứ mãi luẩn quẩn trong đầu, dường như chuyện chỉ mới hôm qua, nhưng cho dù có cố cách mấy vẫn là chẳng thể tưởng tượng ra nổi dáng vẻ ấy thế nào. Có những lúc ta thèm được nghe lại hai tiếng “Công tử” nhưng lại chẳng ai có thể toại nguyện.
Trời đã hừng sáng, tia nắng cũng khó nhọc len lỏi qua khe nhỏ trên cửa để chiếu vào căn phòng u tối. Đã gần chục năm nay đêm nào cũng thế, hắn dường như chẳng thể chợp mắt nổi vào khi trời tối, chỉ có thể đi vào giấc ngủ một chút khi mặt trời đã sắp sửa bắt đầu ngày mới. Nếu không có tên thị vệ bước vào, có lẽ hắn vẫn còn miên man mãi trong dòng kí ức như vô tận kia.
“Bẩm vương gia, có một vị cô nương bảo muốn gặp ngài.”
Y chỉnh lại dáng vẻ ngồi trên ghế của mình, vẫn là bộ dạng lôi thôi như ngày thường.
“Không gặp, đuổi đi đi.”
“Nhưng cô ấy nói nếu biết là ai nhất định ngài sẽ gặp mặt.”
Hắn tỏ vẻ có chút khó hiểu, đã lâu lắm rồi chẳng ai còn nhớ đến nơi này, huống gì là đến để tìm hắn cơ chứ.
“Cô ta đâu? Đưa vào đây.”
“Bẩm, cô ấy đã đi rồi.”
“Đi rồi?”
“Cô ấy chỉ đưa một phong thư, dặn là khi nào vương gia có lệnh cho vào thì đưa cho ngài, sau khi đưa thư thì đã rời đi ngay.”
Nhận lấy chiếc phong thư từ tay tên thị vệ rồi ra lệnh lui ra, hắn thoáng hoảng hốt khi trên bìa thư chẳng có gì ngoài một chữ “Hà”. Hai tay hắn bắt đầu run lên, mắt tưởng chừng như nhòe đi vì không thể tin vào những gì chính mắt mình vừa trong thấy.
“Công tử, vẫn khỏe chứ. Rất vui vì chúng ta lại gặp nhau. Hẹn gặp lại vào một ngày không xa, ở một nơi khốc liệt chẳng thua gì chiến trường!”