20 tuổi, em chưa một lần biết yêu chỉ bởi đối với em, đó là một thứ không thật sự cần thiết trong cuộc sống.
20 tuổi, vì gặp anh mà đời em mãi mãi rẽ sang một hướng khác.
20 tuổi, em vì anh mà lần đầu biết đến hai chữ “Tình yêu”.
20 tuổi, em trao cho anh những gì đẹp nhất đời mình.
25 tuổi, em không phải là tình đầu của anh.
25 tuổi, anh xem em như một trò chơi giống mọi lần khác.
25 tuổi, anh vẫn không biết được thứ tình cảm ấy có phải là thật lòng không.
25 tuổi, anh đặt sự nghiệp lên trên tình yêu.
Anh muốn phát triển sự nghiệp, em kiên trì đợi.
Anh muốn xuất ngoại, em nhiệt tình ủng hộ.
Anh muốn em chờ đợi, em không một lời than thở.
Em chưa từng từ chối bất cứ yêu cầu nào của anh, chỉ bởi một khi đã yêu, cho đi cũng chính là nhận lại. Chỉ tiếc ở phía ngược lại, một phần nhỏ anh cũng chưa từng làm được.
Ngày đưa anh ra sân bay, như có thứ gì đó nghẹn lại nơi cuống họng, em cố nén dòng lệ, không muốn chỉ vì giọt lệ của bản thân cản trở bước đường danh vọng của anh.
Anh đặt lên trán em một nụ ấm áp, ôm chặt lấy em vào lòng, thủ thỉ:
“Em đợi anh ba năm thôi, ba năm sau anh nhất định sẽ trở về cho em một đám cưới rực rỡ, một gia đình ấm áp, một cuộc sống vinh hoa”.
Anh không biết đâu, ngày ra đi anh đã để lại cho em một món quà vô giá, một sinh linh bé nhỏ đang dần tượng hình.
Một năm anh rời đi, em chờ đợi.
Hai năm anh ở trời Tây, em vẫn đợi.
Ba năm rồi, em vẫn kiên nhẫn đợi ngày anh về.
Bốn năm, năm năm sau, anh vẫn không về.
Con gái của chúng ta vẫn thường hỏi:
“Ba con đâu vậy mẹ?”
Những lúc như thế, em còn có thể làm gì hơn là lén lau đi giọt lệ, vui vẻ đáp:
“Ba con sẽ sớm về với mẹ con mình thôi!”
Mười năm.
Hai mươi năm.
Từ ngày hiểu chuyện, con gái đã không còn hỏi em chuyện về ba nó nữa rồi. Cuộc sống ấy vốn dĩ chỉ có mẹ và nó, chỉ hai người phụ nữ làm chỗ dựa cho nhau mà thôi.
Ba mươi năm sau.
Em già rồi. Tóc đã điểm vài sợi bạc, da có dấu hiệu lão hoá, mắt kém hơn, trí nhớ cũng không còn như xưa nữa.
Nhưng có một người vẫn mãi mãi khắc sâu trong tâm trí ấy không bao giờ quên.
Bước sang tuổi ngũ tuần, người con gái năm xưa vẫn là cuộc sống độc thân không người bầu bạn. Có lẽ cô vẫn đợi, đợi một ai đó nhớ lời hứa năm cũ mà trở về.
Ơn trời, ngày ấy cũng đã đến. Cuối cùng thì anh cũng đã quay trở về. Nhưng mà…
Gặp lại nhau trên con đường mòn cũ, anh vẫn là dáng vẻ đó. Nho nhã, tuấn tú tuy đã có pha chút sương gió cuộc đời, nhưng đôi mắt ấm áp đầy tình cảm ấy bao năm vẫn vậy. Em không thể kiềm chế được cảm xúc dồn nén bấy lâu nay trong lòng.
Em tưởng như mình có thể lao đến mà ôm chầm lấy anh, nhưng không…
Bên cạnh anh, người đó đã không còn là em nữa rồi. Một cô gái Tây trẻ hơn em, đẹp hơn em. Và có lẽ, tình yêu anh dành cho cô gái đó… cũng nhiều hơn em!
Ba mươi năm nơi xứ người, anh có một cuộc sống viên mãn khiến người khác phải mơ ước. Một vợ hai con, cuộc sống giàu sang, gia đình sum vầy.
Ba mươi năm chờ đợi, em cố gắng làm việc, gây dựng sự nghiệp chính là không muốn ngày trở về anh phải mất mặt. Em một mình nuôi con, nhất mực tin tưởng chờ đợi một người.
Ba mươi năm chờ đợi, chỉ để nhận được ba từ “Anh xin lỗi”.