“Khiêm Chi, không được, không nên…”
“Yên tâm. Thu đại phu nói không sao, sẽ không ảnh hưởng đến hài tử.” Bắc Đường Ngạo đã cởi chiếc áo mỏng của y ra, ném sang một bên. Ngày hè nóng nực, vốn mặc không nhiều áo, y vật trên người Ngôn Phi Ly nháy mắt đã bị lột sạch.
Ngôn Phi Ly ngã vào giường, bị Bắc Đường Ngạo bắt nạt, nghiêng người ôm lấy. Hai tay xoa xoa ngực y, qua cái bụng, chỗ rốn hơi lồi ra ấy bị nhéo một cái, khiến y run rẩy, lại chậm rãi lần xuống nơi mẫn cảm.
Thực ra, Ngôn Phi Ly không phải là không muốn, chỉ là nghĩ vóc người mình bây giờ kì dị, lại sợ làm bị thương hài tử, dục vọng ít đi nhiều. Nhưng bây giờ bị Bắc Đường Ngạo khiêu khích thế này, vốn thân thể đang nóng, giờ càng nóng thêm.
“A —-“
Bắc Đường Ngạo cố ý, hơi nhấn nhũ đầu y, Ngôn Phi Ly đã không chịu nổi sự trêu chọc này mà phải kêu lên.
“Ngươi thực càng ngày càng mẫn cảm.” Bắc Đường Ngạo hôn lên vành tai y, lại thấy cả người y run lên, càng hưng phấn, hai tay quen đường đi trêu chọc phân thân y, không ngừng kích thích y phải thở dốc, mãi đến khi dịch thể bạch trọc xuất ra.
Sau khi phát tiết, Ngôn Phi Ly vô lực nằm thẳng trên giường, nắm lấy tấm chăn, cảm thấy dịch thể vẫn ở trên tay hắn, ngón tay từ từ xâm nhập hậu huyệt của mình, hanh một tiếng, lo lắng dặn dò: “Ngươi cẩn thận một chút, không nên, a! Nhẹ thôi, đừng làm con bị thương!”
“Biết rồi.” Bắc Đường Ngạo kiềm chế dục vọng, từng li từng tí chuẩn bị sẵn sàng, giúp Ngôn Phi Ly tìm một tư thế dễ chịu, chậm rãi đem phân thân sớm đứng thẳng từ lâu vào trong.
Không biết có phải do mang thai hay không, nơi đó của Ngôn Phi Ly không khô chặt như ngày trước, trái lại mềm mại ẩm ướt, rất nhanh tiết ra một lượng dịch thể, đồng thời làm dịu dũng đạo, cũng làm hai người thêm khoái cảm.
Lúc đầu Bắc Đường Ngạo còn kiềm chế, nhưng cảm giác sau khi vào nơi đó thay đổi, lập tức không nhẫn nổi, hai tay vuốt ve bụng y, hưng phấn mà trừu sáp.
Ngôn Phi Ly cố gặp tiếp nhận sự hầu hạ của hắn, dần dần cũng có khoái cảm, cúi đầu rên rỉ. Đột nhiên cảm thấy Bắc Đường Ngạo dần tiến sâu vào, tựa như muốn sát nhập vào y, chợt gọi một tiếng.
Bắc Đường Ngạo cả kinh, cường hành dừng động tác, khẩn trương hỏi: “Làm sao?! Xảy ra chuyện gì?!”
Ngôn Phi Ly ôm lấy bụng, chờ một lát mời cười khổ: “Hài tử ở giữa giúp vui, vừa rồi đạp mạnh ta một cái.”
Bắc Đường Ngạo thả lòng cả người, nói: “Ta đây mạnh hơn một chút.”
Ngôn Phi Ly lên tiếng: “Không nên đánh hài tử, để nó cũng hưng phấn một chút.”
Bắc Đường Ngạo lần nữa chậm rãi luật động, động tác ôn nhu, cảm nhận khoái cảm khó nói trong cơ thể Ngôn Phi Ly.
Ngôn Phi Ly cũng dần hứng phấn lại, nhưng vẫn không dám đáp trả lại quá mạnh bạo, vừa sợ Bắc Đường Ngạo không thể khống chế, cũng sợ hài tử bị thương. Bất quá, Bắc Đường Ngạo chốc chốc lại thúc sâu vào, hài tử tựa hồ cùng nương theo chuyển động, đụng vào dạ dày khiến y có chút buốn nôn. Nhưng cực lạc và thống khổ gặp nhau, mang đến khoái cảm cực diệu, khiến y cũng phải chậm rãi mà trầm mê trong đó.
Dục vọng của Bắc Đường Ngạo chưa muốn dừng, nhưng thể lực của Ngôn Phi Ly thì có hạn. Mang thai vốn đã tiêu hao nhiều sức lực của y, rất nhanh liền không chịu nổi nữa. Bắc Đường Ngạo dã ngận thanh sở (*), cho nên chỉ làm thêm lần nữa, rồi chậm rãi đi ra.
(*) dã ngận thanh sở: rành mạch từng câu ~> ý rõ như lòng bàn tay nhỉ?
Mùa hè nóng lắm, hai người ân ái xong cũng đổ đầy mồ hôi. Dục thất phía sau, Bắc Đường Ngạo đã phân phó, sửa thành một đại dục trì rồi, dẫn nước nóng từ ôn tuyền trên núi xuống, tắm rửa thật tiện lợi.
Kì thực, không thể phủ nhận, chủ ý của Bắc Đường Ngạo là muốn cùng ‘người nào đó’ uyên ương hí thủy ở đây.
Bắc Đường Ngạo ghé vào tai Ngôn Phi Ly: “Còn đi được không? Có muốn bản tọa ôm ngươi đi tắm?”
Ngôn Phi Ly trừng hắn một cái, nhớ tới thân thể mình, lại thấy phần eo càng bủn rủn.
Bắc Đường Ngạo nâng y lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bụng y, nói: “Phi Ly, nể mặt hài tử, đừng có bướng nữa.”
Ngôn Phi Ly mới nói: “Ngươi đỡ ta đi.”
May mà Bắc Đường Ngạo quá rõ hiện tại thân thể y trong giai đoạn đặc biệt thế nào, trong bồn tắm mới ép mình phải nhịn, không thì sẽ muốn y thêm một hồi nữa. Bất quá Ngôn Phi Ly đã biết, trải qua một màn ân ái như hôm nay, sau này hắn sẽ tiếp tục cầu hoan. Xem ra, phải giữ gìn sức khỏe rồi, đỡ đến lúc đó ứng phó không nổi.
Thực ra, chỉ cần không làm hài tử bị thương, y cũng không phản đối sự cầu hoan của hắn, dù sao nam nhân ai chẳng có dục vọng, y cũng rất hưởng thụ. Hơn nữa, hài tử hình như cũng rất hứng thú, giờ ngâm mình trong nước, còn cảm nhận được sự chuyển động của hài tử trong bụng.
Ngôn Phi Ly nhắm mắt lại, tựa vào Bắc Đường Ngạo ở bên, cảm thụ niềm hạnh phúc và sự an tâm lờ mờ. Nhớ lại nhiều năm trước, mình một mình mang Ly nhi trong bụng, tránh tai tránh mắt của tất cả mọi người, che che giấu giấu, thật cô tịch lạnh lẽo làm sao, không có ai ở bên, đáy lòng thì hoảng loạn căng thẳng. Mà cái ngày hài tử được sinh ra, con đói bụng cũng không biết. Nhưng bây giờ, ái nhân mình yêu sâu sắc đang ở đây, cùng y chia sẻ giai đoạn lớn lên của hài tử, mong chờ hài tử ra đời, khiến lòng y thỏa mãn không cách nào tả nổi.
Nhưng cũng bây giờ, hạnh phúc nồng đậm lại tạo cho y một nỗi bất an. Y từ nhỏ là một cô nhi, nửa đời lang bạt, trôi nổi bất định. Bởi vậy, cuộc sống an ổn tốt đẹp sẽ sinh ra một thứ lo lắng khó hiểu. E rằng, một ngày nào đó mở mắt ra, mọi chuyện đều là một giấc mộng.
Chợt, tim đập nhanh quá, khiến Ngôn Phi Ly cảm thấy một màn đen tối trước mặt. Cũng may, Bắc Đường Ngạo ở ngay phía sau. Ngôn Phi Ly cuống quýt đổi tư thể, nửa người dựa vào vách trì, ngăn tầm nhìn của Bắc Đường Ngạo, không cho hắn nhìn thấy vẻ tái nhợt của mình.
Bắc Đường Ngạo vẫn chưa phát hiện, chỉ cho rằng y vô lực là do tình dục, mỉm cười, ôn nhu ôm lấy eo y từ sau, nhẹ nhàng xoa bóp vùng thắt lung đau mỏi kia.
Lâm Yên Yên hận! Thật sự rất hận!
Loại hận ý này, cũng không theo thời gian mà dần biến mất, cũng không dựa vào sự thanh tu nơi cửa Phật mà giảm bớt.
Loại hận ý này, từ lúc hắn ôm đứa trẻ kia xuất hiện trước mặt mình, đã âm thầm cắm rễ.
Nhưng khi đó, nàng không cô đơn. Nàng còn có Huy nhi. Hài tử của nàng có thể kế thừa tất cả, hài tử của nàng là cầu nối giữa hắn và nàng.
Nhưng giờ đây, hài tử đã mất rồi, nàng chẳng còn gì cả.
Đã nhiều năm trôi qua, từng chút từng chút, nỗi u oán trong lòng nàng, ủy khuất, bi thống, dần dần ngưng kết, thành mủ, tụ lại một chỗ, giống một quả cầu tuyết, hình thành nên một nỗi hận mãnh liệt, không có chỗ phát tiết.
Ngày nọ, nam nhân xông vào Phổ Đà tự nói với nàng cái gì?
Ha ha a, không ngờ bí mật quấy nhiễu nàng nhiều năm như thế, nguyên lai thật đúng là không thể chịu được.
Nàng sớm biết, Bắc Đường Ngạo có yêu một người, chỉ là trăm triệu không nghĩ tới, người đó chính là Ngôn Phi Ly.
Hai nam nhân?
Giữa luân thường đạo lý, sao dám công khai?
Kẻ ngồi trên xe lăn kia, là một nam nhân tên Ngột Kiệt, nhưng lời lẽ xác thực, đương niên từng tận mắt nhìn thấy quan hệ của hai người tại địa lao ở Hoa Thành.
Lâm Yên Yên nâng ly trà lên, khẽ thổi, nước trà hơi sóng sánh, hương khí tản ra, hương của Vân Đính Bích Loa nhàn nhạt.
Hắn biết nàng thích uống loại trà này, nhưng lại không biết vì sao nàng lại thích. Bởi vì, trà hương rất thanh u, giống như vị đạo trên người hắn…